Thiên Ly tông chủ, Nguyên Anh cao thủ, ngắn ngủi một câunhư vậy, như có ma lực đặc thù, khiến cho vô số ma tu chuẩn bị nửa đường đoạt bảo, đồng loạt thu hồi tâm tư.
Ninh Phàm chân mày nhíu rất sâu, Thiên Ly tông chủ danh tiếng không ngờ lại vang dội như vậy... Mình, qquả nhiên còn đánh giá thấp Thiên Ly tông rồi... Một cái danh, dọa lui hai tên Kim Đan, nước ở Thiên Ly tông, rốt cuộc sâu bao nhiêu?
Nhưng chợt, một tia kiêng kỵ đối với Thiên Ly tông của hắn liền bị sự tự tin thay thế.
Thiên Ly tông thì đã như thế nào, Nguyên Anh kỳ thì ra làm sao? Những cái này đều không cách nào ngăn cản quyết tâm mình tiêu diệt Thiên Ly, cứu ra em trai!
Ngô Đông Nam hẳn phải chết, Thiên Ly tông, tất diệt!
Hắn vẻ mặt lạnh lùng, sau khi Ngô Đông Nam rời khỏi Băng Thần cung, cũng bước xuống Thủy tinh đài, đi ra ngoài.
Vô số ma tu xem ra muốn cùng Ninh Phàm lập quan hệ, dò lai lịch của Ninh Phàm, nhưng bị Ninh Phàm không quan tâm.
Lam Mi sâu kín thở dài, tự quyết định, đi tới trước người Ninh Phàm:
- Ninh Phàm, ta muốn bàn với ngươi một chút, liên quan tới hôn sự của chúng ta...
- Không có thời gian...
Loading...
Ninh Phàm giọng nói lạnh lùng. Giờ phút này hắn sát cơ đã lộ, ánh mắt như kiếm, khiến cho Lam Mi thặng thặng lui ngược lại hai bước, không dám nói chuyện cùng Ninh Phàm nữa.
Hắn thẳng thừng rời khỏi Băng Thần cung, chỉ để lại cho Lam Mi một cái nóng lưng có thể nhìn nhưng không thể làm gì được. Mà cạnh đó, một công tử mặc quần áo trắng thấy Lam Mi đầy một bbụng nhiệt tình bị Ninh Phàm khinh thường, gương mặt anh tuấn đầy vẻ dữ tợn.
- Tiểu sư muội, người này quá kiêu căng phách lối, có còn sư huynh cho hắn một bài học kinh nghiệm xương máu hay không!
- Không cần, ngươi không phải là đối thủ của hắn...
- Hắn tuyệt không phải là Kim Đan lão quái!
- Dù vậy, ngươi vẫn không phải là đối thủ của hắn... Đi thôi, chúng ta đi tìm Lâm trưởng lão, bẩm báo động tĩnh của “Thái Hư phái’...
Lam Mi tâm tư phức tạp, hướng một lão đạo sĩ đi tới.
Giờ phút này Ninh Phàm ttạo cho nàng cảm giác, rất đáng sợ... Nhưng, trong lòng của mình, nhưng không cách nào gột rữa ma diệt cái thân ảnh đáng sợ này.
Mình có phải là đã bỏ lỡ một đoạn lương duyên rồi hay không...
Nhưng nếu Lam Mi biết, Ninh Phàm vội vả rời đi, là phải làm một chuyện oanh động Việt Quốc, sẽ có tâm tình như thế nào.
Việt Quốc chánh đạo, bởi vì lời thỉnh cầu của một khách không mời mà đến, mà loạn thành một đoàn.
Việt Quốc ma đạo, lại bởi vì Thiên Ly trưởng lão tử vong, mà dậy lên kinh đào hãi lãng!
Ninh Phàm, muốn giết người!
---
Thất Mai thành, Ngô Đông Nam dù một khắc cũng không muốn đợi lâu. Khi lão ta tới Thất Mai thành, phách lối biết bao nhiêu, há mồm là đòi cướp thê tử của Ninh Phàm. Mà hôm nay, lão ta thấy Ninh Phàm có sát khí có thể so với của kim đan, trong đầu lão ta dâng lên một ảo giác hoảng sợ... Ninh Phàm muốn giết lão!
