Trở lại chỗ ngồi, Lương Chân Chân liếc mắt nhìn Lâm Tịnh đang gục xuống bàn ngủ say sưa, trong lòng thở dài, loại chuyện tình bạn như vậy chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nhất là quan hệ đồng nghiệp, tương lai xảy ra chuyện gì, không ai biết trước được, đương nhiên có thể trở thành bạn là tốt nhất, không thể trở thành bạn tốt là do không có duyên phận, không cưỡng cầu được, nghĩ thoáng là được rồi.
Buổi chiều, cô gửi bản thảo đã chỉnh sửa xong vào hộp thư của Tổng biên tập, sau khi lấy được câu trả lời hài lòng của bà, liền chuẩn bị gọi điện thoại cho Đằng Cận Tư, hẹn thời gian sửa bản thảo với anh.
Đằng Cận Tư rất vui mừng khi nhận được điện thoại của cô, trong giọng nói khó nén sự kích động vui vẻ, 【 nai con, mới vừa rồi anh đang nghĩ tới em, kết quả em đã gọi điện thoại tới rồi. 】
Lương Chân Chân hít một hơi thật sâu vào, sao người này trở nên giống như tên vô lại, nói chuyện cũng càng ngày càng buồn nôn, quyết định không để ý tới anh, thái độ giải quyết việc chung, "Tổng giám đốc Đằng, bản thảo phỏng vấn đã chỉnh sửa xong rồi, chúng ta nên hẹn thời gian để chỉnh sửa bản thảo cuối cùng."
【 Vậy thì tối hôm nay. 】 Đằng Cận Tư nói mà không chút suy nghĩ.
Đầu của Lương Chân Chân đầy vạch đen, có cảm giác muốn chém anh, anh coi cô như cái gì đây ? Còn tối nay! Cô giận đến muốn đập điện thoại, nhưng vẫn nhịn được.
"Xin lỗi, 5 giờ rưỡi tôi đã tan việc, không muốn nói chuyện công việc vào buổi tối." Cô cố gắng trả lời hoà nhã.
【 Ba giờ chiều mai, đúng lúc anh rãnh. 】Trong nháy mắt Đằng Cận Tư đã hiểu ý của cô.
"Được, vậy thì quyết định như vậy." LúcLương Chân Chân đang chuẩn bị cúp điện thoại thì bị bên kia gọi lại.
【 nai con, sáng mai Nhĩ Hoàng và Hợp Hợp bay về Hồng Kông, tối nay mời mọi người ăn một bữa cơm. 】 Đằng Cận Tư biết tối nay mình lại gặp mặt nai con, cho nên mới vừa rồi mới bật thốt lên, nhưng không ngờ cô từ chối, đổi thời gian sang ngày mai, đương nhiên chuyện đó tốt hơn rồi, lại có thêm một cơ hội gặp mặt danh chính ngôn thuận.
Loading...
Sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, "Được, ở đâu?" Lương Chân Chân cảm thấy Đằng Cận Tư cố ý, không nói trước, chờ đổi thời gian hẹn chỉnh sửa bản thảo xong rồi mới nói, đúng là cố tình!
【 Khách sạn Đế Hào Tư. 】 Người đàn ông nào đó rất vui vẻ, hình như anh có thể cảm thấy người bên kia điện thoại đang tức giận, vừa nghĩ tới tối nay có thể gặp cô, trong lòng thật vui mừng.
"Không thể chuyển sang nơi khác sao?" Thật sự là Lương Chân Chân rất không thích đến chỗ đó, thành phố C nhiều nhà hàng ngon đẳng cấp như vậy, tại sao cố tình cứ chọn khách sạn của nhà anh! Thật đáng ghét!
【 Đã quyết định xong rồi, nếu như em có ý kiến, có thể thương lượng lại với những người khác, anh không có ý kiến. 】 Đằng Cận Tư làm ra một bộ dáng rất đại lượng.
