Hiểu Vân sau khi vào phủ nha Tử châu, nhanh chóng gặp được tri châu phủ. Trương đại nhân là một người đã qua bốn mươi tuổi, thân thể khỏe mạnh, khuôn mặt hòa ái, tính nết nghiêm nghị cẩn trọng. Thấy Lưu sư gia mang theo Hiểu Vân vào gặp, lúc đầu có chút giận, nhưng vẫn giữ lại nàng nói chuyện.
Hiểu Vân đem binh phù của Triệu Trinh cho ông ta xem, cũng kể lại ngọn nguồn sự tình, Trương đại nhân vô cùng sợ hãi, tuy nhiên nhanh chóng bình tĩnh lại, chăm chú nhìn Hiểu Vân. Lúc đó Hiểu Vân nghĩ, nếu ông ta không tin nàng, đành giở lại trò cũ, trực tiếp khiến ông ta nghe lệnh nàng. Có điều, sức mạnh không phải của mình, cố sử dụng sẽ làm tổn thương thân thể, pháp lực phản phệ rất đau đớn, nàng vừa rồi đã trải nghiệm qua.
Trương đại nhân nhìn Hiểu Vân hồi lâu, lúc Hiểu Vân chuẩn bị động thủ, ông ta lại nói chuyện.
"Công Tôn cô nương, lão phu tạm thời tin ngươi, nhưng nếu ngươi nói dối, ngươi biết kết cục thế nào chứ?"
Hiểu Vân nhìn Trương đại nhân, thành khẩn nói: "Trương đại nhân, Hiểu Vân chỉ là một dân thường, chuyện như vậy sao có thể tới nói đùa với đại nhân?"
Trương đại nhân yên lặng nhìn Hiểu Vân, gật đầu, "Được, vậy lão phu đưa ngươi tới quân doanh."
Nói xong, Trương đại nhân liền gọi gia nhân trong phủ, chuẩn bị xe ngựa, dẫn Hiểu Vân tới thẳng quân doanh Tử châu.
-0-
Trong phòng khách Kinh lược phủ im lặng thần kỳ. Ai nấy đều nhăn mặt nhíu mày, vẻ mặt đau đớn, lẳng lặng nhìn Triển Chiêu nằm trên trường kỷ không nhúc nhích. Triển Chiêu ngày thường luôn tinh thần sáng láng, cười như xuân phong, nay mặt như tro tàn, không còn sinh khí. Hơi thở mỏng manh khó mà nhận biết nổi, nào còn chút sức sống nào?
Đúng vào lúc này, một trận bạch quang hiện lên, trong phòng khách xuất hiện một người, chính là lão Quy tiên kia.
Loading...
Mọi người đều sửng sốt, sao đột nhiên lại có người từ không khí xuất hiện?
Mã Hán bước lên rút đao: “Ngươi là..."
Kết quả đao chưa vung lên, miệng đã bị che.
"Hừ..." Quy Tiên chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo bọn họ chớ có lên tiếng. "Tuy rằng ta có bày thuật che mắt ở đây, nhưng ngươi lớn tiếng như vậy sẽ bị bọn chúng phát hiện."
Mã Hán ngoảnh đầu ra ngoài nhìn, quả nhiên thấy thủ vệ không hề nhúc nhích, giống như trong phòng không hề có chuyện bất thường, vì vậy hiểu rõ gật đầu. Quy tiên lúc này mới buông tay, đi đến trước mặt Bao đại nhân.
Bao đại nhân đánh giá lão giả đột nhiên xuất hiện này, chỉ thấy lão đầu bóng lưỡng râu bạc trắng, một thân vải thô màu trắng, cầm quải trượng trong tay, lúc đứng thẳng hai chân cong hình chữ bát, cổ hơi cong về phía trước, thần thái vô cùng giống rùa.
"Vị lão trượng này xưng hô thế nào, vì sao tới đây?"
"Bao đại nhân, ta chịu ủy thác tới cứu người, về phần ta là ai, Bao đại nhân không cần hỏi nhiều."
"Cứu người?" Bao đại nhân nhướn mi, nhìn về phía Công Tôn Sách, lại nhìn Quy Tiên. "Cứu người nào?"
"Đương nhiên là hắn!" Quy Tiên chỉ chỉ Triển Chiêu nằm trên ghế, sau đó bước tới gần, một tay nắm lấy cổ tay Triển Chiêu xem mạch.
Công Tôn Sách thấy vậy, bước lên nói: “Vị lão trượng này, Triển hộ vệ đã độc phát công tâm, ngài có biện pháp giải cứu sao?"
Quy Tiên thu tay, sờ sờ hai chỏm râu của mình, cười nói: “Chỉ cần hắn mệnh chưa tuyệt, chỉ cần địa phủ chưa tới khóa hồn, ta có thể cứu được hắn."
"Vậy, Triển hộ vệ..." Mệnh hắn chưa tuyệt chứ? Bao đại nhân tha thiết nhìn Quy tiên hỏi.
Quy Tiên gật đầu, "Yên tâm, mọi chuyện cứ để ta."
Nói xong, vung quải trượng trong tay, soạt soạt vài tiếng, điểm vài đại huyệt quan trọng trên người Triển Chiêu, mọi người nhìn thấy từng đợt hồng quang hiện lên. Chỉ trong nháy mắt, Quy tiên thu hồi quải trượng, mà Triển Chiêu phun ra một ngụm máu đen, sau đó mở mắt tỉnh lại, sắc mặt dần dần khôi phục tốt lên.
Mọi người thấy vậy vui sướng không thôi, liên tục nói đa tạ với Quy tiên. Quy tiên ngượng ngùng cong cong cái đầu bóng lưỡng, miệng không ngừng nói “đừng khách khí”, trong lòng lại nghĩ, cảm giác làm việc tốt, thật là thích!
"Triển Chiêu đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối." Triển Chiêu sau khi biết mình được Quy tiên cứu, ôm quyền thi lễ.
Quy tiên hắc hắc cười, "Không cần cảm tạ, ta cũng chỉ là được người ta nhờ cậy thôi."
"Tiền bối khách khí, có điều không biết ai đã nhờ tiền bối?” Triển Chiêu hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người, là ai mời vị lão nhân thần thông quảng đại này tới giúp họ chứ?
"Là nha đầu Hiểu Vân."
"Hiểu Vân?!"
Mọi người cả kinh.
Quy tiên không để ý bọn họ kinh ngạc: “Ta phải đi rồi, còn có việc chưa làm xong!” Nói rồi xoay người bước đi.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, người đã biến mất. Trong lúc bọn họ còn đang sợ hãi than thở lão đến vô ảnh đi vô tung, lại một trận bạch quang hiện lên, lão đã trở lại.
Mọi người lại sửng sốt, chín đôi mắt đồng loạt nhìn lão.
"Chuyện là..." Quy Tiên rụt cổ, "Bao đại nhân, ngươi có biết binh phù của Thạch Quốc Trụ hình dáng thế nào không?"
"Binh phù của Thạch Quốc Trụ?" Bao đại nhân nhướng mày.
"Đúng vậy, nha đầu kia bảo ta đi trộm binh phù của Thạch Quốc Trụ, như vậy hắn sẽ không thể điều động quân đội, nhưng mà ta không biết binh phù kia hình dạng thế nào!"
"Lão trượng muốn đi trộm binh phù của Thạch Quốc Trụ?!" Công Tôn Sách cùng Bao đại nhân nhìn nhau, đây quả nhiên là kế sách tốt nhất.
Vì thế, Công Tôn Sách liền tỉ mỉ miêu tả hình dáng của binh phù, Quy tiên vừa nghe vừa gật đầu, sau đó nháy mắt đã không thấy bóng người, làm hại Công Tôn Sách lời đến miệng không có chỗ nói ra.
Lão trượng thần thông quảng đại, sao ngài không cứu chúng ta ra trước đã?
Bao đại nhân nhìn bộ dáng tiếc hận của Công Tôn Sách, trong lòng tất nhiên hiểu được suy nghĩ của ông, liền cười nói: “Công Tôn tiên sinh, lão trượng đã giúp chúng ta rất nhiều, còn lại, chúng ta cần tính toán cho tốt, làm sao hành động cho thỏa đáng."
"Vâng, đại nhân."
-0-
Năm vạn binh Tử châu, đóng cách thành Tử châu mười dặm. Chưởng quản quân đội là một vị tướng quân tam phẩm tên Trần Tử Hiên. Lần đầu gặp, Hiểu Vân bị khuôn mặt đầy râu ria dọa sợ hết hồn, trông không kém gì chòm râu của Lỗ Trí Thâm, một người có cái tên văn nhã như vậy, thật là người không giống tên, có chút không hòa hợp.
Sau khi Trương đại nhân giải thích tình hình, Trần tướng quân kia chăm chú nhìn Hiểu Vân một hồi lâu, mắt hắn không lớn nhưng sáng quắc có thần, trừng lên giống như chuông đồng, hơn nữa mặt mũi đầy râu, nhìn sao cũng là bộ dáng hung thần ác sát. Cho dù nàng không đuối lý, cũng có chút kinh hồn táng đảm.
"Binh phù lấy ra đây." Trần tướng quân duỗi bàn tay to, giơ tới trước mặt nàng đòi đồ.
Hiểu Vân nhìn tay hắn, lại nhìn hắn, sau đó chậm rãi giao ra binh phù, trong lòng tính toán nếu hắn vẫn không tin, nàng sẽ động thủ thi pháp với hắn.
Trần tướng quân tiếp nhận binh phù, cẩn thận nghiên cứu, liếc mắt nhìn Hiểu Vân, lại đem binh phù trả lại cho nàng, xoay người hướng ra ngoài trướng hô.
"Quách phó tướng ở đâu?"
Vừa dứt lời, liền có một người mặc áo giáp, dáng người cường tráng đi vào.
"Có thuộc hạ, tướng quân có gì phân phó?"
"Mau chóng điểm quân, một khắc sau theo bản tướng quân xuất phát tới Ích châu."
"Vâng, tướng quân." Quách phó tướng lĩnh mệnh mà đi.
Hiểu Vân luôn căng thẳng lúc này mới thoáng yên lòng.
Binh quý thần tốc, lời này không sai. Nhưng muốn để năm vạn binh trong thời gian ngắn chỉnh đốn tập kết, không phải chuyện dễ dàng.
Trương đại nhân đã về nha môn chuẩn bị lương thảo, phòng ngừa mọi tình huống, nếu thật có giao chiến, quân lương không thể thiếu.
Hiểu Vân đứng trong trướng, chỉ nghe thấy bên ngoài liên tục có tiếng kèn, tiếng người chạy qua chạy lại, còn có tiếng giáp sắt va chạm, khẩn trương mà bận rộn. Nhưng những âm thanh chuẩn bị trước khi lên đường này, khô khan mà đơn điệu, lại giống như tiếng chuông reo, không ngừng thúc giục nàng, làm cho nàng cảm thấy lo lắng, một khắc kia lâu vô cùng.
Xốc màn trướng, một đội binh lính chỉnh tề đi vào, chỉ là trên mặt họ tựa hồ đều có chút khó hiểu, có lẽ bọn họ đang nghi hoặc, đây là tập huấn hay biên cương báo nguy? Bọn họ tới giờ vẫn chưa biết gì.
-0-
"Triển Chiêu thật sự đã chết?" Thạch Quốc Trụ nhìn thi thể trên sàn, liếc mắt hỏi Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn gật đầu: “Thích đại nhân, Triển Chiêu quả thật không thở nữa."
