Người minh bạch nội tình bên trong, đều đã ngừng thở, chờ đợi trò hay sắp diễn ra. Thậm chí đã có người bắt đầu dự đoán về phản ứng nổi giận của Vân Đại tiểu thư một khắc sau.
Tần Vô Song bỗng nhiên nở nụ cười:
- Vân Đại tiểu thư, chiếc hòm này, ta khuyên ngươi vẫn không nên mở ra. Những thứ trong đó không lịch sự cho lắm.
Phối hợp với động tác vò đầu bứt tai, 'mặt đỏ lên' của Tần Vô Song, dáng dấp như vậy càng khiến những người khác hồ nghi, cảm thấy Tần Vô Song này gần như chắc chắn là có gì mờ ám.
- Mở ra, mở ra, trong đó nhất định là có gì mờ ám.
Một đám quần chúng sôi nổi ồn ào.
Cánh tay của Vân Khinh Yên vừa nhấc, hàn quang lóe lên, một thanh phong mang chủy thủ, vẽ ra một đường hàn quang trực tiếp bổ về phía chiếc hòm.
Rầm...
Cái hòm bị phân ra làm hai, bên trong tràn ra một đống đồ vật, tất thối, quần áo và đồ dùng cũ, khăn mặt rách...có đủ mọi thứ!
Khóe miệng của Tần Vô Song lộ ra một nụ cười châm biếm, giễu cợt nhìn về đám Võ đồng liên can muốn xem truyện cười. Lẩm bẩm lầu bầu:
Loading...
- Ai, thật là đáng tiếc, để các ngươi thất vọng rồi.
Vân Khinh Yên liếc mắt nhìn kỹ, nhưng không phát hiện ra vật nàng muốn tìm, không khỏi nhíu mày, đi ra, vẻ mặt hắc tuyến nói thầm:
- Nam sinh các ngươi, tất cả đều mất vệ sinh như vậy sao?
Hứa Đình và Trương Hiển hai mặt nhìn nhau, rồi trừng mắt nhìn Lệ Phi, hiển nhiên là không hiểu, tại sao trong chiếc hòm này không có tang vật trong chờ đợi của bọn họ?
Lệ Phi cũng cảm thấy khó hiểu, vật đều là do hắn tận tay bỏ vào, công phu trong nháy mắt sao có thể không cánh mà bay như thế chứ?
Tần Vô Song cười cười, nổi lên lời nói châm chọc:
- Thật là, những thứ cũ kỹ này ta thu thập không dễ dàng gì, lôi ra một đống như vậy, cũng không giúp ta dọn vào, thật là không hiểu quy củ! Xem ra lễ nghi quý tộc vứt đi hết rồi!
Vân Khinh Yên vốn khó chịu, nghe thấy những lời lải nhải của Tần Vô Song, đột nhiên xoay người, nhìn chăm chú sắc bén vào Tần Vô Song, cảnh cáo nói:
- Tần Vô Song, chuyện tối nay vẫn chưa xong đâu!
Tần Vô Song bĩu môi:
- Ngươi thích xong hay không xong thì có quan hệ gì đến ta? Nhưng ta đã nói trước rồi, ngươi đã lục soát phòng của ta, ký túc xá của những người khác, tất cả cũng không được bỏ qua.
Hắn cũng là kẻ vô cùng lưu manh, khóa trái cửa, dứt khoát đi phía sau Vân Khinh Yên, gia nhập đại quân kiểm tra.
Hứa Đình thấy hắn tích cực chủ động như vậy, trong lòng trái lại có chút hồ nghi, cảm thấy chuyện này rất là kỳ quặc, nhưng nhất thời lại không tìm ra được biện pháp ứng phó.
Tất cả ký túc xá đều kiểm tra qua, đương nhiên là không có chút thu hoạch nào.
Chuyển đến vòng cuối cùng, chỉ còn lại bốn năm gian phòng chưa lục soát.
Một gian trong đó, là cấm khu, thuộc về khu vực số một chữ Thiên, cho dù là Vân Khinh Yên và Hứa Đình, đi ngang qua đó cũng phải rón ra rón rén nhẹ bước chân.
Bởi vì chủ nhân của ký túc xá số một chữ Thiên này là sự tồn tại mà bọn họ hoàn toàn không thể trêu vào, chính là một gã đệ tử thiên tài của Đạt Hề thế gia quyền uy tối cao ở quận La Giang.
Tần Vô Song trái lại tỏ vẻ lười biếng, đi qua gian số một chữ Thiên đó, cố ý vô ý nói:
- Vân Đại tiểu thư, gian ký túc xá này vẫn chưa lục soát, tại sao lại bỏ qua như vậy? Lẽ nào Vân Đại tiểu thư của chúng ta cũng chỉ dám chọn những quả hồng mềm mà cầm thôi sao? Còn có Hứa đại thiếu, Trương công tử, vừa rồi không phải đều cao giọng luận bàn sao? Sao bây giờ lại kinh sợ như vậy?
Trương Hiển thấp giọng uy hiếp nói:
- Tần Vô Song, ta thấy ngươi đúng là thiếu bị chỉnh lý rồi.
