Chuyện này đối với Diệp Phàm mà nói đúng là một tin tức không tồi, nếu như ở nơi đó hái được linh dược, hoặc giết được những loài chim quý, dị thú, thì có thể giải quyết nhu cầu cấp bách hiện nay.
Kim Sắc Khổ Hải của hắn như một hồ nước sắp cạn khô, có nhu cầu cấp bách phải bổ sung tinh khí, thì mới duy trì được sự mở rộng của Khổ Hải, làm cho đại dương mênh mông màu vàng kia có thể hiện ra lần nữa.
"Lần này là do Ngô Thanh Phong trưởng lão tự mình dẫn đội, ngươi không phải lo lắng chuyện Hàn trưởng lão làm khó."
Diệp Phàm và Bàng Bác cùng quyết định, 2 người sẽ tham gia lần lịch lãm này.
Hai ngày sau, Ngô Thanh Phong trưởng lão dẫn hơn trăm đệ tử Linh Khư Động Thiên tiến vào Phế tích.
Ở đây Cổ mộc cao chọc trời, khung cảnh vẫn còn nguyên thủy, cách rất xa đã nghe thấy tiếng man thú gầm rú đinh tai nhức óc, ẩn chứa trong tiếng gào đó là sát khí nồng đậm.
Trên bầu trời còn nhìn thấy kì hung dị thú, thân thể dài tới mấy trăm mét, vô cùng khổng lồ.
"Ta nhắc nhở các ngươi một lần nữa, phải luôn luôn cẩn thận, tuyệt đối không thể xem thường lần lịch lãm này, bời vì nó liên quan tới sự sống chết của các ngươi. . ."
Ngô Thanh Phong trưởng lão nói rất nhiều điều cần phải chú ý, cuối cùng nêu lên 1 ví dụ:
"Trước kia, có 1 đệ tử đi tìm Linh thảo trân quý, không kiêng kị mà tiến vào sâu trong phế tích, lúc đó nếu gặp phải man thú thì sẽ chết.
Loading...
Bởi vì, càng đi sâu vào phía trong, thì man thú hung cầm càng đáng sợ, có rất nhiều dị chủng từ thời Thái Cổ lưu lại, ngay cả trưởng lão của Linh Khư Động Thiên cũng không đối phó được. Cho nên, các ngươi ngàn vạn lần đừng có mạo hiểm xâm nhập!"
Hai vị trưởng lão dẫn hơn trăm đệ tử, nhanh chóng đi tới phế tích, nơi đây linh khí bức người, so với Linh Khư Động Thiên cũng không hơn kém bao nhiêu. Vừa mới đặt chân tới phế tích, có đệ tử đã tìm được dược thảo.
"Dược linh quá nhỏ không nên hái. . ." Lý trưởng lão nhắc nhở.
Nơi này cự mộc to lớn, mấy người ôm cũng không hết, dây leo quấn quanh to bằng cả bắp đùi, gọi là Phế tích chứ trông giống rừng rậm nguyên thủy hơn.
"Cự Mãng!"
Vừa mới đi vào trong rừng, đã có người phát hiện 1 con Cự Mãng to bằng vại nước.
"Phù "
Trên mình của con Đại mãng lốm đốm những chấm vàng, nó há mồm phun ra một đám sương mù, bao trùm lên tên đệ tử vừa mới lên tiếng, nhất thời một tiếng thét thê lương truyền tới.
Các đệ tử khác bị dọa cho dựng tóc gáy, nhanh chóng lui lại phía sau, khi sương mù tan đi, trên mặt đất chỉ còn lưu lại 1 bộ hài cốt màu trắng, còn có một loại chất lỏng màu vàng, làm cho những cây cỏ xung quanh đều bị khô héo.
Ngô Thanh Phong trưởng lão đi tới gần, nhất thời nhíu mày, nói:
"Tại sao vừa mới tới biên giới Phế tích thì đã gặp 1 con Độc Long, chuyện này có gì đó không đúng."
