“Hồn Sư tầng 1, Hồn Sư tầng 3, Hồn Sư tầng 2, Hồn Sư tầng 5…” Khải Minh lẩm bẩm. Hắn vừa mới soi xong thông tin về đối thủ. Bây giờ hắn đang cảm thấy an tâm vì đối thủ khá yếu. So về hồn lực thì đội kia đã thua, không những thế họ còn thua về cả số lượng. Bốn đấu năm, tình thế hoàn toàn nghiêng về đội Hoa Sen.
“Hừ, rút thôi, như vậy còn bảo toàn lực lượng…”
Các thành viên đội Hải Dương dường như có cùng suy nghĩ. Mỗi người trong họ tạo ra một quả bong bóng nước khổng lồ rồi bắn đến đội Hoa Sen.
“Cẩn thận…” Các thành viên đội Hoa Sen nhảy lùi ra phía sau.
“Bùm!!” Những quả bong bóng ấy bay lại gần đội Hoa Sen rồi phát nổ. Không những thế khi chúng nổ còn tạo ra một lớp hơi nước dày đặc khiến đội Hoa Sen không nhìn thấy gì cả.
“Uh…” Khải Minh đưa hai tay che mắt chạy lên phía trước. Vượt qua lớp hơi nước kia, hắn đã có thể nhìn rõ phía trước. Tuy nhiên những thứ bây giờ hắn nhìn thấy chỉ là cây và cây. Bốn người thuộc đội Hải Dương lúc nãy chẳng thấy đâu cả.
“Hừ, có lẽ đội đó chạy rồi!!” Thất Hứa nói.
“Chúng ta có nên đuổi theo không?” Khải Minh quay lại hỏi. Hắn bây giờ đang tiếc vì nếu lúc nãy xảy ra giao chiến thì hắn sẽ nhân cơ hội hỗn loạn mà chạm ngực mấy em đội Hải Dương cũng như đội của chính mình.
“Thôi bỏ đi! Chúng ta tốt nhất nên chiếm cứ điểm này trước!” Công Khanh đưa ra một ý kiến không thể sáng suốt hơn.
“Ực… nhưng mà!!” Khải Minh cố năn nỉ.
Loading...
“Nhưng nhị gì! Im mau!” Hồng Diễm nhíu mày nhìn hắn. Theo trực giác của một thiếu nữ thì Hồng Diễm đang cảm thấy điều kì lạ ở Khải Minh. Nhưng mà nàng không biết chính xác đó là gì.
“Ặc…” Khải Minh bị la liền im bặt luôn. Rồi hắn cùng các thành viên khác bước vào vòng sáng quanh tháp để chiếm cứ.
Ở gần con suối nọ, nơi có Tháp Cứ Điểm đã được chiếm giữ bởi đội Hoàng Kim.
“Hmmm… đối thủ là Hồn Sư tầng 8, Hồn Sư tầng 7, Hồn Sư tầng 9… chỉ cần dùng một phần trăm sức mạnh là đủ rồi!!” Một thiếu niên cách đó không xa xoa cằm đánh giá ba người đang canh tháp của đội Hoàng Kim.
Tên thiếu niên này là thành viên của đội Dã Thú. Hắn đang cùng đồng đội mình bàn kế hoạch cướp Tháp Cứ Điểm từ tay đội Hoàng Kim.
“Ừm vậy bắt đầu đi!” Một thành viên nữ lên tiếng. Những người còn lại gật đầu rồi đồng loạt nhìn về tên thiếu niên gầy gò, ốm yếu đang đứng sau cùng. Vẫn với ánh mắt vô hồn, hắn ta nhìn mọi người xung quanh.
Mọi người bước đến và đứng xung quanh hắn. Một cô gái kéo áo hắn lên. Cơ thể của tên đó lộ ra chỉ với lớp da nhợt nhạt bọc lấy bộ xương gầy ròm. Trông hắn chẳng khác gì một đứa trẻ suy dinh dưỡng. Nhưng vẫn còn một điều đặc biệt ở hắn.
Trên cái cơ thể gầy gò đó lại được bao phủ bởi chi chít các hình vẽ, kí tự, hoa văn kì lạ. Nhìn chúng trông giống như hình xăm. Mà nếu đúng như vậy thì thật điên rồ khi một tên đã ốm yếu mà còn thích xăm trổ.
