“… Vòng thi kiến thức bắt đầu!”
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, sắc mặt của tất cả thí sinh biến chuyển ngay, mặt họ trở nên tập trung đáng sợ. Ở mỗi đội tuyển đều cử ra một người đặt tay sẵn lên chuông như sẵn sàng trước mọi câu hỏi.
“Câu hỏi đầu tiên. Nguyên liệu để chế tạo Tăng Lực Đan Cao Cấp là gì?”
“Đù, mới câu 1 mà căng vậy? Nguyên liệu chế thuốc cao cấp thì ít người biết đây!”
“Uh, chắc không ai trả lời được đâu!”
Khán giả bên dưới xôn xao khi thấy câu hỏi năm nay có phần khó. Chế thuốc là một công việc rất khó. Chế thuốc cao cấp lại càng khó hơn nữa. Tuy nhiên một tiếng chuông cất lên làm họ ngạc nhiên.
Reng!!
“Ồ có tiếng chuông, là của đội… Hoàng Kim. Xin mời trả lời!”
Tên dẫn chương trình nhìn về phía đội Hoàng Kim. Đứng ở trên đó, tên đẹp mã Đăng Quang vẫn còn đang giữ tay trên chiếc chuông màu đỏ, hắn ta chính là người đã bấm chuông.
“1 gam thịt rồng đỏ, 2 gam nấm ngũ sắc…”
Loading...
Tên Đăng Quang đó dõng dạc đọc danh sách nguyên liệu dài như sớ. May thay hắn vẫn trả lời xong trước 10 giây. Dẫn chương trình cười và nói: “Vâng đó là một câu trả lời đúng, 10 điểm cho đội Hoàng Kim! Các đội khác sẽ bị tụt nửa mét!”
Ngay sau khi dứt lời, các “cột tháp” trừ của đội Hoàng Kim đồng loạt hạ thấp xuống.
“Quào, ghê dữ!”
“Vừa đẹp trai lại còn hiểu biết nữa!”
“Ta muốn làm vợ hắn rồi đó…”
Các thiếu nữ lại một phen nhốn nháo khi thấy Đăng Quang trả lời. Một vài thành phần quá khích còn đòi làm vợ của hắn nữa. Nhìn kĩ thì bên cạnh hắn có một mỹ nữ, nhan sắc rất xinh đẹp, tuy nhiên đứng cạnh tên Đăng Quang này làm nàng mờ nhạt đi. Cô nàng cau mày khó chịu khi thấy điều đó.
“Chậc…”
Các đội khác cũng đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía tên Đăng Quang này. Khải Minh bỗng phát bực: “Hừ, hắn nhanh vậy…”
Khải Minh vốn dĩ chưa từng được dạy bất cứ thứ gì về Tăng Lực Đan Cao Cấp nhưng hắn có thể moi thông tin từ hệ thống. Hắn chỉ cần vào cửa hàng xem thông tin về loại thuốc này là được. Thế nhưng hắn lại chậm tay trong việc nhấn chuông, kết quả là để tên kia trả lời được và làm mọi người bắt đầu chú ý đến hắn hơn.
“Câu hỏi tiếp theo. Dơi hắc ám chỉ chủ động tấn công khi ta nhìn vào mắt chúng? Đúng hay sai?”
“Renggg!” Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên.
“Ồ lại nữa kìa!”
“Là… đội Hoàng Kim…”
Người dẫn chương trình liền tươi cười nói: “Vâng… chúng tôi nhận được tín hiệu sớm nhất từ đội Hoàng Kim, các bạn có 10 giây để trả lời.”
“Sai!”
Đăng Quang, kẻ vừa bấm chuông bình thản trả lời. Người dẫn chương trình đợi hết 10 giây liền hỏi: “Ồ, bạn có chắc chắn?”
Tên đó gật đầu nhẹ nhàng và nở nụ cười tự tin khiến tim mấy cô gái phía dưới loạn nhịp. Người dẫn chương trình cười kiểu gì đó hơi đểu và nói: “Vâng, câu trả lời chính xác, 10 điểm cho đội Hoàng Kim, các đội khác tiếp tục tụt xuống nửa mét.”
