- Hừ, ta tới nước này rồi chẳng lẽ các ngươi còn muốn đổi ý.
Mã Binh nhìn chằm chằm vào bà cô kia, trầm giọng doạ nạt.
- Mã công tử, ngươi cứ việc yên tâm đi, chuyện Vương Việt công tử phân phó, Xuân Phong Lâu chúng ta sao dám làm trái, lẽ nào sau này không muốn làm ăn nữa hay sao. Bà cô kia cười lấy lòng, sau đó an ủi cô nương kia:
- Tiểu Điệp đừng sợ, ngươi là một nữ tử yếu đuối, chỉ là người bị hại thôi, Tinh Huyền học viện sẽ không làm gì ngươi đâu, chỉ cần làm xong việc này, trèo lên được Vương Việt công tử thì ta cam đoan sau này ngươi sẽ được ăn sung mặc sướng.
Dỗ nàng leo lên giường của Diệp Huyền, Mã Binh đột nhiên đánh một chưởng vào sau gáy của nàng để nàng ngất đi, sau đó xốc y phục trên người nàng lên cho lộn xộn, giấu vào bên trong ổ chăn của Diệp Huyền.
Sau đó, Mã Bình còn móc ra một cái bình nhỏ ở trên người, mở nắp bình ra, rắc một ít bột phấn lên người thiếu nữ nọ, cái bình thì đặt ở bên gối.
- Hắc hắc, thêm một chút ‘ni cô cũng điên cuồng’ vào, chỉ cần Diệp Huyền ngửi phải một chút thôi thì người đá cũng phải phát xuân, củi khô bốc lửa, chẳng lẽ hắn còn nhịn được nữa hay sao.
- Ha ha, lần này huỷ sạch thanh danh của tên phế vật này, để cho hắn cuốn gói về quê, xem như trả mối thù lần trước!
- Chậc chậc, bất quá cô nương này cũng không tệ chút nào, làm cho ta đều muốn lên một phen, lần này tiện nghi cho hắn rồi.
- Hai vị công tử, Xuân Phong Lâu chúng ta vẫn còn rất nhiều cô nương tốt, sau này hai vị nhất định phải chiếu cố Xuân Phong Lâu chúng ta nhiều hơn, ta cam đoan sẽ an bài một vị cô nương khéo chiều lòng người cho các vị.
Loading...
- Đi thôi, đi thôi, tú bà quả nhiên là tú bà, lúc nào rồi vẫn không quên dắt mối làm ăn.
- Hắc hắc, bây giờ thì chờ tên tiểu tử kia trở lại, chúng ta cứ chờ xem kịch vui thôi.
Ba người lén lút đi ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó nấp trong rừng cây nhỏ bên ngoài ký túc xá.
Diệp Huyền vất vả lắm mới thoát khỏi Lý Nguyệt, trên đường trở về trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, thứ rác rưởi thế này có cho hắn cũng không thèm, đôi gò bồng đảo mềm mềm cứ cọ lên người hắn, lại còn giả bộ thanh thuần con mẹ gì, nếu như không phải nể mặt đối phương là nữ nhân, õng ẹo với mình như vậy thì hắn đã sớm cho nàng vài bạt tai rồi.
- A?
Hắn đột nhiên nhướng mày, huyền thức cường đại phát hiện chút động tĩnh.
Trong bụi cây, ba người Mã Binh có chút lo lắng:
- Sao Diệp Huyền vẫn còn chưa trở về nữa, chị dâu diễn kịch nhập tâm quá rồi, kéo dài lâu như vậy.
- Chờ thêm một chút đi, phỏng chừng vài phút nữa thì hắn sẽ trở về thôi.
- Hắc hắc, lần này phỏng chừng Diệp Huyền còn không biết mình chết như thế nào.
Ba người thầm hưng phấn.
Bốp.
Đột nhiên sau gáy cả ba người tê rần, nhất tề ngất đi.
- A? Là Lưu Đồng và Mã Binh, còn có một lão nữ nhân, ba người này lén lén lút lút nấp bên ngoài ký túc xá của mình làm gì đây?
Diệp Huyền cười lạnh, không cần nói cũng biết ba người này nhất định là có âm mưu quỷ kế gì đó, mở cửa phòng ký túc xá của mình ra, Diệp Huyền rất nhanh liền tìm thấy một nữ nhân bị đánh bất tỉnh nằm trong chăn của mình, cùng với bình ‘Ni cô cũng điên cuồng’, cũng phát hiện cả mảnh giấy điệu hổ ly sơn trên giường của Trần Tinh.
