Trên đường quay về biệt thự Sao Hôm, nó không quên chào hỏi và làm quen với những nam hầu, nữ hầu đi qua. Tính khí nó vốn dễ gần nên nói chuyện với ai cũng hợp nên nhanh chóng chiếm được cảm tình của những người khác.
Từ khi đến thế giới này và biết không còn cơ hội trở về, nó cũng hòa nhập vào cuộc sống tại Anh quốc. Đương nhiên cũng chẳng dễ dàng để nó có thể như một người Anh thực thụ. Nhưng nếu chỉ nhìn vào mặt chung thì nó cũng tạm gọi là đã thích nghi với cuộc sống mới với hình hài là thằng nhóc mười tuổi. Giờ đây, quãng đời của nó như một trang giấy trắng và nó cần phải tự mình viết lên cuộc sống của nó, bắt đầu từ việc làm quen và trò chuyện với những người tại nơi đây. Giao tiếp - vốn là thói quen của Trần Nam. Khác với những tên chỉ suốt ngày ôm khư khư mấy cái ống nghiệm, dán đôi mắt đeo hai cái đít chai to đùng vào mấy cái kính hiển vi thì nó có một thời gian biểu khá phù hợp cho bản thân. Đùa sao? Ta đâu phải con rối, cũng đâu phải mọt ... ống nghiệm đâu. Cũng cần thời gian nghỉ ngơi chứ. Phần thời gian nghỉ thì cũng giống như bao người. Đi du lịch, xem phim, rồi cắm trại cùng vài đứa bạn cùng lứa. Mặc dù chính trong một lần du lịch đó bị đưa vào cái thế giới này nhưng thực sự mà nói thì nó cũng không qúa đau khổ và vật vã. Đơn giản vì tuy nói họ hàng nhà nó vẫn còn nhưng bao năm nay những người thân yêu nhất đã rời bỏ nó mà đi đến một nơi xa thật xa rồi. Thế nên đến thế giới này đây, nó còn cảm thấy một chút vui vẻ. Đối với kẻ lạc quan vô đối như nó thì đây vừa là tai nạn cũng vừa là cơ hội. Vì như đã nói nó có thể bắt đầu lại từ đầu, tự viết lại cuộc sống mới bằng kinh nghiệm sống của một tên hai mươi hai tuổi sống ở hai thế giới. Thêm vào đó, đây không phải thế giới phù thủy sao? Không phải nơi mà Voldermort hiệu xưng Chúa tể Hắc ám - nỗi khiếp sợ của mọi phù thủy và Thần Sáng sao? Điều mà nó luôn mong đợi kể từ khi biết đây là thế giới có phép thuật trong tiểu thuyết của nữ sĩ Rowling không phải là Hogwarts, cũng không phải là gặp mặt Chúa cứu thế Harry mà chính là so tài cùng Chúa tể Hắc ám - Voldermort.
Muốn như thế, nó phải có phép thuật. Và nó chợt nhớ đến cuốn sách bìa vàng mà cụ Dumbledore tặng ban sáng.
Nó vội vàng bước nhanh lên cầu thang. Đây là thời gian gia đình Shani dùng bữa tối. Nó biết người hầu sẽ dùng bữa sau nửa giờ nữa. Nó sẽ có nửa giờ để tra cứu cuốn sách này.
Cẩn thận khóa chặt cửa và buông rèm xuống, nó mới từ từ giở cuốn sách ra.
Sách phép thuật căn bản đương nhiên là chủ yếu đề cập đến vấn đề làm chủ ma pháp cộng một ít thần chú đơn giản.
Nó từ từ ngồi xuống, nhắm mắt và xếp bằng điều khiển ma pháp trong cơ thể. Cảm giác đầu tiên của nó là chính là sự mâu thuẫn ngay trong nội thể. Chính là Huyền công và Ma pháp đối nghịch nhau! Nhưng cũng nhờ đó mà cân bằng được Ma pháp năng lượng. Thử hỏi một tên không có chút kiến thức về ma pháp nào mà muốn điều khiển một nguồn năng lượng ma pháp tương đối lớn thì sẽ khó khăn đến như thế nào?