“Hmmm… đề năm nay khó thật.”
Cô giáo Thảo ngồi trên khán đài đăm chiêu suy nghĩ. Ở bên cạnh nàng là Yến Nhi cũng đang lo lắng.
“Không biết đội của mình…”
Bích Thảo nghe vậy liền cười và nói: “Đừng lo, chúng ta cũng sở hữu một con “quái vật kiến thức khủng” mà…”
Yến Nhi nghe xong không hiểu, nàng hỏi lại: “Ý cô là…?”
Bích Thảo chỉ cười mỉm và không nói gì thêm.
Cũng ở trên cùng khán đài, một số người đang bàn tán sôi nổi.
“Hmmm tên nhóc ở đội Hoàng Kim sao quen quen ấy nhể? Hình như ta thấy ở đâu rồi!”
“Ừm ta cũng vậy, hắn trông rất quen nha… Không biết là ai…”
Quay lại với cuộc thi, dẫn chương trình đang chuẩn bị đưa ra câu hỏi tiếp theo. Hắn ta chậm rãi đọc: “Câu hỏi tiếp theo. Hắc thạch có bao nhiêu loại?”
“Renggg!” Một tiếng chuông ngay lập tức vang lên. Lần này không phải của đội Hoàng Kim mà là…
“Ồ có tiếng chuông… đó là từ… học viện Hoa Sen…”
Mọi ánh mắt chuyển hướng về phía đội Hoa Sen. Ở trên cây cột đó, Khải Minh tay vẫn còn đang giữ chặt trên chiếc chuông màu đỏ. Hắn chính là người đã nhấn chuông, vậy tức là hắn biết câu trả lời?
“Á đù… cuống quá bấm đại chứ biết đéo gì… giờ làm sao đây? Hệ thống, trả lời giúp ta!” Khải Minh lông mày giật giật, lòng thầm cầu cứu hệ thống.
“Cái này… ta đéo biết!” Hệ thống phũ phàng đáp.
“Trời đ-… làm sao giờ…”
Yến Ly, Thất Hứa và Hồng Diễm tưởng hắn biết liền thúc giục: “Khải Minh trả lời nhanh đi…”
Khải Minh quay lại mếu máo bảo: “Ặc… cái này em không biết…”
“Hả??”
Hồng Diễm nhíu mày khi nghe câu nói đó, nàng tức giận hỏi hắn: “Vậy mà cũng bấm chuông, giờ sao đây, sắp hết 10 giây rồi!”
“A, Công Khanh mau trả lời!”
Thất Hứa vội la lên. Công Khanh, kẻ được coi là con cờ chủ chốt trong vòng thi kiến thức này của đội Hoa Sen. Khải Minh nghe vậy liền mừng rỡ, lòng mong rằng Công Khanh sẽ trả lời giúp thế nhưng…
“Hơ hơ…”
Công Khanh bây giờ khuôn mặt như người mất hồn, đôi mắt hắn say đắm nhìn về phía đội Nữ Hoàng. Chính xác thì hắn đang tập trung nhìn vào một thành viên trong đội. Đó là một cô gái tầm khoảng 17 tuổi, sở hữu sắc đẹp ngang ngửa Yến Ly, có thể là nhỉnh hơn một tí. Nàng có một khuôn mặt chững chạc, ánh mắt quyết đoán. Làn da nàng trắng mịn như tuyết. Với vẻ đẹp như vậy, bảo sao Công Khanh không ngây người ra.
“Trời đ-…”
Khải Minh thầm than khi thấy cảnh tượng này, hy vọng có người giúp hắn sửa sai tan thành mây khói.