- Ha ha, tất cả mọi người thật là quá kinh sợ. Thiếu gia Đạt Hề người ta căn bản không có trong ký túc xá, nhìn tất cả các ngươi ai cũng có bộ dạng sợ hãi như vậy, thật là sỉ nhục của quý tộc.
Tần Vô Song cười lớn đi qua, đã tới trước mặt một ký túc xá. Cửa ký túc xá đang bay bay, chun mũi đi tới ngửi ngửi:
- Ký túc xá này là ai ở vậy? Hình như có chút mùi vị hương thơm? Chẳng lẽ bên trong có giấu con gái sao?
Hắn chính là biết rất rõ nhưng giả bộ hồ đồ, gian ký túc xá này là nơi mà Hứa Đình ở. Chỉ vào hòa thượng mà mắng con lừa ngốc, đây chính là loại hành vi của Tần Vô Song hắn.
Hứa Đình lúc này muốn giữ phong độ trước mặt Vân Khinh Yên, thản nhiên nói:
- Gian ký túc xá này là của ta. Tần Vô Song, Hứa mỗ ta con người thanh cao, trong sạch, ngươi ngậm máu phun người, cẩn thận ta nói ngươi phỉ báng quý tộc thượng đẳng đấy.
- Có phỉ báng hay không, cũng phải lục soát rồi mới biết được? Tự mình khoe khoang ai không biết? Thân trong sạch thì không sợ dèm pha, đây không phải là từ ngữ hùng hồn mà Hứa đại thiếu ngươi vừa mới nói sao? Thế nào đến lượt ngươi, không đủ dưỡng khí hô hấp rồi sao? Vân Đại tiểu thư, ai có mưu đồ bất chính, bản thân ngươi hãy suy xét đi.
Hứa Đình mặc dù ngấm ngầm chịu đựng, nhưng dù sao cũng là người thiếu niên, sắc mặt khẽ biến đổi:
- Tần Vô Song, ngươi bịa đặt đồn nhảm, rút cuộc là muốn làm gì?
- Vân tiểu thư, các ngươi cùng là con cháu hào môn, nếu ngươi làm việc thiên tư không lục soát, ta cũng không biết làm gì với ngươi.
Tần Vô Song cười tủm tỉm dùng cách khích tướng.
Vân Khinh Yên liếc nhìn Hứa Đình, trong lòng ít nhiều có chút do dự. Nàng kỳ thực cũng cảm thấy Hứa Đình không giống loại người đó, nhưng dưới tình huống này, nếu lục soát có chút không nể mặt hào môn Hứa gia; nếu không lục soát cũng khó lấp kín miệng lưỡi thiên hạ lâu dài.
- Vân Đại tiểu thư, nếu ngươi lục soát, thì hãy vào trong mà lục. Hứa Đình ta là người như thế nào, mọi người trong Võ Đồng Viện đều biết.
Tần Vô Song ngửa mặt lên cười ha ha
- Đừng mạnh miệng quá sớm như vậy, đợi lục soát xong không có chuyện gì có khoa môi múa mép cũng không muộn. Nếu không, mạnh miệng nói rồi không cứu vãn lại được, đánh mất thể diện quá đáng đấy.
Nói xong, giống như lấy lòng Vân Khinh Yên, tiện tay đẩy toàn bộ cánh cửa ra.
Vân Khinh Yên liếc mắt nhìn Tần Vô Song, hừ giọng nói:
- Lục thì lục, có gì mà làm việc thiên tư chứ? Bổn tiểu thư lẽ nào còn sợ hay sao?
Nhấc chân đi vào trong, tùy ý nhìn hai mắt, tiện tay lật vài thứ, ứng phó với hơn trăm ánh mắt đang dõi theo nhìn chằm chằm của mọi người.
Đi tới trước ngăn tủ trên đầu giường, giật cái ngăn ra giống như thực hiện một việc bất đắc dĩ.
Liếc nhìn vào bên trong, Vân Khinh Yên ngây người sửng sốt.
Cửa của ngăn tủ, theo quán tính mở rộng về hai bên, để lộ ra toàn bộ tình trạng của ngăn tủ. Màu sắc rực rỡ, rực rỡ muôn màu, bên trong treo đầy đồ nội y của con gái!
Vân Khinh Yên sắc mặt trắng bệch, xấu hổ tức giận đan xen, ở chính giữa đống áo ngực và quần lót chính là đồ áo lót nàng vừa mới giặt, bây giờ lại chạy đến trong ngăn tủ của Hứa Đình!
Quay đầu lại không thể nào tin nổi nhìn về hướng Hứa Đình, nhãn thần của Vân Khinh Yên cũng không còn bất cứ vẻ bình thản nào, mà tràn đầy sự khinh bỉ, tức giận. Tiện tay túm lấy những đồ nội y đó ném trực tiếp vào mặt Hứa Đình.
Nhãn thần giống như một thanh đao sắc bén, tùy thời lủi vào đám người.