Lý trưởng lão cũng đi tới, nói:
"Con Đại mãng này tên là Độc Long, toàn thân đều là kịch độc, các ngươi phản chú ý một chút, đừng để khói độc của nó phun ra dính vào, nếu không sẽ dính độc chết ngay."
Lý trưởng lão nói xong, lại nhắc thêm một câu nữa, nói:
"Mật của nó là tài liệu chế thuốc rất tốt, các đệ tử có thực lực có thể đi thu thập”.
Mới vừa tới biên giới, thì đã gặp phải 1 con độc mãng, không biết đi sâu vào trong thì còn gặp phải hung thú gì nữa.
Chỗ này đã chết mất 1 đệ tử, làm cho mọi người sợ hãi, trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
"Ta sẽ đi lấy mật rắn!"
Một thiếu nữ 16, 17 tuổi từ trong đám người bước ra, đi về phía trước, bên trong Khổ Hải của nàng có một đạo lục quang sáng lên, lan tới cánh tay của nàng, dọc theo ngón tay của nàng bắn ra ngoài. Lục mang như kiếm, chỉ nghe “Vèo” một tiếng, đã chém độc long làm 2 khúc.
Người thiếu nữ kia cẩn thận lấy mật rắn to bằng nắm tay ra ngoài, đi tới chỗ của Lý trưởng lão đổi 1 bình Bách Thảo dịch.
Đây chính là sự cổ vũ đối với các đệ tử khác, bọn họ đều có thực lực giết cự mãng, nếu như trong lòng không sợ hãi, có thể phóng tay phóng chân, tìm kiếm thu hoạch ở trong Phế tích.
"Đừng có sợ hãi, nhưng cũng đừng nên coi thường, thời gian sau này sẽ có đổ máu và thương vong, nhưng đây chính là chuyện mà các ngươi nhất định phải trải qua, nếu chỉ như bình hoa được bảo vệ trong nhà, không phải đối mặt với thực tế tàn khốc, thì vĩnh viễn không có cách nào trưởng thành cả."
Hai vị trưởng lão nói như vậy, nhưng lại nhíu mày suy nghĩ, vừa mới tới biên giới đã chết 1 đệ tử, đây không phải chuyện tốt lành gì.
Lúc này, các đệ tử khác cũng đã bắt đầu hành động, có người đào được một gốc “Long Thiệt Thảo” có tuổi thọ 10 năm, lại có 1 đệ tử khác phát hiện ra một gốc “Thanh Long Đằng” .
Đột nhiên, từ sâu trong Phế tích truyền đến một tiếng chim hót chói tai, giống như kim thạch xuyên phá bầu trời, làm màng nhĩ của người nghe đau đớn, vang lên những tiếng kêu ong ong.
Mọi người thất kinh, tất cả đều dừng lại, nhìn về phương hướng âm thanh truyền đến, chỉ thấy một đạo kim sắc thiểm điện lao vút qua bầu trời, nhanh chóng lao xuống 1 ngọn núi.
"Đây là cái gì vậy? !"
Tất cả mọi người đều giật mình, tốc độc của đạo kim sắc thiểm điện quá nhanh, không có cách nào nhìn rõ cả, chỉ thấy một đạo kim sắc rực rỡ lao vút qua.
Ngô Thanh Phong trưởng lão nói với vẻ trầm trọng:
"Đấy là Thiểm Điện điểu, nhanh như tia chớp, vô cùng đáng sợ, ngay cả ta gặp phải nó cũng phải né tránh."
"Hống. . ."
Đột nhiên, có 1 tiếng gầm vang trời, khi con Thiểm Điện điểu lao xuống, lại có 1 con cự viên mình mảy toàn vảy giáp nhảy lên, cú nhảy cao tới hơn trăm mét, xông về phía Thiểm Điện Điểu.
"Là Lân Viên!"
Lý trưởng lão đứng 1 bên biến sắc nói:
"Chỉ sợ đây là Vương giả trong Lân Viên, nếu không thì không thể cường đại tới vậy, lại dám săn giết Thiểm Điện điểu."