“Công Khanh, tỉnh dậy coi… trả lời đi kìa…” Thất Hứa đứng sát bên gào thét cỡ nào Công Khanh cũng không nghe. Mắt hắn vẫn cứ bị thu hút vào cô gái kia. Chợt dẫn chương trình lên tiếng:
“Ồ tiếc quá, đã hết 10 giây… Như vậy thì đội Hoa Sen của chúng ta sẽ bị tụt 1 mét…”
Ngay lập tức cây cột của đội Hoa Sen tụt xuống, lần này họ đã trở thành đội ở vị trí thấp nhất.
“Grrr…”
Thất Hứa tức giận đánh túi bụi tên Công Khanh nhưng hắn hình như chả biết đau, khuôn mặt vẫn là sự mê mẩn. Ở phía ngoài khán giả thay nhau cười.
“Ahaha, đội đó hài quá!”
“Tự làm mình tụt xuống thấp nhất… đây quả là kế sách hay à nha haha!”
“Bóp dái đồng đội là có thật chúng mày ạ!”
“Cái đội Hoa Sen này ngáo ngáo sao ấy…”
Một thiếu niên ngồi cạnh đó nghiến răng ken két: “Grrrr…”
Hắn ta có vẻ khá tức giận khi nghe mọi người nói về học viện Hoa Sen. Thiếu niên đó định đứng dậy, có vẻ là chuẩn bị kiếm chuyện thì bị người kế bên ngăn cản.
“Nam, để tao xử tụi nó…”
“Thôi nhịn đi, tụi mình không nên gây chuyện!”
Thiếu niên đó nghe vậy bình tĩnh ngồi xuống. Cả hai ngồi tiếp tục theo dõi cuộc thi. Hai người này đều ăn mặc khá kín đáo, tuy nhiên nếu nhìn kĩ thì vẫn nhận ra họ chính là bạn “hàng xóm” của Khải Minh, Quốc Vinh và Hoài Nam. Cả hai lẽ ra vẫn phải ở lại học viện để học nhưng mà vì muốn đi xem cuộc thi nên đã cúp tiết, lén bám theo đoàn xe của trường để đến đây.
“Haizzz, thằng Minh làm gì vậy trời, thật chả hiểu nổi nó…” Quốc Vinh thở dài.
“Haizzz, thật là…” Hoài Nam cũng thở dài theo.
Ở chỗ của Yến Nhi, nàng cùng Bạch Long lo lắng nhìn Khải Minh còn cô giáo Thảo bên cạnh thì đang tức giận: “Trời, tụi này làm gì vậy?”
“Renggg!” Một tiếng chuông khác vang lên sau khi đội Hoa Sen trả lời sai. Đó là của đội Hoàng Kim.
“Được rồi, xin mời đội Hoàng Kim…” Dẫn chương trình lại nói.
Người trả lời như thường lệ vẫn là Đăng Quang, hắn bình thản trả lời: “Có 3 loại:Sơ cấp, trung cấp và cao cấp.”
“… Vâng… đó là một câu trả lời chính xác… 10 điểm lại thuộc về đội Hoàng Kim.”
Những cây cột khác trừ đội Hoàng Kim lại tụt xuống nửa mét. Nếu cứ thế này chẳng mấy chốc họ sẽ chạm đất mà không kiếm được điểm nào.
“Trời ơi, làm sao bây giờ?” Khải Minh ngán ngẩm nhìn tình thế của mình, đội hắn đang ở vị trí thấp nhất vì sự hấp tấp của hắn cộng với sự lơ đãng của Công Khanh. Tên Công Khanh thì vẫn cứ vậy, mải mê ngắm gái, chả quan tâm gì đến cuộc thi.
“Hmmm… a!”
Hồng Diễm bỗng “a” lên một tiếng. Mọi người nhìn nàng và hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Mau kiếm thứ gì bịt mắt anh Khanh lại đi, làm như vậy để ảnh tập trung vào!”
“Uh… ý kiến hay đó!” Yến Ly gật đầu, nàng sau đó dứt khoát xé một miếng vải áo rồi bịt mắt Công Khanh lại.
