Từ Văn Trường cũng đi theo, nói với Lâm Tam Sinh "Không thì ta phá vỡ hư không, ngươi đến không giới cầu viện, dẫn đại quân của ngươi đến?"
"Không kịp nữa rồi."
Lâm Tam Sinh nhìn chiến trường. Rõ ràng là bố cục của Huyết Trì La Sát chỉ còn vài phút nữa là có thể hoàn thiện. Nói cách khác, nếu Diệp Thiếu Dương muốn phá vây thì chỉ có một cơ hội trước mắt, đến khi vòng vây siết chặt thì mọi người trong vòng vây chỉ có một con đường chết. Nhưng dựa theo cục diện trước mắt, nếu bây giờ phá vây thì tối đa chỉ có một nửa có thể sống sót.
Diệp Thiếu Dương một lòng muốn báo thù cho Thu Oánh, đã giết đỏ cả mắt, ra hết sức triển khai tấn công Cùng Kỳ, nhìn giống như đã mất hết lý trí.
"Nói gì đi nữa thì đây cũng là một cái tử cục." Đột nhiên Mộ Hàn thì thào nói, lại nhìn Lâm Tam Sinh, trong mắt chứa vẻ cười trên nỗi đau người khác không thể che giấu.
Từ Tâm sư thái cũng có vẻ hả hê, nhưng những người còn lại đa số đều có vẻ khẩn trương cùng lo lắng.
"Tróc quỷ liên minh là một lực lượng mạnh nhất của nhân gian, nếu như toàn quân bị diệt thì nhân gian ắt phải bị tàn hại, không do Thái Âm sơn thì cũng có Hiên Viên sơn." Lâm Tam Sinh liếc nhìn bọn họ, nói tiếp: "Ta biết các ngươi không thích Diệp Thiếu Dương, nhưng nếu các ngươi còn là pháp sư nhân gian thì phải lấy đại cục làm trọng."
Đám người nghe vậy đều thấy khó hiểu.
"Đã là tử cục thì có quan hệ gì với chúng ta?" Mộ Hàn không hiểu bèn hỏi.
"Nếu các ngươi không cứu, nhân gian đồ thán thì các ngươi cũng là tội nhân." Giọng Lâm Tam Sinh vô cùng bình tĩnh.
Loading...
Mộ Hàn cười lạnh, "Lâm đại soái, chúng ta ở đây có bao nhiêu người? Địch nhân nhiều gấp trăm lần, nghìn lần, coi như chúng ta liều mình tấn công thì có thể giết được bao nhiêu? Vốn đã không thể phá được vòng vây, lại còn hy sinh tính mạng vô ích. Bọn Diệp Thiếu Dương vì thù riêng mà rơi vào tuyệt cảnh thì trách được ai?"
Nói xong nội tâm của y bỗng cảm thấy có chút may mắn, nếu như bọn người Diệp Thiếu Dương không bị vây chết mà lại có cơ hội chạy trốn thì e là bọn hắn khó mà thấy chết không cứu. May mà bọn Diệp Thiếu Dương bị vây chặt, ai cũng thấy được họ không hề có hy vọng sống. Bọn hắn là người đứng ngoài thì không sợ bị người ta lên án, dù sao cũng là không cứu được, không cần phải đưa ra hy sinh vô ích.
"Ta không cần các ngươi liều mạng, chỉ cần lát nữa nếu có biến cố, các ngươi nghe ta ra hiệu, cùng nhau xông lên. Sẽ có tử thương nhưng ta cam đoan sẽ không xảy ra chuyện toàn quân bị diệt, đồng thời bọn Diệp Thiếu Dương cũng có thể được cứu."
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn y. Mộ Hàn bật cười nói "Lâm đại soái, không phải là ngươi đang đùa chứ? Cục diện đến nước này bọn hắn sao có thể còn cơ hội sống sót?"
"Ngươi không nhìn thấy không có nghĩa là không có."
"Lâm đại soái, dựa vào cái gì để ta tin ngươi?"
"Dựa vào chuyện ngươi gọi ta là Lâm đại soái" Lâm Tam Sinh cắn răng, mạnh mẽ nói tiếp, "Dựa vào việc ta thống soái tam quân ngăn cơn sóng dữ, nhiều lần đánh lui Thi tộc, bày mưu nghĩ kế bách chiến bách thắng."
Ánh mắt Lâm Tam Sinh kiên định lạ thường, nhìn Mộ Hàn với vẻ đe dọa. Tự tin đến độ cực đoan như vậy khiến Mộ Hàn lùi bước, y khẽ hít vào một hơi nói "Ngươi có kế sách gì?"
"Ta không có kế sách"
"Cái gì?" Mộ Hàn cho rằng mình nghe lầm.
"Hiện tại chỉ có Diệp Thiếu Dương có thể cứu được bọn họ."
Từ Tâm sư thái xen vào một câu "Diệp Thiếu Dương không phải là thần, đến nước này còn có cơ hội gì?"
"Không cần lo, ta chỉ hy vọng nếu thực sự đến lúc đó các ngươi có thể động thủ giúp đỡ. Mộ Hàn, ngươi luôn môm mình là minh chủ Pháp Thuật giới, sao ngươi có thể nhìn Diệp Thiếu Dương chết?"