Lương Chân Chân tức giận tới mức cúp điện thoại, anh nói thật đơn giản, thương lượng với những người khác? Không phải rõ ràng đây là chuyện không có hi vọng sao?
Nghe điện thoại truyền đến âm thanh "Tút tút tút", khóe miệng của Đằng Cận Tư chậm rãi nhếch lên cười tà mị, nai con của anh, đúng là càng ngày càng đáng yêu, xem ra, tối nay phải chuẩn bị nhiều rượu, hơn nữa tốt nhất là loại rượu chỉ cần uống một chút lập tức dễ dàng say, người ta thường nói rượu vào lời ra, anh muốn biết sau khi uống rượu say nai con sẽ có bộ dáng gì, điều kiện tiên quyết là anh phải tỉnh táo.
Sắp đến giờ tan tầm, Hợp Hợp gọi điện thoại tới, nói ngày mai phải đi, tối nay mọi người cùng nhau gặp mặt, không được nói không đi. Cô đồng ý đồng thời còn thuận tiện hỏi một câu là ai chọn địa điểm, Hợp Hợp nói là cô chọn, bởi vì cô rất thích phòng ăn trên tầng cao nhất của khách sạn Đế Hào Tư, thức ăn cũng rất hợp khẩu vị của cô, nên chẳng thèm đến những chỗ khác thử.
O(╯□╰)o Lương Chân Chân hoàn toàn bất đắc dĩ, nếu là Hợp Hợp chọn, cô còn có thể nói cái gì đây? Đi thì đi chứ, cũng không phải là ăn cơm riêng với anh, dù cho là ăn cơm riêng với anh, cô cũng không cần sợ! Nghĩ như vậy, nhất thời trong lòng thông suốt, có điều, có cần đem theo bản thảo phỏng vấn qua luôn hay không? Như vậy cũng tiết kiệm thời gian không cần đi thêm một chuyến vào ngày mai nữa.
Cái suy nghĩ này tồn tại mấy giây trong đầu cô liền bị bác bỏ, bớt việc thì bớt việc, nhưng lại gây chuyện cho bản thân, nếu như bị những người khác trong Đài biết tối nay mình đi tìm Đằng Cận Tư sửa bản thảo, đoán chừng ngày mai sẽ bùng nổ thêm chuyện mới, mỗi người đều nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén và đầy gai nhọn.
Cho nên, cô không nên gánh chịu sự nguy hiểm này, tình nguyện ngày mai đi thêm một chuyến nữa, gặp thêm một lần.
*****
Trong phòng ăn xa hoa trên tầng cao nhất của khách sạn Đế Hào Tư, đèn treo thuỷ tinh rực rỡ lộng lẫy phát ra ánh sáng ấm áp, nhuộm ánh sáng rực rỡ cả một căn phòng, trên bàn tròn lớn ngồi theo thứ tự Đằng Cận Tư, Lương Chân Chân, Uý Hợp Hợp, Thư Nhĩ Hoàng, Quan Hạo Lê, Tiết Giai Ny, Nam Cung Thần, Nam Hoa Cẩn, Mạc Đông Lăng.
Vốn là Lương Chân Chân không muốn ngồi vào vị trí kia , nhưng bởi vì cô đến trễ, lúc vào phòng chỉ còn sót lại một chỗ trống đó, rõ ràng là tất cả mọi người cố ý để lại cho cô, nắm chặt túi xách miễn cưỡng đi tới.
"Chị dâu nhỏ, chị tới thật trễ, bụng của chúng tôi đã hát lên bài Không Thành Kế, vang lên ùng ục liên miên rồi." Nam Hoa Cẩn cười híp mắt nói.
(*)Không Thành Kế: kế để trống thành, chiến thuật vườn không nhà trống.
"Khụ. . . . . . Có thể đừng gọi lung tung được không! Tôi có tên có họ." Lương Chân Chân không vui trừng mắt liếc anh một cái, người đàn ông này đúng là có khuôn mặt lừa gạt, nhất là lúc anh ta cười lên, sẽ mê được một đống nữ sinh thét chói tai không ngừng.