“Ơ… bỏ ra, để ta ngắm vợ tương lai…”
Công Khanh bị bịt mắt liền hoảng hốt nói. Thất Hứa liền chửi hắn:
“Vợ cái gì, mày mau trả lời hết mấy câu hỏi kia cho anh, nếu không thì đừng trách…”
Thất Hứa bẻ tay rắc rắc, người hắn tỏa ra một khí tức đầy đáng sợ. Công Khanh bỗng run rẩy tự động bước lên phía trước, tay hắn đặt sẵn lên chuông, miệng lẩm bẩm: “Hic… ngắm gái thôi mà, làm gì dữ vậy!”
“Hmmm, có tin được không ta?” Khải Minh hơi hoài nghi. Thất Hứa kế bên liền tự tin đáp:
“Đừng lo, cứ tin ở hắn đi…”
Tên dẫn chương trình ho vài ba tiếng sau đó đọc câu hỏi tiếp theo: “Khi nhúng quả Bích Diệp xuống nước thì nó sẽ có màu gì?”
“Renggg!”
“Là tiếng chuông đến từ đội Hoa Sen, mời các bạn trả lời!” Dẫn chương trình đưa tay mời đội vừa nhấn chuông trả lời.
“Há há lại là đội Hoa Sen hả?”
“Lần này chắc sai tiếp nè!”
Khán giả đa phần nghĩ họ sẽ đợi hết thời gian như lúc nãy nhưng…
Công Khanh ở phía trên với chiếc khăn bịt mắt dõng dạc trả lời: “Màu đen chứ gì!”
“Chắc là đoán bừa thôi chứ…”
“Vâng đó là một câu trả lời chính xác, 10 điểm đầu tiên cho đội Hoa Sen!” Dẫn chương trình gật đầu tươi cười nói.
“Cái gì?”
“Ồ!!”
Khán giả kinh ngạc trước điều đó. Cả Khải Minh, đồng đội của Công Khanh cũng phải bất ngờ.
“Được rồi câu hỏi tiếp theo. Ma thú sẽ nổi điên vào…” Dẫn chương trình chưa kịp đọc hết câu hỏi thì…
“Renggg!”
“Mời đội Hoa Sen…”
“Vào đêm có huyết nguyệt!”
“Vâng câu trả lời chính xác! 10 điểm!”
“Câu hỏi tiếp theo. Chương thứ 15 của tác phẩm “Chiến trường” tên là…”
“Renggg!”
“Mời đội Hoa Sen!”
“Lại nữa à…”
“Hmmm…”
“Vùng đất chết!” Công Khanh giọng đầy tự tin đáp.
“Vâng, lại một câu trả lời chính xác! 10 điểm!”
Khán giả lại một lần nữa xôn xao. Những lời châm chọc lúc nãy giờ đã được thay bằng sự thán phục.
“Hmmm, lại đúng kìa!”
“Ái chà, học viện Hoa Sen ghê vậy à!”
“Vậy lúc đầu để mất điểm chẳng qua họ muốn đùa thôi sao?”
“Hmmm, ta thấy tên trả lời nhấn chuông nhanh thật, chưa nghe hết câu hỏi hắn đã nhấn. Cứ như hắn biết trước đề vậy đó!”
“Hehe… em thấy cô nói đúng không?” Bích Thảo ngồi ở gần đó lên tiếng hỏi.
“Thì ra là thế!” Yến Nhi gật đầu như đã hiểu. “Con quái vật” mà cô giáo Thảo nói lúc nãy chính là Công Khanh.
“Hmmm, tên ở học viện Hoa Sen khá đấy chứ!”
“Nhìn hắn cũng đẹp trai nhỉ?”
“Ừm, ta cũng thấy vậy!”
Những lời bàn tán từ phía khán giả không khó gì để đến được tai Công Khanh, tên đó vui mừng cười quên cả việc phải bấm chuông. Kết quả là dẫn chương trình đọc xong câu hỏi nhưng đội hắn thì tay vẫn chưa đặt vào chuông.
“Renggggg!”
“Ồ tiếng chuông đến từ đội… Nữ Hoàng!”