Ngô Thanh Phong trưởng lão nhíu mày, nói:
"Xem ra bên trong Phế tích cũng không yên tĩnh, lần lịch duyệt này có phiền toái rồi, chúng ta không nên xâm nhập quá sâu."
Tiếng chim hót và tiếng thú gầm rú vang lên ở xa xa trong Phế tích truyền tới, âm thanh như xé nát vòm trời,.
Điều này làm cho các đệ tử sắc mặt trắng bệch, mới vừa rồi gặp 1 người có thể chém giết Độc long, làm lòng tin của họ tăng lên rất mạnh, nhưng bây giờ bọn họ đã hiểu rõ,bên trong phế tích còn đáng sợ hơn họ nghĩ nhiều, sâu trong Phế tích còn có nhiều tồn tại siêu cấp, bọn họ không thể nào chọc tới được.
"Chúng ta chuyển sang nơi khác tiến vào phế tích. . ."
Ngô Thanh Phong trưởng lão cảm thấy, khu vực này không yên bình, dù sao nguyên thủy Phế tích cũng rất rộng lớn, nên dẫn mọi người từ một khu vực khác tiến vào.
Đi tầm hơn 10 dặm, tới 1 Loạn Thạch Lâm, đi xuyên qua nơi này, có thể tiến vào trong Phế tích.
"Ta nhắc lại 1 lần nữa, nếu có xâm nhập cũng không thể vào sâu quá 10 dặm, nếu không sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, nhất định phải lượng sức mà đi!"
Lúc này, mọi người bắt đầu tách ra, cứ năm hoặc 3 người kết bạn thành một nhóm, tất cả đều muốn có thu hoạch, Bách Thảo dịch với đệ tử đang mở Khổ Hải là một loại mê hoặc khủng khiếp.
Hàn Phi Vũ cũng tham gia lần lịch lãm này, đôi mắt hắn nhìn Diệp Phàm và Bàng Bác hàn quang ẩn hiện, nhưng khi Diệp Phàm và Bàng Bác nhìn quay lại, thì hắn lập tức tránh né, nhìn về địa phương khác.
"Hàn Phi Vũ có phải ngươi bị 2 người này suýt nữa giết chết?"
Cùng đồng hành với Hàn Phi Vũ có mấy nam nữ đệ tử, tất cả đều tâm 18. 19 tuổi, tinh khí sung mãn, mỗi lần nhấc tay, nhấc chân đều có thần quang lưu chuyển. Hàn Phi Vũ đứng ở một bên, hiển nhiên không phải là nhân vật trung tâm.
"Mặc dù là 1 Mầm Tiên nhưng mới nhập môn, chưa học được cái gì cả. Một tên lại là Phế vật, không thể tu luyện, bị loại xuẩn tài như vậy đánh bại, ngươi đúng là làm mất mặt Hàn trưởng lão."
Hai người trước sau nói chuyện, là 1 nam 1 nữa, tuổi ước chừng 17, 18, mặc dù so với mấy người bên cạnh trẻ hơn một chút, nhưng lại được mọi người vây quanh, giống như “Quần tinh ủng Nguyệt”.
Bàng Bác lửa giận bốc lên, hai người này đúng là không kiêng kị gì cả, ngay trước mặt mà dám nói Diệp Phàm là phế vật, tức giận nói:
"Đang nói gì đó, hình như không phải đang nói tiếng người?"
Thiếu nữ 17, 18 tuổi kia cười lạnh liên tục, bên mép miệng có một nốt ruồi duyên, mặc dù nàng xinh đẹp, nhưng giờ phút này lại làm cho người ta có cảm giác lạnh thấu xương, nàng lạnh giọng nói:
"Lửa giận đúng là không nhỏ, đừng cho mình là Mầm Tiên thì có thể coi trời bằng vung, không để những người khác vào trong mắt, tương lai không ai có thể đoán trước được, Mầm Tiên cũng có thể chết trẻ đó!"
"Không biết ai coi trời bằng vung, chúng ta trêu chọc gì ngươi à? Ngươi một hai câu là có thể mắng người khác là phế vậy, nếu như ta coi trời bằng vung, thì ngươi đúng là đồ không có mắt!"
