Nó thật bất ngờ khi thấy cô bé khóc. Với nó mà nói, ấn tượng đầu tiên khi thấy nàng là một cô bé xinh xắn, đáng yêu, thông minh, tinh nghịch nhưng cũng rất cứng rắn, tuyệt đối không phải là một cô bé hay khóc.
- Ơ... Không... Ta không phải như nàng nghĩ đâu.
Nó khó khăn đưa ánh mắt qua nơi khác, giọng nói có chút miễn cưỡng. Thực sự thì nó sợ, nó sợ nhìn thấy con gái khóc. Mà còn vì... sao cô bé này khóc cũng thật xinh đẹp như vậy chứ? Làm lão tử thật khó kiềm lòng mà thương cảm nha. Tiểu loli này, muốn thử định lực của ta à?
- Vậy ngươi nói đi. Vì sao lại tới nhà ta, lại còn làm quản gia cho ta? Nói đi. Tại sao ngươi lại lừa ta? Ta cứ nghĩ ngươi có thể đồng cảm với ta. Không ngờ ngươi cũng giống như bọn họ, cũng muốn đến lừa gạt ta?
"Haizz... Nói sao đây. Chẳng lẽ lại nói ta là chồng chưa cưới của nàng, do cha nàng bí mật tuyển chọn?" Nó nhẹ thở dài một tiếng, thực sự đối với nó mà nói bịa ra một lí do không phải là khó, mà cái chính ở đây là nó không muốn lừa gạt một cô bé... đáng thương (chắc không?).
- Ài. Thực ra thì cũng không phải là đến để lừa gạt gia đình nàng.
Nó kể lại chuyện được nhận làm quản gia cho nàng như nào, kí kết hợp đồng ra sao... nhất nhất nói ra. Cuối cùng nó chốt một câu:
- Ta làm quản gia chỉ vì muốn giúp đỡ người khác và kiếm cơm thôi, không hề có ý xấu. Thề có thần bóng đèn đó.
- Vậy tại sao ngươi lại có thể có thể đánh bại đám người kia?. Shani nghi hoặc hỏi.
Trần Nam vẫn là Trần Nam. Sau khi có chút mất tự nhiên, nó đã khôi phục bộ dạng nham nhở vốn có, da mặt dày chỉ hơi đỏ lên chút thôi. Nó đáp:
Loading...
- À, ta từ nhỏ đã theo thầy học võ, tuy giờ mới mười tuổi nhưng thực lực đã rất là cao cường nha. Còn việc đánh gục lũ kia thì điều đó chỉ chứng tỏ ta là một thiên tài, vậy thôi. Nàng nhìn cơ thể ta xem, có phải rất là thu hút không, hắc hắc.
Lời này qủa thật cũng không nói dối. Nó ngay từ nhỏ đã được sư phụ, vốn là một cao thủ thu nhận làm đệ tử. Ông tuy rằng là huyền đạo vũ giả(luyện võ tu tiên ấy), song không vì thế mà ông xem nhẹ cách rèn luyện của thời hiện đại (tư tưởng tiến bộ, không phải lão cổ hủ a). Hằng ngày ông bắt nó siêng năng tập luyện. Ngay từ khi năm tuổi, chân tay nó đã bị buộc những qủa tạ nhỏ, rồi sau đó tăng dần lên, đó là để rèn luyện sự linh hoạt. Chạy bền để rèn luyện sự dẻo dai. Chống đẩy, cử tạ, chồng cây chuối để rèn thể lực. Đánh mộc nhân để rèn kĩ năng ra đòn, ngay cả trầm mình dưới thác nước lạnh, hai tay xách hai xô nước chạy lên chạy xuống núi lúc lớn một chút cũng đã từng thử qua nên bây giờ, nó sở hữu một thân hình khá là ờ... ừm đẹp. Làn da màu cổ đồng của nó so với đám thiếu gia, công tử của các gia tộc nào đó thì lại có sức quyến rũ hơn nhiều lắm.
Shani cũng nhận ra mình không nên khóc trước mặt người khác, nhất là người đó sắp làm quản gia cho mình là điều không nên nên đã ngừng khóc. Nàng không muốn bất kì ai cũng xem nàng là cô bé yếu ớt đáng thương. Nhưng nhìn đến tên đứng trước mặt đang cười nham nhở kia, nàng lại có chút thích thú. Người này, tại sao lại có thể vô sỉ thế được chứ? (nhưng mà ta thích =) )
- Con người ngươi, sao da mặt có thể dày như vậy chứ. Không thèm nói chuyện với ngươi.