Vẻ mặt của Đằng Cận Tư u ám, nai con gấp gáp phủi sạch quan hệ với anh như vậy, làm cho anh vô cùng khó chịu, trong nháy mắt không khí trên bàn giảm xuống âm độ, vẫn nhờ Nam Cung Thần nhanh trí, thừa dịp này dặn phục vụ bưng hết những món ăn đã chuẩn bị xong vào.
"Nhìn một bàn thức ăn đầy đủ sắc hương vị, mấy người còn có thể nhịn không vươn đũa ra được sao?" Mạc Đông Lăng khoa trương trêu chọc, vừa nói vừa đưa đũa ra gắp một đống thịt kho tàu, "Món ăn ngon! Đúng là ngon! Vị thịt tươi mới, không ngấy, mùi vị thích hợp, ăn quá ngon mà !"
"Tiểu Tứ, nhìn bộ dáng tham ăn của cậu, giống như tám trăm năm chưa được ăn thịt vậy." Nam Hoa Cẩn không nhịn được mở miệng chế nhạo anh.
"Tiểu Lăng tử, em phát hiện anh thật đáng yêu đó!" Ánh mắt của Uý Hợp Hợp híp thành trăng lưỡi liềm, hai lúm đồng tiền trên má lặng lẽ nở rộ, dí dỏm đáng yêu.
Mạc Đông Lăng giận dữ nhìn lướt qua cô, rồi sau đó nhếch môi cười quyến rũ, "Cục cưng Hợp Hợp, em đang đùa giỡn anh ở trước mặt mọi người sao? Anh không ngại em bỏ gian tà theo chính nghĩa, chạy về phía lồng ngực rộng lớn thoải mái của tôi, tôi bảo đảm, sẽ rất tốt."
Thư Nhĩ Hoàng không vui, lạnh lùng trừng mắt về phía Mạc Đông Lăng ngồi đối diện anh, "Tiểu Tứ, tối nay cậu có muốn tứ chi còn hoàn hảo ở đây không?"
"Phốc! Cả đám đều là phần tử bạo lực, ăn cơm, tất cả ăn cơm cho tôi, tôi đói bụng đến dạ dày cuộn lại luôn rồi." Quan Hạo Lê đưa đũa ra gắp một đống thịt cá vào trong chén của Tiết Giai Ny, cũng tỉ mỉ lóc hết xương cá ra giúp cô.
"Anh Hoàng, em cũng muốn ăn cá, phải lóc sạch xương cá đó ~~" Uý Hợp Hợp làm nũng, thuận thế ngã vào trong khuỷu tay của vị hôn phu, một bộ dáng bé cưng ngoan ngoãn, chiêu này thử là trúng, cũng là pháp bảo giành chiến thắng của cô.
Lương Chân Chân ngồi ở bên cạnh thiếu chút nữa bị giọng nói ngọt ngấy của cô làm cho giật mình, chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà, giật thót mình làm như không có chuyện gì xảy ra cầm đũa lên bắt đầu gắp thức ăn, nhưng không ngờ đồng thời gắp một miếng đậu hũ với người nào đó, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt bắn ra tia lửa, giống như đang nói: buông ra! Là tôi gắp trước!
Nam Hoa Cẩn hứng thú nhìn hai người, nháy cặp mắt xanh lưu ly vô tội nói: "Tôi nói này, không phải là hai người cố ý chứ? Rõ ràng đĩa kia có đậu hủ vừa to vừa béo hơn, nhưng cố tình lại muốn giành miếng đậu hủ nhỏ, chẳng lẽ. . . . . . là vì tìm cơ hội thích hợp để liếc mắt đưa tình đắm đuối sao?"
"Đưa tình cái đầu anh!" Lương Chân Chân tức giận buông đũa xuống, sao lời từ trong miệng Nam Hoa Cẩn nói ra, liền trở nên mập mờ không rõ như vậy!