Bàng Bác không chút khách khí đáp trả.
"Nếu như không phải trưởng lão có lệnh, không cho phép đệ tử tranh đấu ở đây, ta đúng là rất muốn giáo huấn ngươi một lần, cho ngươi biết thế nào là quy củ."
Thiếu nữ có nốt ruồi duyên, hai mắt tỏa hàn quang, nhìn qua Diệp Phàm, sau đó lại tập trung vào Bàng Bác, nói:
"Ngươi mặc dù là mầm Tiên, nhưng cũng không thể tùy tiện dẫn người khác vào đây, Phế tích này chính là trọng địa của Linh Khư Động Thiên, há có thể để cho loại người vớ vẩn tùy tiện ra vào."
Thiếu niên 17, 18 tuổi đứng cùng nàng cũng châm chọc nói:
"Người không thể tu luyện, cũng nên biết mình là ai."
Nói tới đây, hắn mắt bắn ra hàn quang, nhìn về phía Diệp Phàm, nói:
"Phiền ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này, đây là nơi đệ tử Linh Khư Động Thiên lịch lãm, không cho phép ngoại nhân tiến vào."
"Khép cái miệng chó của các ngươi lại!"
Bàng Bác tức giận, sỉ nhục Diệp Phàm cũng chính là sỉ nhục hắn, hắn rất muốn xông lên.
Diệp Phàm kéo hắn lại, đưa mắt nhìn về phía mấy người kia vài lần, không thèm nói gì cả, lấy ra 1 tấm ngọc bội, vung vẩy trước mặt bọn họ, rồi đi thẳng về phía trước.
"Là ngọc bội của Hàn trưởng lão. . ."
Sắc mặt mọi người rất khó coi, vốn định đuổi Diệp Phàm đi, nhưng lại nói những lời vô ích rồi.
Hàn Phi Vũ tiến lên phía trước nói:
"Lê Lâm sư tỷ, Lý Vân sư huynh, trước tiên đừng gây chuyện với bọn họ, giờ mà chúng ta chọc vào hắn, vạn nhất sau này lão nhân gia biết được nhất định sẽ trách mắng ta."
Sau khi đi xa mấy trăm mét, Bàng Bác nói:
"Ta nhớ ra rồi, lúc ở hậu sơn Linh Khư Động Thiên cũng gặp qua bọn họ, lúc đó khoảng cách quá xa, ta không lưu ý.
Sau đó Ngô Thanh Phong trưởng lão nói hai câu, nữ nhân kia hình như gọi là Lê lâm, cũng là 1 Mầm Tiên. Nam đệ tử kia tên gọi Lý Vân, không phải Mầm Tiên, nhưng tư chất cũng rất đặc thù, không kém Mầm Tiên bao nhiêu."
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, nói:
"Xem ra ngươi ở Linh Khư Động Thiên mặc dù không có nguy hiểm gì, nhưng những ngày tháng sau này cũng không quá thoải mái."
Bàng Bác lại thờ ơ như không, nói:
"Có áp lực mới có động lực, mục tiêu của ta chính là trong vòng 3 năm đem mấy tên khốn khiếp này đạp ở dưới chân. Ta bây giờ mới hiểu Ngô Thanh Phong trưởng lão nói, trong mấy năm tới đừng có gây lộn xộn gì. . ."
"Linh Khư Động Thiên này cũng không an tĩnh như nhìn từ bên ngoài, giữa các trưởng lão với nhau cũng có thể tồn tại quan hệ đối lập, sau này cẩn thận một chút."
Diệp Phàm nhắc nhở.
"Ta biết rồi, Ngô Thanh Phong trưởng lão nói, muốn thu ta làm quan môn đệ tử. Ta nghĩ chờ sau khi ngươi đi, ta sẽ đến hậu sơn tu luyện. Không tu luyện thành công nhất định không gây sự."
Diệp Phàm suy nghĩ một lúc, sau đó lại lắc đầu, nói:
"Đáng tiếc, thực lực của chúng ta không đủ, nếu không có thể giúp ngươi tính kế một phen, giải quyết những phiền toái này."