Từng là người tu luyện, mặc dù không phải là luyện phép thuật mà là huyền công nhưng đương nhiên nó cũng không lạ gì khi phát hiện một luồng khí nhỏ như sợi tơ, màu trắng đang len lỏi trong cơ thể khi nó bắt đầu điều khiển Ma pháp năng lượng.
"Ha ha, ta đúng là thiên tài mà. Sao trước đây không nhận ra là mình có tiềm năng đa tu luyện nhỉ?". Nó tự tâng bốc mình một phen.
Nhưng lại có chuyện xảy ra. Huyền công trong cơ thể dường như coi ma pháp lực là kẻ địch 'xâm nhập gia cư bất hợp pháp', và như vậy là cần phải bài trừ. Vậy là một luồng khí hoàng kim được sản sinh, ngay lập tức quấn lấy bạch sắc khí tạo thành một quang cầu từ từ lớn dần trong nội thể Trần Nam làm nó lại có một phen hốt hoảng.
Loading...
"Không phải chứ? Chúng bây cho rằng cơ thể ta là chiến trường hay sao? Ta *@/ %:-... Đừng có mãi ở bên trong người ta chứ. Nhỡ chẳng may bùm một phát thì còn gì là cái mạng nhỏ của Trần Nam anh tuấn tiêu sái ta chứ!!!". Nó than thầm một tiếng, cố gắng điều khiển huyền công thu liễm lại để tiếp tục điều khiển ma pha. Đáp lại nó, quang cầu Vàng - Trắng kia không những không giảm bớt mà thậm chí còn lớn hơn. Quang cầu từ từ xoay rồi sau đó dần tăng tốc. Trần Nam cảm giác cơ thể nó nóng dần lên. Giờ thì nó chỉ là người ngoài cuộc dừng bước lại làm người xem trận chiến bất đắc dĩ mà thôi, không thể động tay động chân gì vào được vì nó không thể điều khiển được huyền công đang tự động sản sinh được nữa rồi.
Bỗng Trần Nam phát hiện nội thể nó đã phát sinh sự biến hóa, sau một lúc xoay tròn thì có vẻ huyền công cũng 'chấp nhận' để ma pháp lực 'cùng chung sống'. Chúng không còn quấn vào nhau nữa. Huyền công tự động thu liễm, chân khí ma pháp lực lưu chuyển vô cùng thông suốt, bên ngoài cơ thể nó xuất hiện ánh sáng càng ngày càng rực rỡ, đồng thời khí tức tán phát ra bên ngoài cơ thể càng lúc càng nhỏ đi, gần như không người nào có thể tra xét ra được chính xác sức mạnh của nó đã đến mức nào. Điều này làm nó vui mừng dị thường, giả sử bây giờ cụ Dumbledore có mặt ở đây mà không lưu ý, cũng khó có thể phát hiện nó đã là một phù thủy chân chính, phù thủy cấp hai.
Trần Nam thử dùng ngón tay vận lên thêm chút ma pháp lên đó, tức thì từng tia chỉ khí lấp lánh bắn ra. Nó vô cùng kích động, nó đã có thể điều hành ma pháp lực rồi hóa thành luồng sáng. Sự hoan hỉ của nó còn chưa dứt, trong nội thể lại nóng ran, huyền công lại có biến động. Nhưng biến động này lại khiến nó vui sướng, huyền công đang dần có dấu hiệu được phục hồi như lúc ban đầu khi chưa có ma pháp lực, chính là đệ tam cảnh giới mà nó đã luyện lại từ khi xuyên không đến đây.
Ha ha, cuối cùng ta cũng lại lần nữa bước nhập vào đệ tam cảnh giới của huyền công.