"Nếu như thật sự có cơ hội, ta nhất định cứu." Mộ Hàn cười lạnh, "Bất quá ta có yêu cầu, nếu như Diệp Thiếu Dương không chết, sau này hắn với ngươi đều phải tôn ta làm minh chủ Pháp Thuật giới, không được đối nghịch cùng ta. Ngươi có đáp ứng không?"
"Được." Lâm Tam Sinh đáp không cần nghĩ ngợi.
"Ngươi là đại soái, đã nói là không thay đổi, ta tin." Mộ Hàn lại nhìn chiến trường một chút, lắc đầu nói, "Nhưng mặc dù nói như vậy, ta vẫn nhìn không ra cơ hội nào, ắt là phải chết không thể nghi ngờ."
Nhận được cam đoan của y, Lâm Tam Sinh bèn không để ý tới y nữa, quay lại nói với Xung Hòa tử nội dung tương tự. Xung Hòa tử gật đầu đáp ứng rất dứt khoát "Đừng nói là đến khi có cơ hội, cho dù là hiện tại, chỉ cần ngươi nói một câu thì bọn ta sẽ xông lên không tiếc"
Thái độ của lão khiến Mộ Hàn cùng Từ Tâm sư thái hơi xấu hổ, chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, tiếp tục quan sát chiến trường.
Lâm Tam Sinh cũng quan sát, trong mắt khó giấu được thần sắc lo lắng, 2 tay nắm chặt, trong lòng khẽ nói "Thiếu Dương, chỉ mong ta không đoán sai, cầu sinh trong cái chết là mặt mạnh mẽ của ngươi mà! Cho dù thập diện mai phục cũng không phải là không có một chút hy vọng sống."
"Lão đại, bằng không chúng ta phá vây đi, tôi yểm hộ mọi người" Mỹ Hoa vừa dùng sóng nước công kích Cùng Kỳ, vừa lo lắng nói với Diệp Thiếu Dương.
"Báo thù" Diệp Thiếu Dương lạnh nhạt nói ra 2 chữ này, lại một lần nữa vung kiếm lên.
"Lão đại, nếu huynh không đi, tất cả chúng ta đều phải chết! Tôi không sợ chết, tôi sẽ ở lại yểm hộ, chỉ hy vọng thêm vài huynh đệ có thể đào tẩu" Mỹ Hoa nôn nóng đến độ muốn khóc.
"Lão đại" Chanh Tử cũng khẩn thiết nhìn hắn.
"Bạch Mi ngươi có sợ chết không?"
"Cái gì!" Ngô Gia Vĩ rơi lên trên lưng Tiểu Thanh, chầm chậm thở ra một hơi, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
"Sắp phải chết, có sợ hay không?"
"À, không sao, có chết cũng phải chém con quái vật này"
"Được." Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, "Các ngươi nghe cho kỹ, Tiểu Thanh Tiểu Bạch Mỹ Hoa Chanh Tử, các ngươi vây công tứ phương, dùng hết sức lực, những người còn lại đợi mệnh lệnh. Còn bọn bên ngoài kia thì không cần quản. Bạch Mi, ta cho ngươi cơ hội làm anh hùng."
Diệp Thiếu Dương cắn răng nghiêm nghị nói, "Nếu đây là một trận cuối cùng trong đời chúng ta, cũng phải đánh thật hay, mặc kệ nó là ai, chém nó, báo thù cho Thu Oánh"
Nếu Diệp Thiếu Dương quyết định như vậy, mọi người cũng không suy nghĩ nhiều, tinh thần lại phấn chấn lên, dùng hết sức lục mạnh nhất phát động tấn công lần nữa.
Diệp Thiếu Dương lại tỉnh táo quan sát xung quanh. Khoảng thời gian vây công này cũng không phải là mù quáng, Diệp Thiếu Dương vẫn luôn quan sát. Hắn nhìn ra nhược điểm của Cùng Kỳ, nó là cường giả đáng kể trong tam giới nhưng cũng có nhược điểm, hơn nữa lại không có sở trường thủy chiến.
Nếu như là trên đất bằng thì cho dù bọn họ có nhiều người như vậy cũng không thể làm nó bị thương, nhưng trải qua một thời gian vây công, Cùng Kỳ đã bị áp chế vào trong nước. Dù cho nó co tu vi cực sâu, có thể đi lại trong nước nhưng hành động cũng bị ảnh hưởng.
Mà Tiểu Thanh Tiểu Bạch Mỹ Hoa Chanh Tử đều có năng lực chiến đấu trong nước rất cường đại, đây là ưu thế của bọn họ, mà dường như cũng là ưu thế duy nhât.
Lần này tổng tiến công Diệp Thiếu Dương cũng không xuất kích mù quáng. Hắn chỉ lo chỉ huy, còn mọi người cũng nghiêm ngặt quán triệt yêu cầu của hắn. 4 người Tiểu Bạch gây sóng gió trong nước, cuốn lấy Cùng Kỳ.
"Động thủ?' Tuyết Ma hỏi bên tai Huyết Trì La Sát.
"Không, cho dù bọn họ có thể giữ vững cục diện, nhưng cũng không thể giết chết giáo chủ." Huyết Trì La Sát nhìn xung quanh nói, "Bây giờ trận hình của chúng ta chưa ôn, bọn họ phát động tập kích là muốn dụ chúng ta động thủ để thừa dịp loạn phá vây, sao phải trúng kế của họ?"