“Ồ!” Khán giả ngạc nhiên vì họ nghĩ rằng đó sẽ là đội Hoàng Kim hoặc đội Hoa Sen nhấn chuông nhưng lần này không phải. Ở trên cột của đội Nữ Hoàng, Như Ngọc bước ra trả lời câu hỏi vừa nãy.
Dẫn chương trình nghe xong liền bảo: “Câu trả lời chính xác!!”
“Hmmm, mấy đội khác cũng đang có dấu hiệu nhập cuộc rồi!”
“Sắp thú vị rồi đây nha!!”
“Công Khanh, sao lúc nãy ngươi không nhấn chuông?” Yến Ly tức giận đá Công Khanh một cái.
“Ui da, em xin lỗi…” Công Khanh vừa né đòn vừa rên la. Cùng lúc đó, ở bên cây cột đối diện, một ánh mắt đang chăm chú nhìn hắn. Đó chính là Đăng Quang.
Mỹ nữ bên cạnh hắn thấy ánh mắt đó liền hỏi: “Có chuyện gì vậy… hoàng tử!”
Đăng Quang lắc đầu cười nói: “Tên đó… thông minh đấy chứ… ta nghĩ…”
Hắn đang nói thì dừng lại chắc có lẽ là để tập trung nghe câu hỏi tiếp theo của dẫn chương trình. Ánh mắt hắn vẫn tập trung nhìn Công Khanh ở phía đối diện.
Công Khanh vẫn đeo khăn bịt mắt, miệng thầm nở nụ cười: “Nào đến đây, anh chấp hết!”
“Hức… căng thẳng quá…”
“Hai đội này đua nhau ghê quá à…”
“Hmmm không biết ai thắng đây…”
Khán giả bên dưới đang tập trung hết sức theo dõi cuộc thi, đến nỗi nuốt nước bọt cũng không dám làm. Có gì mà họ phải tập trung đến vậy?
Ở giữa quảng trường, 6 cây cột lúc ban đầu giờ chỉ còn lại duy nhất 2 cây, những cây cột khác đều đã biến mất, đúng hơn thì 4 cây cột kia đã bị tụt xuống mức 0 mét. Đội của những cây cột đó tất nhiên sẽ được đưa vào trong để tránh gây ảnh hưởng đến những đội còn lại đó là Hoàng Kim và… Hoa Sen. Hai đội này đã có một cuộc chiến kiến thức trong chục phút vừa qua. Đúng hơn là giữa Công Khanh và Đăng Quang. Hai người này chẳng ai nhường ai, liên tục tranh nhau trả lời. Dẫn chương trình chưa đọc xong câu hỏi thì đã có tiếng chuông. Những đội khác ngoại trừ đội Nữ Hoàng may mắn trả lời được một câu thì chỉ biết ngậm ngùi đợi cây cột của mình tụt hết.
Hai đội Hoàng Kim và Hoa Sen bây giờ chỉ cách mặt đất nửa mét. Số sao của cả hai đang giữ hiện tại cũng chỉ là 4 sao, không thể kích hoạt bất kì công năng nào cả. Điểm số cả hai lúc này là 350 của đội Hoàng Kim và 340 của đội Hoa Sen. Và giờ đây họ đang chuẩn bị đến với câu hỏi tiếp theo. Với tình trạng này, ai trả lời được câu hỏi tiếp theo sẽ là người chiến thắng.
Công Khanh nuốt một ngụm nước bọt để làm mát cái cổ họng khô khan của mình, tay hắn đưa lên chùi giọt mồ hôi đang đổ dài không phanh. Hắn đang tập trung hết sức để chuẩn bị trả lời câu hỏi “sinh tử” này.
Ở phía bên kia, Đăng Quang vẫn thái độ bình tĩnh, tay giữ chặt chuông để chuẩn bị trả lời. Người dẫn chương trình hắng giọng và chậm rãi đọc câu hỏi cuối cùng này:
“E hèm… Xin hãy nghe rõ câu hỏi sau đây. Ai là người đã phát minh công thức chế tạo thuốc phục sinh!!!!”
