Diệp Phàm và Bàng Bác có muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, khối Thanh Mộc Ấn này nhanh hơn đạo thần văn lúc trước rất nhiều, chỉ trong nháy mắt, đã bao phủ trên đầu của bọn họ.
Khi mới bay ra, Thanh Mộc ấn có hình vuông, cao không tới một tấc, nhưng chỉ trong nháy mắt đã to thành một căn phòng, xung quanh tràn ngập khói xanh, mây mù tỏa ra không ngừng.
Diệp Phàm và Bàng Bác cảm giác áp lực như lớn như một ngọn núi đang đè xuống, hai người phải dùng hết khả năng để chống lại.
"Ầm "
Hai người dồn hết sức vào 2 tay, đẩy lên phía trên, muốn hất bay Thanh Mộc ấn đi, thế nhưng chưa kịp thực hiện thì mặt đất đã nứt ra, hai chân bị lún xuống, có thể tưởng tượng, áp lực lớn đến mức độ nào.
"Ầm "
Thanh Mộc ấn chấn động, khói xanh tỏa ra càng dày đặc, lần thứ 2 nó biến thành to lớn hơn, như một cung điện, từ trên ép xuống.
"Ngay cả tảng đá lớn tới vạn cân, cũng bị hất bay đi, đây là thứ quỷ quái gì vậy, tại sao lại nặng đến thế. . ."
Diệp Phàm và Bàng Bác cảm thấy áp lực lên 2 tay bọn họ càng ngày càng lớn, sau đó là 2 chân lún xuống, toàn bộ từ đầu gối trở xuống đã chìm trong lòng đất, mặt đất lúc này đang vỡ nứt thành những khe lớn.
"Các ngươi rất thích Ngã cắm đầu xuống đất, vậy thì ta trồng hai ngươi thành một 'Nhân thụ' (1) ."
Loading...
Hàn Phi Vũ đi về phía trước, cất tiếng cười lanh lảnh.
(1): Nhân Thụ: Người cây
"Ầm"
Thanh Mộc ấn lại chấn động, khói xanh cuồn cuộn tỏa ra không ngừng, bao phủ cả không gian xung quanh, Diệp Phàm và Bàng Bác cảm thấy áp lực càng thêm lớn, thân thể lại tiếp tục chìm xuống dưới đất, lúc này, 2 chân đã chìm hẳn xuống lòng đất, chỉ còn nửa trên thân thể ở bên trên.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ bị ép thành thịt vụn."
Diệp Phàm cảm thấy không ổn, nhẹ giọng nói với Bàng Bác.
"Yên tâm đi, các ngươi không thể chết 1 cách dễ dàng như vậy được. . ."
Hàn Phi Vũ cười lạnh, không cần nghĩ cũng biết, 2 người đang nghĩ gì.
Lúc này, Diệp Phàm và Bàng Bác đã cảm thấy 2 tay tê tê, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn không còn sức mà chống cự nữa, thảo nào cũng bị ép lún xuống lòng đất.
Diệp Phàm ra hiệu cho Bàng Bác, bảo hắn buông tay, lao ra ngoài. Bàng Bác lắc đầu, hắn sợ sau khi buông tay, Diệp Phàm không chống đỡ được mà bị ép thành thịt vụn.
"Không còn thời gian, cũng không có lựa chọn nào khác. . ."
Diệp Phàm nghiến răng mới nói ra được mấy lời nói này, do áp lực quá lớn, cho dù hắn có sức mạnh như voi như hổ, thì cũng không thể chống đỡ trong thời gian dài được.
Bàng Bác cũng hiểu rõ tình hình trước mắt, cần có 1 người lao ra giải quyết Hàn Phi Vũ, nếu cứ tiếp tục như thế này, thì không còn cách nào có thể sống sót được.
Chỉ là, 2 người bây giờ đang trong tuyệt cảnh, nếu như có 1 người lao ra, thì còn lại chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm.
Không còn cách nào nữa rồi, cho dù thế nào đi nữa, vẫn cần phải có 1 người chống đỡ Thanh Mộc ấn, mà Bàng Bác lại không làm được, cho nên lúc này chính là lúc cần quyết đoán, không thể tiếp tục do dự nữa, hắn buông 2 tay ra, dùng sức ấn lên mặt đất một cái, rút luôn nửa thân phía dưới lên.