Hào quang hoàng kim sắc khiến ngón tay trái nó trở nên óng ánh như ngọc, nó vươn nhẹ hai ngón tay trái, nhẹ nhàng kẹp lấy thanh sắt của cửa sổ.
'Bang', thanh sắt được làm bằng thép tốt gãy làm hai mảnh.
Trần Nam vui mừng như phát cuồng. Hắn cuối cùng cũng đã phục hồi được toàn thân công lực của hắn như trước kia, lại còn có khả năng đột phá trung cấp của tầng thứ ba trong huyền công. (mỗi giai chia làm ba cấp: sơ, trung, đại. Lúc luyện lại nó mới đến đệ tam sơ cấp thôi)
Sự tự tin được khôi phục, khiến máu nóng trong cơ thể nó sục sôi, nếu như vào một ngày nào đó, nó có thể đủ năng lực phát ra luồng kiếm quang dài mười trượng, hay dùng một đầu ngón tay đâm xuyên năm tầng kim cương thì nó đã có thể coi là đạt một nửa sức mạnh như ở thời gian trước khi bước vào thế giới này rồi.
Trần Nam lại nghĩ đến ma pháp lực vừa điều khiển được. "Không phải trong cuốn Pháp thuật căn bản này có vài câu thần chú đó sao? Sẵn tiện để ta thử xem thế nào!". Nó giở thêm vài trang nữa. "Đây rồi! Có thế chứ!". Nó đã thấy thứ một phù thủy cần - thần chú. Có khá nhiều bùa chú và nguyền rủa cơ bản, khoảng hơn ba chục. Nó chú ý và thấy có vài bùa khá hay.
- Để ta thử xem cái này thế nào.
WING...AR..DIUM LEV..IOSA!!!
Nó ậm ừ đọc bùa bay và ngón tay phải chỉ vào chiếc đồng hồ báo thức, nhưng cơ mà chiếc đồng hồ vẫn ì ra chẳng thèm nhúc nhích. Nó nhìn vào trong sách và nhìn thấy dòng lưu ý khá nhỏ bên dưới: 'Lưu ý khi đọc bùa chú phải phát âm rõ ràng, không run.'
Ta ngất. Cái tên nào viết sách này mà lại để cái dòng lưu ý này bé tí lại xếp dưới cuối thế chứ. Hết chỗ viết rồi sao?
Nó thầm rủa một hồi. Sau đó lại đọc bùa bay một lần nữa, và đối tượng vẫn là chiếc đồng hồ:
- WINGARDIUM LEVIOSA!!!. Nó cất cao giọng hô.
Lần này thì một luồng sáng nhạt xuất hiện trên đầu ngón tay nó hướng thẳng tới chiếc đồng hồ trên giường. Chiếc đồng hồ lập tức từ bay lên không trung đến gần trần nhà mới dừng lại.
“Há há há. Voldermort, Tử thần thực tử …… ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là tu vi của một phù thủy đích thực đã tu luyện đến đỉnh cao … há há há.” Trần Nam đang tự thưởng cho mình phần thưởng tự kỉ thì tiếng báo động vang lên trong biệt thự. Trần Nam lần đầu tiên bước ra ngoài sau khi xếp bằng xong. Khắp căn biệt thự vang lên tiếng báo động.
“Không cần phải như vậy chứ, ta mới tới đây chưa đầy một ngày mà lại có chuyện gì sao? Cháy, động đất, hay là Binladen dẫn AlQuelda đến khủng bố, trời ạ!”
Bỗng khói từ đâu xộc vào che mất tầm nhìn của nó. Nhưng đối với đệ tam vũ giả ánh mắt tinh tường thì đó chỉ là trò vặt. Làn khói trước mắt nó như từ từ tan đi hiện ra một nhóm mặc đồ đen, đeo mặt nạ lao ra từ phòng bảo tàng.
Trần Nam tán thán: “Trời ạ, thì ra là một lũ cướp!”.