Tần Vô Song tùy ý nở nụ cười, lập tức vẻ mặt nghiêm chỉnh thở dài một tiếng, tách khỏi đoàn người, hướng ra bên ngoài mà đi.
Trình diễn đến bước này, độ nóng đã đủ rồi. Nếu tiếp tục sợ rằng không tránh khỏi làm lộ. 'Lời lẽ nghiêm khắc' để lại phía sau hai từ:
- Cầm thú!
Lập tức vẻ mặt lấy lại dáng vẻ căm phẫn, hùng hùng hổ hổ đi về phía ký túc xá của mình.
Vừa đi, vừa nói thầm:
- Bây giờ mới biết được, kẻ trộm là cảnh giới cao nhất, đúng là vừa ăn cắp vừa la làng. Bình thường ra vẻ rất có kiểu cách, không ngờ lại là mặt người dạ thú!
Hứa Đình cũng bị màn này làm cho ngây người, toàn thân giống như bị điện giật, ngây ra như phỗng. Một chiếc quần trong màu hồng phấn treo trên ngực, hãy còn chưa phát giác ra, tình hình đó quả thực giống như gặp quỷ vậy, hồn bay phách lạc.
Cho đến khi Vân Khinh Yên khinh bỉ đi qua người hắn, Hứa Đình lúc này mới chợt tỉnh ngộ, cuồng loạn hét lớn một tiếng:
- Không phải ta làm!
Nhưng ở dưới trường hợp như vậy, tang vật bị tóm được, dù cho hắn có hai cái miệng, cũng làm sao có thể nói cho người khác tin hắn được?
Còn đám người liên can Trương Hiển biết rõ ràng chân tướng, cũng không biết những thứ này tại sao lại chạy đến chỗ của Hứa Đình, quả thật là người câm ăn hoàng liên, có khổ cũng không nói ra được!
Lúc này người hả giận nhất là Tần Vô Song, hắn tranh thủ thời cơ trước hết, khi chui ra khỏi đám người Hứa Đình, đem đống tang vật nhét lại vào trong ngăn tủ của Hứa Đình, sau đó thần không biết quỷ không hay quay về ký túc xá của mình.
Với thân thủ hôm nay của hắn, giấu được tai mắt của những Võ đồng này, đương nhiên là dư dả.
Và người phiền muộn nhất đương nhiên chính là Hứa Đình, thật đúng với câu nói - Không được gà còn mất nắm gạo.
Hình dung ác độc một chút, quả thực là gậy ông đập lưng ông.
Lại hình dung tàn khốc một chút, quả thực chính là đào lỗ chôn mình xuống...
Tin tức Hứa Đình ăn trộm đồ nội y nữ sinh lập tức thông qua các loại con đường truyền đi. Bất luận hắn nghĩ cách phong tỏa tin tức như thế nào, cũng đều vô ích.
Dù sao Hứa Đình hắn năng lực có lớn hơn nữa cũng không thể một tay che trời toàn bộ Võ Đồng Viện.
Cao tầng của Võ Đồng Viện cũng chấn động, bọn họ bị chỉ trích nặng nề. Bọn họ vừa phải trấn an sự phẫn nộ của các nữ sinh vừa phải chiếu theo tình tự phía bên Hứa Đình, đồng thời bảo vệ cho hình tượng trong sáng của Võ Đồng Viện.
Đêm đó các cao tầng đã tổ chức đoàn điều tra, tự mình tham gia điều tra, thu thập chứng cứ, cuối cùng đưa ra kết luận.
Chuyện này tuyệt đối không phải do Hứa Đình làm, chính là hắn bị người khác hãm hại.
Lý do rất đơn giản, khi sự việc xảy ra, Hứa Đình đang cùng mấy gã Võ đồng cùng luận bàn tu luyện tâm đắc. Có đầy đủ chứng cứ không ở hiện trường.
Những Võ đồng đó cũng dốc hết sức biện hộ cho Hứa Đình, khiến tình cảnh của Hứa Đình ít nhiều được giảm bớt.
Đương nhiên, phía lãnh đạo Võ Đồng Viện công bố kết quả điều tra này, phần lớn mọi người chỉ là xem thái độ của lãnh đạo, còn về cách nhìn nhận vấn đề của lãnh đạo Võ Đồng Viện, trong lòng phần lớn mọi người vẫn là cười nhạt.
Cách nói vụng về như vậy, ai có thể tin chứ?
Những Võ đồng làm chứng cho Hứa Đình, có ai không phải là bè cánh của hắn? Hoàn toàn có khả năng và động cơ làm giả chứng cứ. Đương nhiên, quy tắc trò chơi chính là do Võ Đồng Viện định ra, bọn họ muốn bao che Hứa Đình, người khác cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng một chút.
Phía bên nữ sinh đối với kết quả điều tra này đương nhiên là vô cùng không hài lòng, bãi khóa tập thể, yêu cầu cao tầng Võ Đồng Viện trong ba ngày phải đưa ra câu trả lời thuyết phục.
Kim Bất Dịch quả thực muốn khóc rồi, trong một đêm mà hai sợi tóc bạc đã mọc ra một phần ba... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: