Thật sự Ngạo Vũ Băng lúc này cảm giác gương mặt của đầu lĩnh không mọc tóc lúc này rất vui. Vẻ mặt của đầu lĩnh này vốn là mặt than theo cả hai nghĩa lại cứ cố tỏ ra lưu manh, bỉ ổi, cứ nhăn nhăn méo méo thế nào ấy, quả là tức cười không chịu nổi. Rõ ràng dù là lúc bị người ta kề dao vào cổ cũng không thể nhịn cười được, đành phải giải phóng bản thân mà thôi.
Thủ lĩnh đầu trọc nhìn Ngạo Vũ Băng cười đến mức ngốc ngốc không biết phải làm sao, rõ ràng hắn đang nghiêm túc lập uy tại sao cô gái này lại cười hắn? Vẻ mặt của hắn đáng sợ như thế, lẽ ra phải dọa được nhiều người chứ. Thủ lĩnh tức giận ra hiệu với tên đàn em đang cầm kiếm chìa vào cổ Ngạo Vũ Băng, tên đó cũng gật đầu hiểu ý, thũ lĩnh muốn hắn hù dọa cô gái này một chút, tên đàn em giơ kiếm lên định cắt một ít tóc của Ngạo Vũ Băng.
Ngạo Thiên Hoành nhìn thấy hành động ngầm của hai người đó thì hốt hoảng, đánh bay thanh kiếm trên cổ mình lao về phía Ngạo Vũ Băng cứu viện, ai ngờ Ngạo Vũ Băng đã nhanh chóng tránh né, thanh roi như độc xà quất về phía tên đàn em, một phát đập thẳng vào bụng, tên đàn em cũng văng dính vào cánh cửa bên cạnh.
Cùng lúc đó Ngạo Thiên Khải và Mộ Hàn Vũ cũng thoát khỏi lươi kiếm trên cổ họ, thoắt cái đã đứng bên cạnh Ngạo Vũ Băng. Ngạo Thiên Khải nhìn thũ lĩnh trọc đầu gằng giọng. “Chúng ta chỉ muốn nghỉ ở đây một đêm, không hề muốn động thủ. Nếu đã không nể mặt nhau thì đừng trách ta ác độc.”
Ngạo Thiên Khải lúc này đang rất giận, giận vì tên thủ lĩnh này dám ra tay với bảo bối của hắn nhưng hắn chưa thể động thủ được, hắn còn cần đám người này để ra khỏi thành phố A, xung đột chẳng khác nào đem bản thân dâng tận miệng tang thi. Hành động ngu xuẩn đó hắn sẽ không làm vì lòng tự tôn nhỏ bé này, không đáng.
Thủ lĩnh đầu trọc vốn dĩ là một người hâm mộ cuồng nhiệt Ngạo Thiên Khải, nhưng cũng vì vậy nên y rất hận Ngạo Thiên Khải, hận Ngạo Thiên Khải không đáp lại tấm lòng của y. Y muốn hung hăng nhục mạ Ngạo Thiên Khải một phen để giải tỏa nỗi hận của mình nhưng khi nhìn thấy nét mặt phẫn nộ của Ngạo Thiên Khải không biết vì sao lại cảm thấy… oaoa Khải của hắn càng ngày càng đáng yêu.
Thủ lĩnh muốn hung hăng gật đầu một cái thì bị tên đàn em phía sau nhéo một cái, vẻ mặt mê luyến bỗng chốc biến mất, thay lại vẻ mặt than vốn có. Thủ lĩnh ho khan một tiếng lấy lại phong thái.
“Ta không phải không muốn cho các ngươi ở lại nhưng các ngươi thấy đó nơi này đất chật người đông, tang thi thì là chúng ta tân tân khổ khổ mới có thể giải quyết được. Các ngươi vào đây ở không thì hời quá.”