Một thiếu niên trong đội đặt tay lên lưng hắn. Đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt lộ vẻ tập trung. Thiếu niên ấy lắc nhẹ cổ tay về hướng bên trái, miệng lẩm bẩm:
“Tiến hành giải thoát sức mạnh Ma Tướng!”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, tên thiếu niên ốm yếu bỗng mở to mắt ra, miệng khẽ mở rộng. Con ngươi của hắn xoay tròn rồi biến thành một màu tím quỷ dị.
“Được rồi, xử chúng đi Vương Ám!!” Tên thiếu niên đứng sau đẩy mạnh tên gầy gò về phía trước.
“Soạt!”
“Gì thế!!” Ba người của đội Hoàng Kim chăm chú nhìn vào chỗ vừa mới phát ra tiếng động, đó là một bụi cây. Từ trong bụi cây, tên thiếu niên tên Vương Ám bước ra.
“Gì đây?”
“Đội Dã Thú? Đi một mình thôi sao?”
“Haha, trông nó có vẻ yếu đó! Hay là xử nó đi!!”
Các thành viên đội Hoàng Kim nhìn Vương Ám với ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Vương Ám chẳng hề bận tâm, hắn vẫn cứ cúi đầu nhìn xuống đất và bước tiếp.
“Cái gì? Không thèm nhìn mặt ta à! Mày có thái độ giống với thằng Đăng… à thôi bỏ đi. Tao sẽ đánh chết mày bằng thứ này!” Một tên trong đội lấy ra từ túi không gian của mình một chiếc búa cán dài, từ đầu búa đến cuối cán đều được chạm trổ tinh vi. Một người bình thường nhìn sơ qua cũng biết đó là một bảo vật. Và chính xác nó là một bảo vật trung cấp
Hai người còn lại cũng lấy vũ khí ra. Tên nam thì lấy ra một cây trường thương còn người nữ là một chiếc cung vàng. Những thứ mà họ vừa lấy ra cũng đều là bảo vật trung cấp.
“Ôi, toàn là bảo vật!”
“Học viện Hoàng Kim toàn là con quý tộc nên có mấy thứ này cũng là điều đương nhiên!!”
“Haizz, tội thằng kia quá!”
Khán giả lắc đầu như biết trước kết quả. Họ không tin rằng một mình tên Vương Ám có thể địch lại ba người với ba món bảo vật trong tay được. Nhưng ở thế giới này thì cái éo gì cũng có thể xảy ra.
“Chết đi!” Tên cầm búa xông đến, vung chiếc búa vào đầu Vương Ám một cách đầy mạnh mẽ.
“Ầm!!”
Mặt đất bị lõm xuống, nứt cả một vùng rộng do cú đánh vừa rồi. Thế nhưng mục tiêu ban đầu của cú đánh tức Vương Ám lại chẳng bị gì. Tên đó không biết từ bao giờ đã lùi lại phía sau cách chỗ ban đầu vài chục bước.
“Cái gì?” Tên cầm búa kinh ngạc trước điều vừa xảy ra. Hắn không tin tên Vương Ám kia lại nhanh như vậy. Hai người còn lại cũng tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng.
“Hừ, tên này không phải tầm thường đâu!!” Tên cầm thương nghĩ thầm.
“Hừ, khốn kiếp! Lần này thì mày hết chắc!” Tên cầm búa nóng nảy phóng đến Vương Ám. Thế nhưng khi hắn vừa nhấc chân, Vương Ám liền chỉ tay về phía hắn. Ở đầu ngón tay Vương Ám xuất hiện một quả cầu màu đen pha tím nho nhỏ. Hắn ta khẽ rung tay làm quả cầu đó bay đi như cách một viên đạn rời khỏi nòng súng. Không chỉ một phát, Vương Ám liên tục tạo thêm bốn quả cầu liên tiếp và bắn đi.
Những quả cầu ấy bay với tốc độ cực nhanh. Nhanh đến nỗi một Hồn Sư tầng 9 như tên cầm búa kia không thể nào phản ứng kịp. Hắn chỉ kịp nghĩ trong đầu:
“Nhanh… quá!”
“Bụp… bụp… bụp!” Chiêu thức của Vương Ám đánh vào các chỗ trọng yếu trên cơ thể tên cầm búa. Tên đó ngã quỵ xuống. Cùng lúc đó, quả cầu cuối cùng bắn đến và trúng vào chiếc huy hiệu tên đó đang đeo. Ngay lập tức, người hắn phát sáng rồi biến mất.
“Cái gì?”
“Sao… chứ?
Hai người còn lại kinh ngạc. Tên vừa mới bị loại là người mạnh nhất trong ba người họ. Thế nhưng hắn lại bị đánh bại một cách dễ dàng. Đủ thấy tên Vương Ám không phải là người tầm thường.