- Điều này sao có thể, hắn sao dám giết ta cho dù hắn là kim đan tu sĩ... Nhưng, mới vừa rồi lúc ta nói tới uy danh của ’Vô tà tông chủ’, muốn chấn nhiếp hắn, hắn lại chỉ kiêng kỵ một chớp mắt, lập tức khôi phục sát cơ... Hắn là kẻ điên, hắn không sợ Thiên Ly tông...
Ngô Đông Nam người này tính cách dâm tà, nhưng nhãn lực lại không tệ. Lão ta từ vẻ mặt của Ninh Phàm đọc lên sát ý của hắn.
Ngay cả kim đan lão quái cũng không dám giết mình, Ninh Phàm lại dám...
- Tiểu tử này, kết quả lai lịch ra sao, tuyệt đối không thể chỉ là Hàn lão ma đồ nhi...
Ngô Đông Nam ra cửa Thất Mai thành, một đường đi về phía tây, chọn đường mòn đi. Lão ta mua tiên vân, vốn chuẩn bị dùng tiên vân chạy trốn, nhưng phát hiện quỷ dị, pháp lực của mình khó mà điều động, căn bản không thể nào phi hành.
Giờ phút này, lão ta mới lưu ý đến trên người mình có một luồng ám hương. Chính hương này khiến cho pháp lực mình không tốt. Trong nháy mắt, thần sắc của lão đại biến, lập tức biết gì đó.
- Không xong rồi! Bị ám toán! Nhất định là Ninh Phàm. Tên đó quả nhiên muốn giết ta!
Lão ta không chút do dự lấy một ra tờ Ẩn Thân Phù dán trên người, thân ảnh dần dần vô hình. Ẩn Thân Phù đó phẩm chất không thấp, lão ta tự tin cho dù là lão ma, cũng không phát hiện được tung tích của mình.
Đồng thời lão ta thả ra mấy trăm con Truy Tích thử dò đường, rất sợ bị Ninh Phàm bày bẫy rập chặn đường.
Lão ta một đường đi về phía tây, cẩn thận một chút, lão phát hiện huyễn hương quấn quanh trên người đang dần dần tiêu tán, mà pháp lực mình cũng từ từ khôi phục.
Chỉ cần chờ pháp lực khôi phục, mình lấy tiên vân chạy trốn, không người nào có thể đuổi theo mình.
Nhưng ngay sau đó, Ngô Đông Nam phát hiện Truy Tích thử được mình thả ra, từng con từng con lần lượt mất đi liên lạc.
Lão vốn không dám thả ra thần niệm, giờ phút này lại bất chấp nhiều như vậy. Thần niệm thả ra một cái, nhất thời sắc mặt đại biến, phía sau mình, lại có gần ngàn tên ma tu, cỡi dị thú, cầm binh qua, đằng đằng sát khí đuổi theo.
Cho dù mình ẩn thân nhưng tung tích lại như cũ bại lộ. Điều này sao có thể!?
- Vì sao bọn họ biết được tung tích của ta?
Ngô Đông Nam tâm kinh đảm hàn, sau một khắc, tóc gáy sau lưng dựng lên. Vô số kiếm khí mạnh mẽ từ trên trời rơi xuống, như phi hoàng, như mưa to, như ngân hà nghiêng thấp!
Khiến cho Ngô Đông Nam khiếp sợ, là kiếm khí kia không phải dung linh, uy lực tuyệt đối không dưới kim đan cao thủ!
Khắp rừng cây diện tích mấy dặm đều bị kiếm khí chém bằng phẳng. Ngô Đông Nam cũng bị kiếm khí gây thương tích, bất đắc dĩ hiện ra ẩn thân, lão ta đột nhiên ngẩng đầu lên!
Trên bầu trời, hai tên dung linh cao thủ đạp trời mà đứng! Ngô Đông Nam nhận ra được, hai người kia là Thất Mai thành Kiếm vệ, Mai vệ thống lĩnh!
Trong đó Úy Trì thống lĩnh, tính cách thật thà, lão ta đã gặp qua mấy lần, chưa bao giờ đập vào trong mắt. Nhưng lần này lão ta lại nhìn thấy Úy Trì ôm con heo, lăng không mà đứng, mặt đầy hồng quang, tu vi đã đột phá dung linh trung kỳ.
- Không thể nào! Úy Trì kia ta biết, tính cách khiếp nhược, không thích hợp tu ma. Vì sao hắn lại có thể đột phá dung linh trung kỳ?