"Ầm "
Thanh Mộc ấn chấn động, ánh sáng màu xanh lục lưu chuyển càng nhanh, áp lực đột ngột gia tăng làm cho 2 tay Diệp Phàm run lên, hắn lại chìm xuống thêm một chút, từ dưới ngực trở xuống đã chìm trong lòng đất, Thanh Mộc ấn lúc này cách mặt đất không đầy 1 mét.
Bàng Bác vô cùng khẩn trương, trên trán toát mồ hôi lạnh, dùng hết sức lực của mình, như một mũi tên lao ra.
"Ầm "
Lục quang lóe lên, Thanh Mộc ấn lại một lần nữa chấn động, ấn sâu Diệp Phàm vào trong lòng đất, chỉ còn hở mỗi cái đầu.
Tim của Bàng Bác như rớt ra, dùng hết sức di chuyển nhanh tới mức tận cùng, lóe lên như điện, chỉ trong 1 sát na, đã ôm chặt lấy Hàn Phi Vũ, 2 tay như hai gọng kìm siết chặt lấy hắn.
Hàn Phi Vũ không thể ngờ rằng, 2 người bị hắn ép đến mức không thể nhúc nhích, vậy mà vẫn có một người lao ra, trong nháy mắt xô ngã hắn, đang không ngừng, giống như 1 con sói đói không ngừng xâu xé con mồi.
"Chát, Chát, Chát. . ."
Bàng Bác đè lên người Hàn Phi Vũ, 2 tay liên tục đấm mạnh xuống dưới, giống như là đánh trống.
Những người xem xung quanh vô cùng kinh ngạc, trong hoàn cảnh như vậy mà Bàng Bác lại có thể lao ra.
Hàn Phi Vũ tuy rằng không có sức lực như Bàng Bác, nhưng hắn lại tu luyện được một chút Thần lực, điều động tinh khí toàn thân, hình thành một tầng quang huy bao phủ bên ngoài.
Hai tay Bàng Bác liên tiếp đấm xuống, nhưng cũng không làm hắn bị thương nặng, mà chỉ làm cho khóe miệng hắn tràn ra ít máu.
Cho dù chỉ có như vậy thôi, nhưng 2 mắt Hàn Phi Vũ đã đỏ lên, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, dùng sức giãy rụa, quang hoa từ Khổ Hải tỏa ra, hất bay Bàng Bác ra ngoài.
Tiếp đó, Xích sắt Thần văn từ trong Khổ Hải bắn ra, áp sáng lập lòe, hướng về phía Bàng Bác đánh tới.
Bàng Bác vội vàng né tránh, nâng tảng đá lớn ở bên cạnh, dùng hết sức ném ra ngoài để ngăn trở Xích sắt Thần văn lại.
"Ta muốn nghiền nát các ngươi thành thịt vụn!"
Hàn Phi Vũ sắc mặt âm trầm đến dọa người, xung quanh thân thể hắn lại hiện lên thêm mấy đạo Thần văn, giống như những tia chớp lao về phía Bàng Bác.
"Rầm "
Đúng lúc này, Thanh Mộc ấn đột nhiên bị bắn lên khỏi mặt đất, Diệp Phàm từ dưới lòng đất vọt lên, dùng hết sức ném nó về phía Hàn Phi Vũ, lục quang lóng lánh, khói xanh mông lung, giống như một ngọn núi nhỏ bay tới.
Lấy tu vi của Hàn Phi Vũ thì chưa thể nhất tâm nhị dụng, không thể đồng thời không chế Thanh Mộc ấn và Thần Văn, vừa rồi đánh nhau với Bàng Bác, đã tạo cơ hội cho Diệp Phàm thoát ra. Diệp Phàm nhanh như điện, để lại phía sau một chuỗi tàn ảnh, theo sát Thanh Mộc ấn xông tới.
Thấy Thanh Mộc ấn bay ngược trở về, Hàn Phi Vũ biến sắc, vội vàng đình chỉ công kích Bàng Bác, thu hồi Thần văn, muốn dùng Thanh Mộc ấn để đánh chết 2 người.
Nhưng mà tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, gần như đồng thời lao tới với Thanh Mộc ấn, Hàn Phi Vũ chỉ vừa mới không chế ổn định được Thanh Mộc ấn, thì Diệp Phàm đã lao tới, giơ chân quét ngang, lăng không đạp một cước lên mặt của Hàn Phi Vũ.
Ngay lập tức, máu tươi từ miệng và mũi của Hàn Phi Vũ bắn tung tóe, bay ra ngoài xa tới gần 20 mét. Thanh Mộc ấn mất đi khống chế, ảm đạm rơi trên mặt đất.
Diệp Phàm không dừng lại, thân thể hóa thành một đạo ánh sáng, trực tiếp lao theo, lúc Hàn Phi Vũ còn chưa rơi xuống mặt đất, hắn đã tới trước mặt, dùng sức đạp mạnh hắn xuống đất.
Một cước nhanh như thiểm điện, làm cho mọi người đứng xem cảm thấy sợ hãi, mặt đất chấn động ầm ầm. Thân thể Hàn Phi Vũ thiếu chút nữa bị cắt thành 2 đoạn.
Bàng Bác cũng lao tới cùng một lúc, giơ chân đạp mạnh lên bụng Hàn Phi Vũ.
"Đạp vào đầu hắn, đừng để cho hắn tập trung tinh thần!" Diệp Phàm quát khẽ.
Bàng Bác chỉ trong nháy mắt đã hiểu ý, không thể để cho Hàn Phi Vũ có cơ hội tập trung tinh thần không chế Thanh Mộc ấn, nếu không 2 người sẽ nguy hiểm.
"Bốp Bốp Bốp. . ."
Sức lực của 2 người vô cùng lớn, 1 cưới có thể đá bay tảng đá nặng hơn ngàn cân, lúc này thay nhau dẫm đạp lên người Hàn Phi Vũ, làm cho mặt đất cũng chấn động.
Nếu như Khổ Hải của Hàn Phi Vũ không tỏa ra quang hoa lưu chuyển, hình thành một màn phòng ngự ở bên ngoài thân thể hắn, thì lúc này hắn đã bị đáp cho thành thịt vụn.
Những người xung quanh trợn mắt há mồm, vốn tưởng 2 người đã bị dồn vào trong tuyệt cảnh, nhưng cuối cùng lại xoay chuyển được tình thế, hành hung Hàn Phi Vũ, chuyện này làm người khác khó có thể tin được.
"Ngươi muốn tra tấn đến chết 2 người chúng ta ư, ngươi còn trẻ mà đã độc ác đến như vậy, sau này lớn lên thì không biết còn độc ác đến mức nào, hôm nay phải trực tiếp đạp chết ngươi!"
Mặc dù mồm nói như vậy, nhưng 2 người cũng không muốn làm chết người, chuyện đó quá lớn.
Nhưng bọn họ cũng không thể buông tha cho Hàn Phi Vũ được, hai chân dùng lực ngày càng mạnh, quang hoa bảo vệ bên ngoài của Hàn Phi Vũ ngày càng ảm đạm.
Hàn Phi Vũ muốn khống chế Thanh Mộc ấn, nhưng lại liên tiếp thất bại, mấy lần đã bay lên rồi, nhưng lại rơi xuống mặt đất.
Hắn lúc này bị đạp tới mức gần ngất đi rồi, làm sao có thể tập trung được tinh thần. Cuối cùng, sức lực của Hàn Phi Vũ cũng cạn kiệt, Khổ Hải không thể tỏa ra quang hoa nữa, bị 2 người đạp cho lăn lộn trên mặt đất, kêu la thảm thiết.
"Ngươi chỉ mới mở được Khổ Hải, cảm nhận được chút Thần lực, thì đã coi mình là cao thủ, muốn giết chúng ta ư, ngươi còn chưa đủ tư cách!"
"Chúng ta với ngươi không thù không oán, tại sao lại nhằm vào chúng ta?"
"tuổi còn nhỏ, mà tính tình đã độc ác tới mức này, muốn tra tấn chúng ta đến chết ư. . ."
Diệp Phàm và Bàng Bác không hạ thủ lưu tình chút nào, 2 người sợ Hàn Phi Vũ giả bộ, lại tăng thêm sức lực, làm cho mặt mũi hắn sưng phồng lên, nước mắt chảy dài, miệng mũi chảy máu, sưng phù giống như một cái đầu heo.
Hàn Phi Vũ tuy không chịu đựng được đau khổ, miệng thì không ngừng la hét, nhưng 2 mắt lại trợn trừng nhìn 2 người, tràn ngập vẻ oán độc.
"Tiểu tử này vô cùng âm độc và tàn nhẫn, ta thấy giết hắn là một chuyện phải làm."
"Có chủ ý với chúng ta, tính tình lại thù dai, đúng là một sự phiền phức rất lớn."
Hàn Phi Vũ nghe thấy 2 người thấp giọng nghị luận, thì vô cùng sợ hãi, kêu thất thanh:
"Đừng. . ."
Dường như hắn cố tình để cho mọi người nghe được tiếng của hắn, cho nên âm thanh vô cùng lớn. Tiếp đó, hắn mới thấp giọng nói:
"Hai người các ngươi đừng làm như vậy, Thúc thúc ta là Trưởng lão của Linh Khư Động Thiên, nếu như các ngươi giết chúng ta, thì các ngươi cũng không sống được đâu. . ."
Diệp Phàm và Bàng Bác nhíu chặt mày lại, cảm thấy chuyện này bắt đầu có phiền phức rồi.
"Thù cũng đã kết rồi, không thể tháo gỡ được nữa. . ."
Hàn Phi Vũ nghe thấy 2 người nói vậy, thì kinh sợ thốt lên: "Đừng mà, chút xích mích này tính làm cái gì, sau này ta sẽ không gây phiền phức cho các ngươi nữa. . ."
Diệp Phàm và Bàng Bác liếc mắt nhìn nhau, đúng là không nên giết hắn trước mặt mọi người, nếu không đối mặt với sự tức giận của 1 vị trưởng lão, thì 2 người phải chết không nghi ngờ gì nữa .
Cuối cùng Diệp Phàm cũng quyết định, nhấc hắn tiến về phía hồ sen, xoay ngược 2 chân hắn lên, muốn ném hắn vào trong đó.
"Các ngươi. . ."
Hai mắt Hàn Phi Vũ như tỏa ra lửa, nếu như 2 người thật thực ném hắn cắm đầu xuống bùn, thì sẽ mất hết mặt mũi, không còn chỗ đứng ở Linh Khư Động Thiên nữa.
"Vù "
"Vù "
Quang mang loé lên, ở trên vách núi không xa, có 2 đạo thần hồng đang bay tới, hạ xuống bên cạnh hồ sen.
Mọi người đang đứng nhìn thấy vậy không ai bảo ai đều lui lại phía sau, là người có thể không thế Thần Hồng bay đi, thì tuyệt đối là một cao thủ, Thần tuyền trong Khổ Hải đã được khơi thông, đã liên hệ được với Sinh Mệnh Chi Luân, thì đã có thể phóng xuất ra được Thần Lực Nguyên Tuyền. (2)
(2): Thần Lực Nguyên Tuyền: Dòng suối Thần Lực
"Lý Phi sư huynh, Vương Tĩnh sư tỷ. . ."
Nhìn thấy 2 người đáp xuống là ai, Hàn Phi Vũ lập tức kêu lớn:
"Hôm nay 2 người phụ trách tuần hành chấp pháp sao? Mau bắt 2 người này lại, bọn họ muốn giết ta."
Một nam một nữ này, tuổi tầm 27, 28, nam thì phóng khoáng, nữ thì xuất trần, tuy không có anh tuấn mỹ lệ gì cả, nhưng cùng làm cho người ta cảm thấy được khí tức Tiên đạo trên người họ.
Lý Phi liếc mắt nhìn hắn, nói:
"Chuyện vừa xảy ra bọn ta đã biết rồi, là do ngươi gây sự trước, chứ không phải bọn họ sai."
"Ngươi. . ."
Hàn Phi Vũ vừa sợ vừa giận, nhưng cũng không dám trở mặt với 2 người này.
Vương Tĩnh tiến lên phía trước mấy bước, nhìn Diệp Phàm nói:
"Cho dù lúc trước hắn có làm sai, nhưng cũng không thể làm chuyện như vậy với hắn, mau thả hắn ra đi"
Diệp Phàm thấy 2 người không có ý che chở cho Hàn Phi Vũ, cho nên cũng không làm mất mặt bọn họ, ném Hàn Phi Vũ lên bờ.
Hàn Phi Vũ đứng dậy, hai mắt phun lửa, ánh mắt độc ác nhìn Diệp Phàm và Bàng Bác, đồng thời bất mãn nhìn Lý Phi và Vương Tĩnh, hừ nhẹ một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Lý Phi ở phía sau gọi lại hắn, nói:
"Hàn sư đệ, ta khuyên ngươi sau này đừng làm chuyện lỗ mãng nữa, Ngô Thanh Phong trưởng lão đã xác nhận Bàng Bác là Mầm Tiên, nếu như ngươi làm chuyện xằng bậy, thì ngay cả Thúc Thúc ngươi cũng không bảo vệ được ngươi đâu."
"Cái gì? !"
Hàn Phi Vũ giật mình, xoay phắt người lại, lắp bắp nói:
"Hắn. . . Hắn là Mầm Tiên? !"
"Không sai, đúng là Mầm Tiên."
Những đệ tử bình thường, không rõ Mầm Tiên tượng trưng cho điều gì, nhưng Hàn Phi Vũ là cháu của một vị trưởng lão, làm sao hắn lại không biết.
Bất cứ một Động Thiên Phúc Địa nào cũng bảo hộ Mầm Tiên như bảo bối, bởi vì ... Động thiên Phúc địa này tương lai có cường đại hay không đều quyết định vào hắn .
Bình thường, cho dù toàn lực tìm kiếm 10 năm, 8 năm cũng khó có thể kiếm được 1 Mầm Tiên, thì có thể tưởng tượng, loại thể chất tu tiên này ít ỏi đến mức nào, một khi tìm được, thì sẽ được bồi dưỡng như người kế thừa môn phái.
Hiện tại, Mầm Tiên của Linh Khư động thiên tuyệt đối không vượt quá được năm đầu ngón tay.
"Không có khả năng. . ."
Sắc mặt của Hàn Phi Vũ hiện lên vẻ không tin tưởng, nói:
"Nếu hắn là Mầm Tiên, vì sao còn đến Linh Khư Nhai học pháp?"
"Đó là bởi vì Ngô Thanh Phong trưởng lão không muốn hắn cảm thấy mình đặc biệt và ưu việt hơn người khác. Nhưng trên thực tế, từ mấy tháng trước, Ngô trưởng lão đã đích thân truyền thụ cho hắn, hơn nữa, cũng đã đem Đạo Kinh truyền cho hắn rồi."
Vương Tĩnh đứng ra trả lời câu hỏi của hắn.
Khi Hàn Phi Vũ nghe thấy Ngô trưởng lão tự mình truyền thụ Đạo Kinh cho Bàng Bác, thì sắc mặt hắn tái nhợt, hắn bây giờ đã không còn nghi ngờ việc Bàng Bác là mầm tiên nữa rồi.
Lý Phi nói tiếp:
"Ngô Thanh Phong trưởng lão rất quan tâm tới bọn họ, chuyện vừa rồi người cũng biết rõ, cho nên mới công bố chuyện Bàng Bác là Mầm Tiên, hi vọng sau này ngươi đừng có hành động lỗ mãng."
Hàn Phi Vũ sắc mặt khó coi đến cực điểm, phất ống tay áo, xoay người rời đi.
Bàng Bác suy nghĩ xuất thần, cho đến khi Hàn Phi Vũ phất tay áo rời đi, hắn mới hoàn hồn, thần sắc khó hiểu, nhìn về phía Lý Phi và Vương Tĩnh hỏi:
"Nói như vậy, ta sau này không cần cố kỵ hắn?"
Vương Tĩnh cho rằng hắn lúc này đang vừa mừng vừa sợ nên cười nói:
"không cần phải lo lắng gì cả, đừng nói hắn chỉ là cháu của 1 vị trưởng lão, cho dù là cháu của Chưởng môn cũng không dám làm gì. . ."
"Vậy thì ta yên tâm rồi. . ."
Nói xong, hắn nhanh chóng chạy về phía trước, đuổi theo hướng Hàn Phi Vũ vừa đi, bộ dáng giống như muốn hành hung một trận nữa.
Điều này làm cho Vương Tĩnh và Lý Phi ngẩn ngơ, không biết làm gì cho phải.
Hàn Phi Vũ sắc mặt đột biến, có cảm giác như 1 đứa trẻ con khó ăn, cố nén lửa giận của mình xuống, tách đám người đang vây xem, rồi biến mất không thấy bóng dáng.