“Chuyện gì vậy? Rõ ràng mình cảm thấy sức mạnh của tên này lúc đầu chỉ là một Hồn Sư tầng 1. Sao bây giờ lại mạnh ngang một Hồn Tướng vậy?” Linh Nguyệt cắn môi theo dõi. Điều nàng đang nghĩ cũng là điều mà tất cả các hiệu trưởng khác nghĩ trừ Quốc Bảo. Bởi lẽ tên đó đã biết quá rõ nguyên nhân.
“Hmmm, ta sẽ giáp lá cà với hắn, còn ngươi thì hỗ trợ cho ta.” Tên cầm thương nói với cô gái đang cầm chiếc cung tên vàng. Một trong cả hai đấu với Vương Ám chắc chắn thua nhưng nếu hợp sức lại thì vẫn có cơ may thắng.
“Aaaa…” Tên cầm thương giẫm chân thật mạnh phóng đến chỗ Vương Ám. Tay hắn nắm chặt trường thương rồi đột ngột đâm thẳng về trước, tốc độ cực nhanh. Vương Ám lập tức né sang một bên. Tuy nhiên khi hắn vừa di chuyển sang trái thì… một mũi tên từ phía đối diện bay đến, ghim vào vai hắn. Uy lực của mũi tên đánh hắn vào một gốc cây phía sau.
“Hoành Tảo Thiên Quân.” Tên con trai lao đến, vung thương theo quỹ đạo nằm ngang chém thật mạnh vào bụng Vương Ám.
“Ầm!!”
“Liên Kích.” Hắn ta sau đó một lần nữa chỉa mũi thương nhọn hoắt về phía Vương Ám và đâm liên tiếp.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Sau hàng loạt cú đâm, mũi thương có dấu hiệu khựng lại. Không phải vì tên cầm thương ngừng tấn công mà bởi vì Vương Ám đã dùng tay nắm chặt lấy cây thương.
Tên con trai đội Hoàng Kim cố vùng vẫy để lấy cây thương ra nhưng không được. Vương Ám càng ngày càng siết chặt tay lại và…
“Crắc.”
Cây thương bị bẻ gãy làm hai khúc trước sự kinh ngạc của chủ nhân nó. Một bảo vật trung cấp lại có thể bị bẻ gãy dễ như vậy sao? Một lần nữa chứng minh sức mạnh của Vương Ám là không thể xem thường.
Vương Ám gồng nhẹ một cái, mũi tên đang ghim vào vai hắn rớt xuống và tan biến. Rồi hắn đưa đôi mắt màu tím đầy quỷ dị nhìn hai thành viên của đội Hoàng Kim. Đôi mắt ấy làm cả hai người họ run sợ rõ rệt.
“Chuyện gì thế? Phía sau hắn… có quỷ!!” Cô gái đưa bàn tay run run lên trước miệng. Có vẻ cô đã thấy điều gì đó đáng sợ lắm. Về phần của tên đang đứng trước Vương Ám, trong khi hắn còn đang sốc vì cây thương bảo vật của mình bị bẻ gãy thì Vương Ám bất ngờ nắm lấy đầu hắn và nhấc lên. Một luồng hồn lực màu tím truyền từ người Vương Ám sang người của tên đó.
“Cái… cái… gì? Ngươi… ngươi là thứ gì! Thả ta ra… aaaa.” Tên đó vùng vẫy dữ dội.
Ngay khi Vương Ám chạm vào người hắn, một sức ép nặng nề đè lên người hắn. Và bỗng dưng hắn thấy trước mắt mình là một không gian đen tối, ở trong đó, có một thứ gì đó cực đáng sợ đang bị giam cầm. Nó đang nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt của “thứ đó” như muốn nuốt chửng hắn ta.
“Uh…” Cô gái đứng phía xa quá hoảng sợ nên đành bỏ chạy. Để mặc tên đồng đội ở lại.
“Thả… ta… ra… kh… ông…!” Sắc mặt của tên đó tái nhợt lại. Vương Ám nhìn tên đó rồi siết tay nắm thật chặt đầu hắn lại. Vương Ám giẫm chân lao về phía trước. Cánh tay đang nắm đầu tên thuộc đội Hoàng Kim thì vung mạnh về phía trước, đập thật mạnh đầu tên đó vào Tháp Cứ Điểm.
“Ầm!!”
Một thành viên nữa của đội Hoàng Kim bị loại.