"Mọi người đều nói có tật giật mình, nếu như trong lòng chị không có quỷ, sao lại tức như vậy? Phải rất bình tĩnh mới đúng chứ?" Nam Hoa Cẩn tiếp tục phân tích nói.
"Tôi có tật giật mình lúc nào? Anh đúng là đổi trắng thay đen! Rõ rang là ngụy biện!" Lương Chân Chân giận đến gương mặt đỏ bừng.
"Được rồi, đừng nóng giận, anh nhường cho em được không?" Đằng Cận Tư rất thân thiết vỗ lưng của cô, cũng gắp miếng đậu hủ vừa rồi hai người tranh giành vào trong chén cô.
"Ai tức giận? Tôi đang êm đẹp tại sao phải tức giận, lấy ra, tôi không muốn ăn đậu hũ của anh." Lương Chân Chân thở phì phò trả lại đậu hũ vào trong chén của Đằng Cận Tư lần nữa, cô hoàn toàn không có ý thức được giờ phút này trong giọng nói của mình mơ hồ mang theo ý làm nũng.
"Anh thích ăn. . . . . . đậu hủ em gắp cho anh." Đằng Cận Tư rất bình tĩnh bỏ miếng tàu hủ đã nát thành mẩu vụn vào trong miệng, rất là say mê nuốt nó xuống, động tác kia, có hơi gợi tình.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cười vang, trình độ đối thoại của hai người này thật cao thâm!
Lương Chân Chân xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, phồng má tức giận trừng mắt về phía người nào đó, "Anh. . . . . . Không biết xấu hổ!"
"Tôi như thế nào đây? Đây vốn là em gắp cho anh." Đằng Cận Tư rất vô tội hỏi ngược lại.
"Hừ! Tự anh hiểu!" Lương Chân Chân cắn môi không nói thêm gì nữa, không có biện pháp với lưu manh, còn không bằng tiết kiệm hơi sức.Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, lập tức cũng không quan tâm tới Lục Thiếu Du, rời khỏi mật thất.
Lục Thiếu Du nhìn bóng lưng Nam thúc saun đó khoanh chân ngồi xuống, trong nội tâm mỉm cười, xem ra Nam thúc cố ý bảo mình phải cẩn thận.
Từ trong trữ vật giới chỉ móc Hỏa Long Đỉnh ra, âm thanh ông ông truyền ra, Hỏa Long Đỉnh xuất hiện trong mật thất liền tỏa ra khí tức đầy cổ xưa.
Lập tức Lục Thiếu Du lại móc hai bao dược liệu ký sổ từ Thiên Bảo Môn ra, do dự một chút quyết định luyện chế năm mươi phần Quán Đính Đan, sau đó lại luyện chế Tăng Nguyên Đan.
Tăng Nguyên Đan chính là đan dược nhị phẩm, Lục Thiếu Du hiện tại không có chút nắm chắc nào cả, không biết mình có thể luyện ra đan dược nhị phẩm hay không, trước luyện chế Quán Đính Đan để quen thuộc mới tốt, đoán chừng tới cuối cùng khi luyện chế Tăng Nguyên Đan cũng có chút trợ giúp.
Hắn kết thủ ấn, một dòng linh lực bắn ra tiến vào Hỏa Long Đỉnh, lập tức một đạo hỏa diễm ngưng tụ thành thực chất hiện ra, Lục Thiếu Du móc Tam Tinh Thảo, Ngũ Diệp Liên bỏ vào Hỏa Long Đỉnh luyện hóa, sau đó cho Hoạt Khí Thảo, Ngưng Lộ Tán...
Luyện chế Quán Đính Đan này Lục Thiếu Du càng ngày càng quen thuộc, chẳng qua sơ suất để xảy ra chuyện ngoài ý muốn một lần, về sau cũng không có lại xuất hiện tình trạng đó nữa...
Lúc này cho dù vô cùng quen thuộc, cũng luyện chế Quán Đỉnh Đan thành công mấy mươi lần, nhưng Lục Thiếu Du vẫn cẩn thận từng chút, trong lúc luyện chế đan dược không được có nửa phần chủ quan sơ ý.
Lúc này Lục Thiếu Du đã có thể một lần duy nhất luyện ra một viên Quán Đính Đan, linh khí so với lúc trước đã tăng cường không ít.
Tốc độ luyện đan của hắn tăng lên rất nhiều, từ mỗi lần luyện chế đan dược tiêu hao phải ngồi xuống điều tức, Lục Thiếu Du đã có thể cảm giác được, linh khí của mình trong lúc vô hình đã ngưng tụ hơn một ít.
Đại khái qua một canh giờ, Hỏa Long Đỉnh sinh ra tiếng nổ, một viên đan dược hương thơm tràn ngập bay ra khỏi Hỏa Long Đỉnh, sau đó bị Lục Thiếu Du thu vào trong tay.
- Năm mươi kim tệ tới tay, tiếp tục.
Lục Thiếu Du thoả mãn cười cười, lập tức đầu nhập vào trong luyện chế Quán Đính Đan.
Thời điểm luyện chế ra viên Quán Đính Đan thứ hai, Lục Thiếu Du cũng bắt đầu điều tức, linh khí trong người tiêu hao quá lớn, sau khi điều tức xong, Lục Thiếu Du tiếp tục luyện Quán Đính Đan tiếp.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong Lục gia vẫn bình thường như trước kia, không có gợn sóng quá lớn, nhưng thiếu gia củi mục Lục gia mấy ngày nay đã trở thành đề tài xôn xao cho nô bộc Lục gia, trong lúc nhất thời, toàn bộ người hầu đều kinh ngạc không thôi, có ít người cũng bắt đầu âm thầm lo lắng cho mình.
Về phần Lục Thiếu Du, hắn vẫn tiếp tục trong mật thất phòng chứa củi luyện chế đan dược, trong nháy mắt đã trôi qua năm ngày, trong mật thất vô cùng nóng bỏng, hỏa diễm chiếu gọi cả mật thất.
Phanh!
Nắp đỉnh mở ra, lại là một viên đan dược bị Lục Thiếu Du thu vào trong tay, mùi thuốc nồng đậm bao phủ nội tâm người ta, ngửi một hơi cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái.
- Viên thứ năm mươi, rốt cục luyện chế thành công.
Lục Thiếu Du nhìn viên đan dược trong tay, năm ngày không ngừng luyện chế, hắn cuối cùng đã luyện chế ra năm mươi viên Quán Đính Đan.
Năm mươi viên Quán Đính Đan, hai ngàn năm trăm kim tệ, bỏ tiền vốn thì mình vẫn kiếm được một nửa, thế nhưng mà cách con số trả hết nợ vẫn còn xa lắm.
Lục Thiếu Du cười khổ một tiếng, lập tức thu hồi Quán Đính Đan, móc hai phần dược liệu ra, đây đều là tài liệu cần thiết luyện chế Tăng Nguyên Đan, hiện tại mình cũng nên luyện chế đan dược nhị phẩm rồi.
Sau khi điều tức chuẩn bị sẵn sàng, Lục Thiếu Du đánh thủ ấn ra, một dòng linh khí rót vào Hỏa Long Đỉnh, linh khí rót vào lập tức chuyển hóa thành hỏa diễm thực chất, trong Hỏa Long Đỉnh nhiệt độ nóng bỏng bốc cháy lên.
- Bạch Thuật Thảo, Thất Tinh Diệp.
Lục Thiếu Du cũng ném dược liệu vào bên trong Hỏa Long Đỉnh, dựa theo linh lực cảm ứng tinh chuẩn, khống chế luyện hóa dược liệu.