Nói rồi nàng làm bộ mặt nghiêm túc bước đi. Chà, xem cái cặp mông đang lắc kìa, qủa là mỹ nhân a. Sau này nàng lớn lên một chút ta có nên câu luôn không đây? Ở thời đại bây giờ, nhất là ở phương Tây, đương nhiên tình cảm là do song phương tự nguyện nên dù gia đình Shani có giàu cỡ nào hay quyền lực đến đâu nó cũng chả để vào mắt. Cô bé này cũng rất xinh đẹp, đáng yêu, lại thông minh. Nếu không làm vợ thì làm em gái cũng khá là thuận mắt đó chứ. Ma tốt nhất là nên làm vợ đi. Nó "hồn nhiên" không nghĩ rằng nếu so về "tháng sinh" thì nó còn "sinh" sau Shani bốn tháng lận (nó sinh ngày 29/07. Leo. Chà, có vẻ liên quan đến Griffindor đây)
- Ta sẽ nói lại với ba ta đó.
Khuôn mặt Trần Nam bây giờ xanh lè, nó vội vội vàng vàng đuổi theo Shani. Đùa à, lão mà biết thì không làm um lên mới lạ.
- Ấy. Từ từ, có gì nàng cùng ta thương lượng. Ôkê?
Trong mắt Shani lóe lên một tia vui mừng qủy quyệt:
- Muốn ta giữ kín bí mật á? Cũng được thôi. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều. Ngươi phải dạy ta học võ. Ta muốn tự bảo vệ mình, không muốn cho cha ta phải lo lắng cho ta. Và cho đến khi ta học xong thì ngươi phải kiêm luôn cả vệ sĩ cho ta. Được không?
Thì ra là lừa đảo a. Cô bé này thì ra là có thể diễn tốt vậy. Có thể lừa được cả ta thì qủa là diễn xuất qúa đạt rồi, có khi có tương lai đạt giải Oscar cũng nên. Lão tử tốn công tốn sức đánh bọn trộm, nàng lại uy hiếp ta, đã không bắt được gà lại còn mất nắm thóc. Nhưng mà mục đích của nàng cũng rất trong sáng a. Đành làm ăn lỗ vốn chuyến này vậy.
- Nếu muốn nàng có thể đến một võ đường lớn nào đó hoặc mời họ về nhà dạy là được mà. Đâu phải mình ta biết đánh nhau giỏi đâu?
Nó đưa ra nghi vấn.
- Ngươi không biết chuyện về tên quản gia trước đây của ta sao?
Shani đáp, giọng cô bé có vẻ buồn.
Cũng đúng. Đến một tên quản gia không biết tí công phu nào cũng muốn ra tay với nàng, nếu mà chẳng may dẫn sói vào nhà thì không phải qúa nguy hiểm sao?
- Ồ! Vậy có nghĩa là nàng không sợ ta cũng giống hắn, cũng sẽ nổi lòng tham sao?
Trần Nam nói. Bộ mặt cố ý làm cho thật giống bộ mặt của một con sói. (tác giả: không cần "cố ý" cũng giống lắm rồi)
- Ngươi... ngươi không giống bọn họ. Nếu muốn thì ngươi đã ra tay rồi. Đâu còn dây dưa dài dòng kéo dài thời gian như vậy. Hơn nữa... hơn nữa ngươi không phải loại người như vậy.
- Sao nàng có thể chắc chắn đến vậy.
- Từ lần đầu thấy ngươi thì ta biết ngươi mặc dù có chút xấu xa, bại hoại nhưng tuyệt không phải người thâm độc.
- Hàizz... Nàng nhận ra ưu điểm của ta nhanh như vậy ư? Thật ra ta đã giấu nó đi rồi đó.
Nó "thở dài".
- Sao da mặt ngươi lại dày như thế chứ?
Shani chốt câu, kết thúc cho đoạn đối thoại.
