Ngũ Nam bước vào trong tiệm tạp hóa, tim của hắn đập rất nhanh, nhanh đến nổi làm hắn của giác nó sắp nhảy ra ngoài. Ngũ Nam nhanh chóng bước về phía bàn thờ thần tài của tiệm tạp hóa, thứ đang kêu gọi hắn ở đó.
Bàn thờ này có hai tượng thờ là ông địa và ông thần tài, phía bên trái có một mình bông hồng đã héo rũ, bên phải là một đĩa bốn trái táo đã khô lại, hắn cũng không biết thứ kêu gọi mình là gì nữa. Tay bông vươn ra chạm chào một cái bóng đèn nhỏ trên bàn thờ, Ngũ Nam bỗng rụt tay, cảm giác này không phải là đèn, rõ ràng rất lạnh và trơn bóng, giống… ngọc.
Thứ đó quả thật là ngọc, viên ngọc này rất nhỏ, Ngũ Nam vừa rụt tay thì viên ngọc cũng nhanh chóng nhảy ra, chạy thẳng vào trán của Ngũ Nam, đính thẳng vào đó. Ngũ Nam lúc này cứ như một thầy tu Ấn Độ, giữa trán có một cái chấm chu sa, rất tiếc, viên ngọc này màu xanh biển, tỏa sáng nhàn nhạt.
Ngũ Nam cảm giác được trước mắt nhìn hiện lên một hình ảnh rất mơ hồ rồi biến mất, thứ hấp dẫn hắn cũng không còn, tim lại đập bình thường. Ngũ Nam vừa quay ra đã thấy Thương Hy kinh ngạc nhìn hắn.
“A! Ngũ Nam, trên trán của cậu.”
Ngũ Nam sờ sờ trên trán thì mới cười khổ, có vào thì cũng nên vào trong chứ, như vầy quá rõ ràng rồi. Lại một cái đáng tiếc là hắn chẳng có cọng tóc nào để che lại. Ngũ Nam chi đành vỗ vai Thương Hy, nhẹ giọng.
“Từ từ sẽ giải thích cho cậu, xuất phát thôi.”
Thương Hy nghe vậy thì cười cười, hắn cũng biết lúc này không nên hỏi Ngũ Nam nhiều, không sao là tốt rồi. Đút tay vào túi Thương Hy dự định đi về phía trước thì ngạc nhiên phát hiện bên trong túi có gì đó hơi cộm lên, lấy tay rút ra, thì ra là một dải băng màu xanh, có lẽ dải băng này là thứ ở đại hội thể thao nào đó đi.
Thương Hy nhanh chóng chặn lại cái xoay người của Ngũ Nam, nhón chân cột dải băng lên đầu Ngũ Nam, thành công che đi viên ngọc trên trán.
“Vậy là mất rồi! Nói với các thành viên trong đội ngũ chúng ta mỗi người tìm một dải băng màu xanh cột lên, tôi nghĩ trong túi của vài người cũng có nhỉ, lần đó lấy được rất nhiều quần áo như vầy trong shop.”
Loading...
Ngũ Nam thấy Thương Hy cột cho mình một dải băng thì giật mình thầm nghĩ bản thân ngu ngốc, vậy mà nghĩ không ra.
“Hy, cũng là cậu suy nghĩ tốt.”
Mọi người đều đang bậnsắp xếp vật tư cho nên không ai để ý tới sự khác thường của hai người Ngũ Nam, mọi người thu thập xong mọi thứ thì nhanh chóng lên đường, chỉ có một mình Ngạo Vũ Băng là cười tủm tỉm cả nửa tiếng đồng hồ.
Vật tư đúng như Ngũ Nam nói, phân chia theo công sức, đoàn đội của Ngũ Nam giữ hai phần ba do họ ra sức nhiều nhất, một phần còn lại hai bên kia tự chia, đội ngũ của Ngạo Vũ Băng không tham gia đương nhiên không được chia. Mọi người đều được lợi, đều vui vẻ.
Đoàn xe tiếp tục hướng chợ đi tới, mà Ngạo Thiên Khải cũng ngấm ngầm quan sát chung quanh, tìm xem ngõ nhỏ mà Mộ Hàn Vũ phát hiện chính xác là ở đâu. Đương nhiên khi có việc cần giải quyết thì họ cũng nhanh chóng ra hỗ trợ.
Ngạo Vũ Băng dựa vào xe nhìn xung quanh, cô cũng muốn hỗ trợ nhưng Ngạo Thiên Khải lại không cho, đành phải đứng đây quan sát xung quanh lâu lâu thì hỗ trợ một vài người, công việc hoàn toàn nhàn hạ. Một vài người cũng bất mãn nhưng nhìn hiệu suất làm việc của nhóm người Ngạo Vũ Băng thì đều nín lặng lại, có một nguyên tắc mà hầu như ai cũng biết, trừ phi giỏi hơn người nếu không đừng chê người tránh mang nhục.
Ngạo Vũ Băng dùng thần thức chậm rãi khuếch rộng ra tìm kiếm, cuối cùng đã phát hiện được ngõ nhỏ mà Ngạo Thiên Khải muốn đi. Khoảng chừng năm trăm mét nữa bọn họ sẽ tách khỏi đoàn đội, đi con đường riêng, bọn họ không có thời gian mà xông vào chợ chém giết. Cô cũng không định nhắc nhở những người kia nhưng rồi lại không đành lòng, có lẽ nên bàn bạc với hai anh trai. Có lẽ ai đó đã quên đoàn đội của mình của mình còn một người tên là Mộ Hàn Vũ.
Nhìn tang thi đã tản ra bớt, Ngũ Nam thủ lĩnh ra hiệu cho mọi người tiếp tục lên đường, không biết vì sao hắn lại có một cảm giác khác thường, nhưng đây không phải là cảm giác nguy cơ nên Ngũ Nam bỏ qua cảm giác này tiếp tục lên đường.
Ngạo Vũ Băng nhìn thấy ba người Ngạo Thiên Khải nhanh chóng nhảy lên xe thì vội vàng khởi động xe chạy đi. Bên cạnh các vị trí ngồi đều có sẵn nước lọc và bánh mì xốp, nếu để những người kia biết được chắc chắn sẽ hô to phá sản.
“Khải, Hoành, hai người xem xem có nên báo cho họ biết có một con đường tắt hay không? Dù sao cũng không nguy hại gì nhau lại thêm một phần trợ lực? Em nghĩ tới quảng trường họ cũng sẽ không chọn như chúng ta xông qua quảng trường đâu, chắc là sẽ tách ra từ chỗ đó.”
Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành vừa ăn bánh mì vừa gật đầu, uống xong một ngụm nước Ngạo Thiên Khải cười đáp.
“Bảo bối, cứ theo ý em đi, chạy lên phía trước báo cho bọn họ, à không báo cho tên đầu trọc là được, chuyện còn lại không thuộc nghĩa vụ của chúng ta.”
Ngạo Vũ Băng vui vẻ cười, đạp mạnh ga vọt lên phía trước, lướt qua hai chiếc ferrari tới chỗ của thủ lĩnh đầu trọc.
“Thủ lĩnh Ngũ Nam, chúng tôi biết được một đường vòng qua chợ nếu anh có hứng thú thì đi cùng còn không thì chúng ta chia tay ở chỗ này nhé.”