"Không cần phải lo lắng chuyện này cho ta, bọn họ không dám làm gì ta đâu."
Nói tới đây, Bàng Bác vẫn rất tức giận, nói:
"cũng không nên để ý tới mấy lời nói của bọn họ."
Diệp Phàm cười cười, nói:
"Yên tâm đi, ta không nói gì với bọn họ, tất nhiên là không để ý."
"Vậy thì tốt, bây giờ ngươi đừng lo lắng chuyện gì cả, tu luyện cho tốt, chờ khi Kim Sắc Khổ Hải mở thành công, xem ai mới là phế vật."
Không bao lâu sau, đám người Lê Lâm, Lý Vân, Hàn Phi Vũ cũng đuổi kịp, nhưng không đi tới chỗ bọn họ mà chỉ lướt qua thôi
"Chúng ta vào sâu trong Phế tích, để đám người phế vật này ở ngoài. . ."
Lê Lâm cười nhạt, giọng nói lạnh lùng, làm nốt ruồi duyên lộ hẳn ra ngoài, khiến người khác cảm thấy có chút âm độc.
Diệp Phàm tránh sang một bên, nhìn họ rời đi, cũng không nói gì cả.
"Con tiện nhân này!"
Bàng Bác vô cùng tức giận, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, trước mắt hắn không có thực lực để đối kháng.
Hai ngày sau đó, Bàng Bác và Diệp Phàm cũng tìm được mấy chục loại thảo dược, nhưng lúc tìm Trưởng lão để đổi, lại chỉ nhận được hai bình Bách Thảo dịch.
Trên thực tế, có không ít người cũng giống như vậy, thậm chí có người còn không được bình nào, hơn nữa, trong hai ngày này có 3 để tử tử vong.
"Không được, phía ngoài địa vực này mặc dù có chút dược thảo, nhưng dược linh không đủ, đã bị người đi trước hái mất rồi. Những trân cầm dị thú, thấy nhiều người đi vào, cũng sớm chạy mất rồi, không săn bắt được nữa."
Hai bình Bách Thảo dịch đối với Diệp Phàm có cũng như không, đối với Diệp Phàm chẳng có tác dụng gì cả, hai người thương lượng hồi lâu, đều đồng ý rằng, muốn có linh dược, săn được trân cầm dị thú thì cũng phải giống như đám người Lê Lâm, Lý Vân, tiến sâu vào trong Phế tích.
"Bên trong quá nguy hiểm, những man thú này chúng ta không có khả năng đối phúc. Nếu gặp phải đám người Lê Lâm, Lý Vân tuy bọn họ không dám xuất thủ, nhưng cũng có thể ở sau lưng dở trò. . ."
Hai người sau khi thương lượng hồi lâu, mới đưa ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Bọn họ muốn rời khỏi khu vực này, đến một khu vực khác. Hai hôm trước có 1 con Thiểm Điện Điều, kim quang trên thân sáng rực, đã để lại cho bọn họ ấn tượng sâu sắc.
Còn có Lân Viên Vương, cả người đầy vảy, nhảy cao tới hơn trăm mét, càng làm cho bọn họ rung động sâu sắc. Giờ phút này, hình bóng của Thiểm Điện điểu và Lân Viên vương thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Hai ngày vừa qua, tiếng chim hót và tiếng thú gào rống vẫn thỉnh thoảng vọng lại, động tĩnh lớn vô cùng, cho tới tận hôm nay mới dần dần yên lặng.
Hai loại dị thú này tại sao lại tranh đấu? Nhất định là có nguyên nhân đặc thù nào đó.
Lúc này, phía sâu trong Phế tích kia đã yên tĩnh lại, hai người cảm thấy, nếu như bây giờ tới đó, nhất định có thu hoạch kinh người.
Diệp Phàm và Bàng Bác vô cùng dứt khoát, sau khi quyết định, lập tức xuất phát hướng tới khu vực kia, bí mật đi tới.