Giật mình, ánh mắt của lão liếc về phía một người khác, bộ dạng sợ hãi cả kinh!
Kiếm vệ thống lĩnh Tư Đồ! Người này khi nào đã đột phá dung linh hậu kỳ! Mới vừa rồi kiếm khí ác liệt như kim đan cao thủ chẳng lẽ là hắn chém ra!
Không thể nào! Thất Mai thành khi nào cường đại như vậy!
Sắc mặt của lão biến đổi, giờ phút này pháp lực của lão mất hết, nếu Úy Trì cùng Tư Đồ xuất thủ, mình tuyệt đối chết không chỗ chôn.
Nhưng kỳ quái là hai người căn bản không có ý động thủ, chỉ đạp trời mà đứng, ung dung phòng bị mình chạy trốn.
Giết mình chẳng lẽ là người khác?
Lão ta như có cảm giác, đột nhiên quay đầu, ngay phía trước, một tên thiếu niên thân cỡi dị thú, chặn lại con đường phía trước của mình.
Quần áo trắng đen rõ ràng, phong độ nhẹ nhàng, mặt mũi lạnh lùng, giết người vô tình.
Ninh Phàm! Lão tử làm sao quên tên hung tinh này chứ! Đúng, Thất Mai thành không dám giết ta, nhất định là Ninh Phàm xúi giục Thất Mai xuất thủ với ta!
Trong đầu của Ngô Đông Nam nhất thời căm ghét Ninh Phàm, nhưng nghĩ tới thân phận ‘kim đan lão quái’ của hắn lại có chút mất bình tĩnh.
Ninh Phàm khí định thần nhàn, khí tràng quá mức cường đại. Khí tràng này, so cùng Thiên Ly tông tông chủ cũng không kém bao nhiêu. Tu vi có thể ngụy trang, khí tràng cũng tuyệt đối giả bộ không ra. Ninh Phàm này, rốt cuộc lai lịch gì!?
- Ninh tiểu bối, ngươi cuối cùng thì phải làm sao mới chịu bỏ qua cho ta?
Ngô Đông Nam rất khẩn trương, càng nhìn đánh giá Ninh Phàm, lão ta lại càng không nhìn thấu Ninh Phàm.
- Ta tới chỗ này chỉ vì giết ngươi!
Ninh Phàm vẻ mặt lãnh đạm, nhưng tiếng nói vừa dứt, Ngô Đông Nam lại sợ đến lập tức lùi mấy bước. Lão ta cố gắng trấn định, định đưa ra uy danh của Thiên Ly tông, chấn nhiếp Ninh Phàm.
Cho dù là kim đan... Cho dù là kim đan, cũng phải kiêng kỵ Thiên Ly tông chúng ta... Ninh Phàm này, không thể nào không biết điều...
- Giết ta ư? Ninh Phàm, mặc dù ngươi là kim đan lão quái, nhưng nếu đắc tội...
Ngôn ngữ uy hiếp của Ngô Đông Nam chưa xong, cũng đã bị Ninh Phàm cười một tiếng cắt đứt. Nụ cười ấy uy nghiêm, âm sầm. Lời thì vượt ngoài ý liệu của Ngô Đông Nam!
- Yên tâm, ta không phải là kim đan lão quái, chỉ có ích mạch tầng năm. Nhưng giết ngươi, hoàn toàn đủ.
Ninh Phàm bước xuống dị thú, từ trong trữ vật đại, lấy một ra thanh trường kiếm lửa đỏ, hạ phẩm linh bảo, chỉ vậy thôi. Nhưng kiếm trong tay, quanh thân Ninh Phàm lại dâng lên một cổ kiếm ý có thể so với dung linh.
Ta chỉ có ích mạch tầng năm, nhưng giết ngươi, hoàn toàn đủ!
Cơ hồ chốc lát, Ngô Đông Nam lập tức suy nghĩ rõ ràng một chuyện.
Ninh Phàm đúng thật không phải là Kim Đan lão quái, nếu không, sao hắn không đạp trời phi hành. Nếu không, hắn tróc nã mình, cần gì phải mang thiên quân vạn mã?
Nhưng mà một tin tức này lại khiến cho Ngô Đông Nam không cao hứng nổi. Bởi vì lão ta chợt biết một chuyện khác.