- Vương Việt ngươi giỏi lắm. Diệp Huyền nhìn thấy những thứ này trong lòng nháy mắt liền hiểu rõ âm mưu của bọn Vương Việt, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi đã muốn chơi lén thì bản thiếu gia chơi với ngươi một trận ra trò.
Hắn cười lạnh, trong mắt loé lên tinh quang nhàn nhạt.
Đêm tối yên tĩnh, Vương Việt đi tới đi lui ở ký túc xá của lão sư, vẻ mặt lo lắng.
Vèo!
Đột nhiên, hướng ký túc xá nam sinh có một đạo hoả quang yếu ớt phóng lên, hoả quang lướt qua bầu trời, chỉ trong nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng, không khiến cho bất kỳ ai để ý.
Vẻ lo lắng trên mặt Vương Việt đột nhiên biến thành hưng phấn, ha ha, chuyện xong xuôi rồi.
Một lát sau.
Cộc cộc cộc!
Một trận khua chiêng gõ trống ồn ào vang lên khắp khu ký túc xá của Tinh Huyền học viện, quấy rầy một đám nam nữ học viên đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
- Có chuyện gì vậy?
- Xảy ra chuyện gì sao?
Vô luận là ký túc xá nam sinh hay ký túc xá nữ sinh đều có một đám học viên chạy ra ồn ào bàn tán với nhau, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn từ phía xa chỉ thấy Vương Việt dẫn theo vài vị lão sư chạy nhanh về phía ký túc xá nam sinh, sau lưng gã còn có không ít học viên đi theo vây xem, tên Vương Việt dẫn đầu còn sợ thiên hạ không đủ loạn, vừa chạy vừa la hét:
- Các vị lão sư, nơi này chính là ký túc xá của đê cấp ban, Diệp Huyền nhất định ở chỗ này, hừ, đường đường là học viên của Tinh Huyền học viện lại dám đưa cô nương của Xuân Phong Lâu vào đây, quả thực là làm bại hoại giáo phong của học viện chúng ta.
Nam tử trung niên dẫn đầu chính là giáo đạo chủ nhiệm của học viện, được người ta tặng biệt hiệu ‘Thiết thủ vô tình’, không hề nhẹ tay đối với những học sinh vi phạm kỷ luật, từng có một học viên đùa giỡn một nữ sinh của ban mình ở nơi công cộng, kết quả bị gã bắt được, chẳng những bị gọi gia trưởng tới dạy cho một trận tơi bời còn phải nằm trên giường mấy tháng không dậy nổi, về sau sinh ra ám ảnh tâm lý, tuy rằng không bị khai trừ khỏi học viện nhưng sau khi trở lại học viện không bao lâu cũng đã chủ động thôi học.
Chỉ thấy mặt mày gã xanh mét nói:
- Vương Việt, ngươi nói thật sao.
- Hứa lão sư, ta sao dám lừa ngươi, là ta và bọn Mã Binh của ban ta tận mắt nhìn thấy, nếu như ta đoán không sai thì ả kỹ nữ kia bây giờ nhất định đang ở ký túc xá của Diệp Huyền.
Vương Việt oang oang gào to, khoé miệng lộ ra ý cười âm độc, trong lòng vô cùng sung sướng, ha ha, tên phế vật Diệp Huyền nhà ngươi cứ chờ chết đi!
Đám học viên đang vây xem cũng cả kinh:
- Cái gì? Diệp Huyền cư nhiên tới Xuân Phong Lâu tìm cô nương, còn dám mang về ký túc xá, quả thực là coi trời bằng vung mà.
Nếu như chuyện này là thực thì đây là tin tức động trời nhất ở Tinh Huyền học viện mấy năm gần đây, phải biết rằng trong nội quy nghiêm khắc của học viện có nói rõ, học viên trước khi tốt nghiệp không được ra vào nơi trăng hoa, một khi bị phát hiện thì tuyệt đối sẽ bị khai trừ.
Không ít nam sinh trong lòng cảm thấy tức giận bất bình:
- Mụ nội nó, chuyện này lão tử đã mơ tới không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không dám làm thực, không ngờ tên Diệp Huyền kia cư nhiên dám làm, lần này hay rồi, bị phát hiện rổi