Lúc này luyện chế đan dược nhị phẩm, trong nội tâm Lục Thiếu Du đầy khẩn trương, đan dược nhị phẩm và đan dược nhất phẩm có thể nói hoàn toàn không cùng khái niệm, luyện chế cũng khó khăn hơn rất nhiều.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một lát sau, Lục Thiếu Du lại tiếp tục ném dược liệu khác vào luyện chế, không dám có chút chủ quan nào cả, thủ ấn trong tay không ngừng biến hóa, các loại dược liệu không ngừng luyện hóa thành linh dịch cần thiết để luyện chế Tăng Nguyên Đan.
Lần luyện hóa này cần linh lực khổng lồ chèo chống, linh lực trong đầu Lục Thiếu Du tiêu hao cực nhanh, nhưng mà lúc này linh lực của hắn cũng không phải nhỏ yếu như lúc trước.
Trong Hỏa Long Đỉnh, những dược liệu này bị hỏa diễm thiêu đốt thành tro tàn, mà trong dược liệu, một ít tinh hoa hóa thành linh dịch bị bao phủ lại.
Lục Thiếu Du khống chế linh lực và cường độ hỏa diễm, dựa theo ngọc giản mà Nam thúc cho mình ghi lại, nhiệt độ của lửa cũng không thể quá cao, cũng không thể quá thấp, phải khống chế vừa đủ.
Khống chế hỏa diễm hiện giờ với Lục Thiếu Du mà nói chỉ thành thạo một chút mà thôi, có thể làm được một bước này.
- Luyện hóa toàn bộ.
Rốt cuộc toàn bộ tài liệu luyện chế Tăng Nguyên Đan đã được tinh luyện, Lục Thiếu Du hơi gấp gáp, đan điền trầm xuống, hai mắt của hắn bắn ra hai đạo tinh quang, thủ ấn trong tay biến đổi, trong Hỏa Long Đỉnh, hỏa diễm không ngừng cuồn cuộn.
Trong Hỏa Long Đỉnh có thêm gần hai mươi loại linh dịch, đang được hỏa diễm bao phủ dung hợp với nhau.
Trong dung hợp này, Lục Thiếu Du cảm giác linh lực trong đầu không ngừng tiêu hao với tốc độ khủng bố, dung hợp linh dịch cần khống chế tinh chuẩn không được sai sót, loại cảm giác này Lục Thiếu Du trong lúc nhất thời không nói nổi, loại cảm giác này chính là chuyển đổi linh lực, chân khí trong người của mình có thể chuyển hóa, chỉ là không thể chuyển hóa khổng lồ như linh khí mà thôi.
Cảm giác lực lượng này Lục Thiếu Du xem chừng, đại khái là do lực lượng linh hồn của mình a, hiện tại dung hợp linh dịch, lực lượng linh hồn trở nên đặc biệt trọng yếu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong Hỏa Long Đỉnh tỏa ra mùi thuốc càng ngày càng nồng đậm, sắc mặt Lục Thiếu Du càng ngày càng tái nhợt, trên trán mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống.
- Đáng chết, loại tiêu hao này quá đáng sợ rồi.
Lục Thiếu Du nhướng mày, tiêu hao khi luyện chế đan dược nhị phẩm so với tưởng tượng của mình còn khủng khiếp hơn rất nhiều, mình đã cảm giác được không chịu nổi rồi.
Mà bây giờ nếu không chịu đựng nổi, luyện chế Tăng Nguyên Đan kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đây là chuyện Lục Thiếu Du không nguyện ý nhìn thấy nhất, cắn răng đánh thủ ấn ra, điều động linh lực trong người tuôn ra.
Trong Hỏa Long Đỉnh, hỏa diễm không có tăng cường, nhưng trong lúc vô hình hỏa diễm ngưng thực rất nhiều, cũng vào thời điểm này, trong Hỏa Long Đỉnh cũng bắt đầu vang lên những tiếng ông ông.
Keng.
Hỏa Long Đỉnh mở ra, một viên đan dược màu xanh căng tròn xuất hiện trước người Lục Thiếu Du, mùi thuốc nồng đậm lập tức tràn ngập cả mật thất.