Ninh Phàm cũng không nói láo, hắn tuy chỉ ích mạch tầng năm, nhưng cho dù là dung linh cao thủ, chỉ sợ cũng có thể chém chết! Kiếm ý này, cùng thiếu nữ bốn mươi năm trước đánh bại hết Việt Quốc kiếm tu, giống biết bao!
- Ngươi rốt cuộc là ai... Tứ thiên cửu giới, không thể nào có một tên yêu nghiệt như vậy... Ích mạch tầng năm giết dung linh... Không thể nào!
Ngô Đông Nam ngoài miệng gào thét, trong mắt lại lộ ra thần sắc quyết dốc toàn lực đánh một phen sống còn. Hai tay thông suốt từ trong tay áo móc ra mấy tờ tiên phù ném tới Ninh Phàm.
Giờ phút này pháp lực của lão ta không đủ, không cách nào phát huy uy lực của tiên phù, nhưng nếu như đánh lén, giết chết Ninh Phàm, nghĩ rằng sẽ không khó.
Dám giết mình chỉ có Ninh Phàm, chỉ cần giết Ninh Phàm, Thất Mai thành sợ ma uy của Thiên Ly tông, ai dám giết mình!
Lão ta vặn vẹo mặt cất tiếng cười to, bởi vì lão ta nhìn thấy, Ninh Phàm bị tiên phù công kích, nhưng lại không né không tránh. Bụi mù đầy trời, đá vụn đầy đất, tiên phù đều là hành hỏa phù chú, vừa đối mặt, hóa thành liệt diễm ngút trời. Ngọn lửa tím bầm chiếm đoạt lấy Ninh Phàm.
Ngô Đông Nam bị tuyệt cảnh phùng sinh đó vui sướng cả kinh. Ninh Phàm lại không né tránh, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Đây chính là kết quả ngươi đắc tội ta, chỉ có ích mạch tầng năm lại dám ngụy trang thành kim đan, lại dám động sát ý với ta, tìm cái chết đi! Ha ha, đỉnh lô trời sanh mị cốt, ngươi chết lập tức sẽ thuộc về lão phu. Lão phu nhất định phải nếm thử một chút mùi vị của nàng...
Lão ta lên tiếng cười dâm đãng, nhưng sau một khắc, vô luận như thế nào cũng cười không ra.
Liệt diễm ngút trời biến mất một cách quỷ dị. Một cổ nguy cơ sinh tử, truyền tới từ trung tâm của liệt diễm, khiến cho Ngô Đông Nam thần hồn đều chấn động, mất hết hồn vía!
Tiên phù hỏa diễm bị một loại lực lượng quỷ dị nuốt vào đan điền của Ninh Phàm, hóa vào bên trong Âm Dương tỏa.
Âm Dương tỏa ngay cả hắc hỏa của lão ma cũng có thể nuốt, há sợ phù chú chi hỏa.
Ninh Phàm chắn kiếm ở ngực, trong mắt vừa nhìn Ngô Đông Nam, tiên đế cấp sát khí hiện ra!
- Ngươi hại huynh đệ ta, càng thèm thuồng thê tử của ta. Ta không giết ngươi, thề không làm người!
Một ánh mắt, một ánh mắt lại khiến cho Ngô Đông Nam như rơi vào hố băng. Lão ta sống hai trăm năm, cũng coi là gặp qua gió to sóng lớn, nhưng chưa từng thấy qua ai người chứa sát cơ bén nhọn như vậy!
Trên thân kiếm của Ninh Phàm bỗng nhiên bốc lên hắc hỏa, kiếm như thanh minh, như rồng gầm, như hắc viêm phần thế.
Hắn vung xuống một kiếm nhàn nhạt. Trong ngàn trượng, hắc viêm bay lên không, rồng gầm không dứt, cả vùng đất đều run rẩy!
Ta không giết ngươi, thề không làm người!
Ninh Phàm nắm chặc quả đấm, cả đời khuất nhục, cũng hóa vào trong một kiếm. Hắn làm chuyện tốt với người, lại gặp người phản bội. Hắn có đệ đệ là Ninh Cô, lại bị Thiên Ly tù nhục. Hắn có thê tử là Chỉ Hạc, Ngô Đông Nam lại vọng động tâm cơ, muốn bắt đi Chỉ Hạc!