Thạch Quốc Trụ cười lạnh vài tiếng, "Đáng tiếc, có điều, nếu hắn không thể làm việc cho ta, vậy thì chết cũng được. Mang ra ngoài đi.” Dứt lời, phất tay lên.
Đạo sĩ vẫn đứng ở một bên trầm mặc, lúc này lại lên tiếng ngăn cản.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Đại nhân, nghe giang hồ đồn Triển Chiêu có quy tức đại pháp, chúng ta vẫn nên cần thẩn tốt hơn. Để thuộc hạ bổ thêm mấy đao, đảm bảo vạn vô nhất thất."
Thạch Quốc Trụ nhìn hắn gật đầu, "Cũng được, tùy ngươi."
Đạo sĩ rút đại đao từ sau lưng ra, đi tới trước xác chết của Triển Chiêu, đang định chém đao xuống, đột nhiên Triển Chiêu mở mắt, lúc đao phong còn cách ngực hắn một tấc liền bị ngăn lại. Triển Chiêu xoay người, tránh thoát đao kia, một chưởng đánh lên người đạo sĩ, đạo sĩ kia không phòng ngự, bị ép rút lui vài bước. Đang định tiến lên giao thủ với Triển Chiêu, cương đao đã đặt trên cổ Thạch Quốc Trụ.
"Đại nhân."
"Triển Chiêu, ngươi!" Thạch Quốc Trụ tức giận run người, bất khả tư nghị trừng mắt nhìn Triển Chiêu, thế là thế nào, thế là thế nào!
Triển Chiêu nhìn Thạch Quốc Trụ, lại nhìn đám người Mạc Ngôn đang vây quan họ, trầm giọng nói: “Lùi xuống."
"Triển Chiêu, ngươi dám!" Mạc Ngôn hung hăng trừng mắt nhìn bả đao trên tay hắn, lưỡi đao sắc bén dí sát vào làn da, chỉ dịch một chút là sẽ cắt ra máu.
Triển Chiêu khẽ cười, tay nhẹ nhàng động, lưỡi đao di một chút, nhất thời máu tươi chảy ra thành một dòng rơi trên cổ Thạch Quốc Trụ: “Ngươi nói Triển Chiêu có dám hay không?"
Thạch Quốc Trụ nhất thời một thân mồ hôi lạnh, "Mau, mau lui lại!"
Mọi người nghe vậy đều thối lui, bọn họ không chỉ lo cho tính mạng của Thạch Quốc Trụ, còn lo nếu mình không lùi lại, bả đao kia sẽ quét tới mình, ngự miêu Triển Chiêu không phải dễ chọc.
Triển Chiêu vừa lòng gật đầu, dẫn Thạch Quốc Trụ tới phòng khách nơi đám người Bao đại nhân nhân đang bị giam.
Binh sĩ thủ vệ thấy chủ tử nhà mình bị Triển Chiêu vừa rồi vẫn là “thi thể” bắt giữ, đều thất kinh nhường đường thả người.
Người của Khai Phong phủ thuận lợi rời khỏi phủ Kinh lược.
-0-
Sáng sớm hôm sau, Trần tướng quân mang theo quân đội, suốt đêm lên đường, cuối cùng lúc mặt trời mọc đã tới ngoại ô Ích châu. Do chưa rõ tình hình, bèn dựng trại tạm thời tại đó, Trần tướng quân mang theo một đội tinh nhuệ đi theo Hiểu Vân tới miếu đổ tìm người. Chỉ là lúc bọn họ tìm tới, đã là người đi nhà trống.
Lúc trở lại quân doanh, theo thám báo vào thành tìm hiểu, cửa thành đưa ra bố cáo: Thạch Quốc Trụ bạo bệnh bỏ mình, Bao Chửng phủ doãn phủ Khai Phong đang tạm trú tại phủ Kinh lược.
Nghe được tin tức này, mọi người đều vui sướng, chỉ mình Hiểu Vân không bớt cau mày, chỉ sợ sự tình không đơn giản như vậy mà chấm dứt.