Ngạo Thiên Khải nghe xong thì cười lạnh, tên đầu trọc này rõ ràng là ám chỉ phải nộp thù lao cho bọn hắn chứ không gì cả. Nhếch môi cười, Ngạo Thiên Khải quăng thẳng ba lô sau lưng cho thủ lĩnh đầu trọc, chỉ có một ba lô thức ăn, hắn không hiếm lạ, nếu chỉ vì ki bo một ba lô thì hắn thật hổ thẹn với đống lương thực trong Linh phủ của bảo bối.
Thủ lĩnh đầu trọc thấy Ngạo Thiên Khải hào phóng quăng thẳng một ba lô thì ngơ ngẩn, ít nhất cũng phải do dự một chút chứ, sẽ tốt hơn nữa nếu Khải cầu xin hắn và hắn sẽ phối hợp cho Khải đi theo bên mình. Ảo tưởng làm cho mặt thủ lĩnh đầu trọc trở nên hồng hồng nhưng chiếc ba lô dưới chân làm cho thủ lĩnh trở lại thực tại.
Loading...
Phất tay kêu bọn đàn em thu lấy ba lô, bên trong ba lô có khá nhiều thứ tốt nước khoáng, mì gói, lạp xưởng, xúc xích, bách bích quy và cả chocalate, những thứ này đều có thể bảo quản lâu, lại là đồ tốt, thủ lĩnh cắn răng gật đầu, một bước nhường chỗ cho bốn người Ngạo Thiên Khải.
Mộ Hàn Vũ chọn một góc xưởng ngồi xuống, từ trong ba lô lấy ra vài chai nước khoáng và chocalate đặt trước mặt, bốn người xoay quanh nhau nghỉ ngơi không để ý tới những người xung quanh. Ngạo Vũ Băng thò tay vào ba lô, nhưng thực chất là chuyển đồ trong ba lô vào Linh Phủ rồi lấy từ bên trong Linh Phủ ra một bộ đệm gấp và hai cái gối trải ra, Ngạo Thiên Hoành và Ngạo Vũ Băng ngủ trước để Mộ Hàn Vũ và Ngạo Thiên Khải trực nửa đêm đầu còn mình và Ngạo Thiên Hoành thì sẽ trực nửa đêm sau.
Những người xung quanh nhìn thấy bốn người Ngạo Vũ Băng dùng chocalate để ăn thì đỏ mắt ghen tị, phải nói mạt thế thức ăn khan hiếm, chỉ một viên kẹo cũng đủ để bổ sung năng lượng lúc cấp bách chứ không nói gì chocolate, bốn người trước mắt họ lại dùng chocalate để ăn chiều trong khi bọn họ hai người chỉ dám ăn một gói mì khô, không đỏ mắt mới lạ. Dù đều có thực lực nhưng những người ở đây đều không có nhiều thức ăn đã vậy còn phải nộp lên, chuyện ăn được như mấy người Ngạo Vũ Băng là vọng tưởng.
Ngạo Thiên Khải ngồi chống cằm lên thanh kanata lia mắt nhìn xung quanh, ánh mắt sắt lạnh làm nhiều người cảm thấy rùng mình. Chỉ có một người duy nhất khác người, nhìn thấy ánh mắt sắt lạnh của Ngạo Thiên Khải thì hoang tưởng thành liếc mắt đưa tình. Không ai khác là thủ lĩnh đầu trọc của chúng ta. Một đàn em bên cạnh thủ lĩnh đầu trọc bắt đắc dĩ nhéo hắn một cái, cái bệnh si mê của thủ lĩnh vẫn không bỏ được, thật đau đầu.
Thủ lĩnh vừa gặp bánh mì với một cây xúc xích vừa mê đắm nhìn Ngạo Thiên Khải, tại sao Khải của hắn lại đẹp trai đến như thế. Coi kìa, coi kìa, ánh mắt tràn đầy tình ý đó là sao? Nơi này đông người, hắn ngại a~