- Không thể nào! Ngươi làm sao ngăn cản được ’Dị hỏa phù’, tại sao lại thi triển hóa kiếm vi hỏa? Ngươi rõ ràng không phải kim đan, thậm chí không phải là dung linh, vì sao dám giết ta, dám đắc tội Thiên Ly?
- Ngươi không cần biết. Chết!
Ninh Phàm quát lạnh một tiếng. Một kiếm vô ảnh, một cổ hỏa uy ác liệt, từ trên thân kiếm bay lên, như hắc dương dâng lên. Trong vòng mấy dặm, kiếm như lưu hỏa, đốt thành không còn một mống.
Một thức hóa kiếm vi hỏa, một thức Hắc Ma chi viêm, tuy là Tư Đồ kiếm ý kinh thiên, cũng phải ba kiếm mới có thể tiếp! Ngô Đông Nam pháp lực mất hết, há có thể ngăn trở!
Ta đại phí chu chương giết ngươi, thật sự là vì muốn tự mình chính tay đâm ngươi! Không để cho Úy Trì tương trợ, không để cho Tư Đồ xuất thủ, chỉ vì lấy ma uy của ta khiến cho ngươi trọn đời hối hận!
Ta ích mạch tầng năm, chỉ có một kiếm lực, nhưng giết ngươi, hoàn toàn đủ!
Chỉ một kiếm, Ninh Phàm đâm kiếm vào miệng. Ngô Đông Nam sợ hãi, vẻ mặt khó thể tin, vĩnh viễn định cách ở đó.
Không có máu chảy, không có tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo một chớp mắt thành bụi bậm tiêu tán.
Tro thi thể đầy đất!
Trong tro thi thể, một đạo hồn phách hư huyễn bay ra, mê mang tựa Ngô Đông Nam. Ninh Phàm lạnh lùng vẫy tay, câu hồn nơi tay, sưu hồn diệt ức. Lại một chưởng nữa, đốt diệt tàn hồn.
Nguyên nhân mà Ngô Đông Nam ra tay với Chỉ Hạc, mưu tính của lão ta, cùng không ít bí mật của Thiên Ly tông đều bị Ninh Phàm biết được.
Đây là lần đầu tiên Ninh Phàm giết người, xuất thủ lưu loát, sưu hồn diệt ức, máu lạnh như băng.
Trên bầu trời, Úy Trì cùng Tư Đồ đều sắc mặt biến đổi, lại không khỏi dâng lên một lần kính sợ đối với Ninh Phàm thời khắc này.
Không ngờ thiếu niên này ngày thường cười như ánh mặt trời, một khi tức giận giết người lại vô tình như thế.
Thiếu niên này, trời sanh là tu ma mà sinh... Đáng sợ nhất ma không ra tay, ngươi thậm chí cho rằng hắn là người phàm. Nhưng một khi xuất thủ, một nước chết, ngàn quân diệt, thiên hạ lung lay, núi sông dao động, trời đất nghiêng ngã!
Tiêu diệt xong Ngô Đông Nam, Ninh Phàm nhắm mắt, mép lại cười khổ.
Trước đây không lâu, mình vẫn còn là một chàng thiếu niên ôn văn nhĩ nhã, hôm nay đã thành ma đầu giết người máu lạnh.
Nhưng mình cuối cùng vì một mũi tên báo thù cho Ninh Cô. Ngô Đông Nam, ngày đó ngươi hại hai huynh đệ ta có bao giờ nghĩ tới có hôm nay!
Hắn nhặt lên trữ vật đại của Ngô Đông Nam, thu lấy đi bảo bối một thân của lão ta.
Chân Linh tử san, Truy Ảnh kiếm, trung phẩm tiên vân, mấy chục ngàn tiên ngọc, cùng với đạo quả!
Ai sẽ nghĩ tới đạo quả đấu giá, cuối cùng sẽ rơi vào trong tay Ninh Phàm.
- Kim đan đạo quả... Người phàm ăn, trực tiếp phá vào dung linh. Dung linh hậu kỳ ăn, trực tiếp phá vào Kim Đan. Kim Đan lão quái ăn, thậm chí đề thăng một cảnh giới nhỏ... Nếu ta ăn, sẽ như thế nào?
- Thiếu chủ, tiếp theo làm gì?
- Hủy thi diệt tích!