Cứ tưởng là sẽ có một tiếng chuông reo lên, thế nhưng không gian lúc này chìm nghỉm trong im lặng. Chẳng có đội nào nhấn chuông cả.
“Công Khanh? Không biết sao?” Thất Hứa vội hỏi và nhận được câu trả lời là một cái gật đầu nhẹ từ Công Khanh.
“Chậc… là ai ta?…”
Công Khanh đưa ngón tay lên cắn, hắn đang cố suy nghĩ xem câu trả lời là gì. Kiến thức dù ở đâu cũng là bao la, một người muốn biết hết mọi thứ là điều không tưởng. Vì thế Công Khanh có cái không biết cũng là điều bình thường. Ở phía bên kia, Đăng Quang cũng chưa bấm chuông, nét mặt có vẻ chần chừ.
Trên khán đài, khán giả xì xào với nhau.
“Hmmm, câu này khó lắm ư?”
“Ừm, tao chẳng rõ ai là người chế ra thứ thuốc kia…”
“Ta có nhớ man mán là tên nào đó…”
Có vẻ đa phần nhiều người ngồi đây không biết câu trả lời. Và trong lúc này, một tiếng chuông bỗng vang lên làm mọi người ngạc nhiên.
“Rengggg!”
“Đó là tiếng chuông của đội Hoa Sen!!!!!!”
“Ồ!!”
Mọi người đổ dồn ánh mắt lên “tháp” của đội Hoa Sen. Trên chiếc chuông có một bàn tay đang giữ chặt. Tuy nhiên đó không phải là Công Khanh, đó là một người khác. Công Khanh ngỡ ngàng tháo bịt mắt ra, hắn sau đó hét:
“Khải Minh?”
Đúng vậy, kẻ nhấn chuông chính là Khải Minh. Mọi người ở dưới hơi bất ngờ, lúc đầu Khải Minh đã nhấn chuông và làm cho đội Hoa Sen tụt nhanh hơn những đội khác, lần này hắn lại nhấn chuông, mọi người không thể không nghi ngờ được.
“Khải Minh? Ngươi muốn làm gì nữa đây?”
Hồng Diễm hoảng hốt hỏi. Thế nhưng Khải Minh nở một nụ cười đầy tự tin và nói: “Đương nhiên là để trả lời rồi!!!!!”
Yến Ly nghe thế liền hỏi: “Em biết sao? Vậy mau trả lời đi, sắp hết 10 giây rồi kìa!!”
Khải Minh cười thêm một cái nữa rồi chậm rãi nói với dẫn chương trình: “Câu trả lời là: Nguyễn Xuân Sinh!!!”
Khải Minh trả lời chắc như đinh đóng cột. Hắn có được sự tự tin này là do lúc nãy, hắn đã chui vào hệ thống và tìm hiểu thông tin về loại thuốc phục sinh kia trong cửa hàng. Hệ thống đã cho thông tin rõ ràng rằng người đã tìm ra công thức chế thuốc phục sinh chính là Nguyễn Xuân Sinh.
Khải Minh không cần biết Nguyễn Xuân Sinh là ai, làm việc gì, hắn chỉ cần câu trả lời cho câu hỏi kia là được rồi.
“Hmmm, đúng không ta?”
“Tên đó tự tin như vậy chắc chắn đúng rồi…”
Khải Minh đáp xong liền khoanh tay đứng tự tin chờ dẫn chương trình thông báo đáp án đúng. Khải Minh tin tưởng tuyệt đối vào thông tin hệ thống, không bao giờ sai được. Trong lúc đó, hắn khẽ liếc qua Đăng Quang và thấy khuôn mặt ngạc nhiên của tên đó, lòng thầm đắc chí cười:
“Ahihi, khâm phục anh chưa em!!!”
Dẫn chương trình đợi hết 10 giây liền hỏi: “Bạn chắc chắn chứ?!”
Khải Minh mỉm cười gật đầu. Tên dẫn chương trình cười khúc khích nói:
“Vâng, đó là một câu trả hoàn toàn… trật lất!”
Khải Minh nghe xong chết lặng…