Lúc này đám vệ sĩ đến tiếp ứng và một vài cô người hầu cũng đã có mặt. Nhìn thấy hơn ba mươi thân thể đạo tặc nằm la liệt, trong đó có cả tên thủ lĩnh, cạnh đó là hơn mười nguời vệ sĩ đã ngã xuống, họ không tin vào mắt mình. Chẳng lẽ bọn vệ sĩ kia trong lúc cận kề cái chết lấy một địch ba ư? Lại có thể tiêu diệt tên thủ lãnh nữa chứ. Nhưng chỉ nhìn thấy cô chủ và một thằng nhóc tầm tuổi với nàng đứng đây thì có đánh chết họ, họ cũng không tin hai "đứa trẻ con" này có thể làm được điều đó. Vậy xem ra là do bọn vệ sĩ kia làm rồi. Còn về thằng nhóc đứng bên cạnh cô chủ kia, họ cũng chẳng quan tâm lắm. Không tò mò là một trong số những nguyên tắc cơ bản của một vệ sĩ và không lẻo mép là luật bất thành văn của một người hầu. Với lại, một thằng nhóc mà có thể làm gì được ngay trước mũi cả đám vệ sĩ đang đứng đây hay sao? (thật không?)
- Cô chủ, cô chủ. Cô không sao chứ?.
Merri từ đâu đó hớt hải chạy vào. Khi nhìn thấy Shani và Trần Nam, cô bé liền thở phào.
- Sao thế? Lo lắng cho ta à? Ta thật có phúc nha. Ha ha.
Trần Nam cười nham nhở, nháy nháy mắt với cô.
- Có qủy mới lo cho ngươi. Chúng ta chỉ sợ ngươi toi rồi thì lại phải mất một khu đất để tống xác ngươi xuống thôi.
Merri trừng mắt nói với nó. Hiển nhiên nàng vẫn còn để bụng việc bị Trần Nam chiếm tiện nghi lúc sáng a. Nhưng mà đối với Trần Nam, ánh mắt của cô bé được nó mặc định là một cái nhìn quan tâm, biết ơn, và tràn đầy cảm kích. Merri cũng chẳng quan tâm, trực tiếp đá nó sang một bên. Cái cô bé quan tâm là tình trạng của Shani kia.
Hừ, dám đối xử với bổn quản gia phong lưu tiêu sái như vậy trước mặt bao nhiêu người hả. Để rồi xem sau này này ta sẽ trả thù nàng thế nào. Để xem, dùng tư thế nào cho hay ho chút đây? Hắc hắc. Nó bỉ ổi cười thầm. Đương nhiên cú đá của Merri không thể làm được gì nó rồi. Nhưng tạm thời nó đã lùi ra một chút. Đối với Merri, cô bé thực là có chút cảm giác ông chủ Minges đã dẫn sói vào nhà.
- Ông chủ sai tôi bảo với cô chủ và.... Nàng đưa mắt sang Trần Nam lúc đó đang YY rồi nói tiếp ... bảo cô chủ và vị quản gia tài ba của chúng ta đến phòng ngài ấy. Thưa cô chủ.
- Được rồi, chúng ta đi nào Nam, này, ngươi nhìn cái gì vậy? Nam.
Shani quay sang gọi và thấy ngay cảnh tượng vị quản gia "phong lưu tiêu sái" của chúng ta đang nhìn chăm chăm vào bộ ngực một cô người hầu.
Qủa thật là sắc lang mà.
- À, e hèm, ta chỉ giả vờ thế thôi.
Nó không hề đỏ mặt nói.
- Thế thì đi thôi, cha ta đang đợi.
- Ừm.
Nó bước đi theo hai cô bé. Trong lòng nó cũng có vài điều thắc mắc, tỉ như cái viên ngọc quái gở kia có giá trị như nào? Rồi nó có tác dụng cao hay không mà đến nỗi khiến cho bọn trộm cướp phải kéo quân vào tận sào huyệt, à nhầm, vào tận gia tộc để trộm cắp chứ. Cũng may bọn này chắc cũng không chủ định ham chiến, có lẽ chỉ lấy xong là tìm cách thoát thân ngay nên số lượng mới ít ỏi vậy (sự khác biệt giữa trộm và cướp :")).
Nhưng mà cái làm cho nó tức giận là ông ta dường như không muốn nhắc đến chuyện này, chỉ hỏi thăm cô con gái và chàng quản gia "tiêu sái" của chúng ta mấy câu đại loại là "có làm sao không". Có vẻ ông ta cũng biết đám trộm sẽ đến viếng thăm nên cũng không tỏ vẻ khẩn trương lắm.
"Có bị làm sao" thì còn có thể đứng trước mặt lão nói chuyện được à?
Nó bất mãn thầm nghĩ.
Nhưng mà ngoài mấy câu hỏi mà nó cho là sáo rỗng đó ra thì Minges còn đưa ra một thứ khác rất liên quan đến thứ mà nó đang rất muốn biết.
- Shani, con có một bức thư, xem nào. Ừm, một bức thư từ Học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts.