"Thì ra mới có mười bốn tuổi, có thể nói chúng ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều. Ngươi nên theo đuổi một vị tiểu cô nương nào đó, nếu theo đuổi chúng ta chẳng phải sẽ chịu thiệt rất nhiều hay sao?" Mộ Dung Tình nói.
"Không thiệt, mẹ ta nói, nữ hơn ba vớ cục vàng*." Thiếu niên lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc trả lời.
"Nhưng chúng ta không hẳn chỉ lớn hơn ba tuổi!" Mộ Dung Tình vừa cười vừa nói.
"Vậy thì vớ được thêm mấy cục vàng rồi."
". . ."
Hai thiếu nữ bó tay rồi, trong lòng có cảm giác kích động muốn đánh người, thậm chí muốn giết người. Tiểu tử này có chút không quá "chân chất" rồi, nói chuyện thì ngớ ngẩn không thể ngớ ngẩn hơn, lại còn cả ngày 'mẹ ta nói'.
Không phải chứ, tiểu tử này thật sự ngốc sao?
Được rồi, không so đo với cái tên tiểu tử ngốc này làm gì, bảo vệ tính mạng vẫn là quan trọng hơn, không nên chết vô nghĩa như vầy.
"Được rồi, được rồi! Ngươi muốn chịu trách nhiệm thì cứ chịu trách nhiệm, mau giúp chúng ta rịt thuốc cầm máu." Mộ Dung Tình nói. Chỉ cần tỷ tỷ ta còn sống, vậy thì sẽ do chính tỷ tỷ ta định đoạt, dù sao cũng chỉ là ngươi đơn phương nói phải thế nọ thế kia, ta đâu có nói bắt ngươi phải chịu trách nhiệm.
Lăng Ngạo Tuyết không hề nói câu gì, coi như cam chịu, mà cũng có thể nói là không đồng ý một cái gì.
Loading...
"Ừ, làm ngay!"
Thiếu niên thả cái sọt đựng thuốc xuống, lấy ra vài cây thuốc khác nhau, bẻ lấy vào nhánh rồi cho vào trong miệng nhai nát. . .
Hai vị thiếu nữ nhíu mày một cái, cảm giác gì ấy nhỉ. Hình như là nước miếng của gã trộn lẫn với cây thuốc rồi sẽ thoa lên người của mình, nhưng mà là vào cái chỗ đó... Điều đó làm cho các nàng có cảm giác cực kỳ khác thường.
Chẳng qua, đã đến nước này, các nàng cũng chẳng buồn nói gì nữa, mà chỉ nín thinh để mặc gã thiếu niên muốn làm gì thì làm. Mà thật ra, cho dù các nàng có muốn ngăn cũng chẳng ngăn được, hiện giờ các nàng không thể động đậy.
Cũng còn may, thiếu niên này dù sao cũng còn chưa tới mười lăm tuổi, cứ coi như đệ đệ của mình là được rồi. . .
Nếu xét về mặt tuổi tác, chênh lệch giữa hai thiếu nữ và gã thiếu niên đích thực là khá lớn. Dẫu sao gã thiếu niên này vẫn còn nhỏ.
Ngay sau đó, gã thiếu niên đã xé áo của nàng thiếu nữ ra, làm lộ ra mảng da thịt có thể làm cho người ta trào máu mũi. Mà điều khiến cho máu mũi trào ra nhiều hơn nữa là tình trạng đầy cám dỗ hiện tại của hai nàng thiếu nữ, quần áo rách toạc, da thịt trắng như tuyết. Nếu như đó không phải là miệng vết thương, có lẽ con người ta đã chảy máu mũi ồng ộc rồi ấy chứ.
Chỉ đáng tiếc là gã thiếu niên này còn chưa biết gì về những điều này, không để ý đến bất cứ gì khác, nên làm cái gì thì làm cái đó, rịt thuốc cầm máu rồi băng bó lại. Mấy cái dải băng đã được hắn chuẩn bị sẵn từ trước. Khi hái thuốc trên núi, không tránh khỏi có đôi khi bị thương.
Tuy nhiên, dù sao cũng là việc bó thuốc, trong lúc làm không tránh khỏi nhiều lần đụng chạm da thịt, khiến cho hai thiếu nữ có phần xấu hổ. Nếu như cảnh tượng này bị cái lũ người theo đuổi các nàng nhìn thấy, thì bọn chúng sẽ lập tức gào lên với gã thiếu niên: 'buông cô bé kia ra'.
Sau đó, bọn chúng sẽ truy sát gã thiếu niên cho bằng được. Mặc dù gã thiếu niên chưa đến mười lăm tuổi, nhưng nếu ở vào cái thế giới của bọn chúng, thì vào cái tuổi này đã thừa sức là một kẻ phong lưu tình trường tung hoành khắp chốn rồi.
Sau khi được rịt thuốc, hai thiếu nữ lập tức nhận thấy ở miệng vết thương có cảm giác mát lạnh. Các nàng cũng có thể cảm nhận được máu đã ngừng chảy. Hiệu quả của cây thuốc này có vẻ không tệ lắm, chẳng kém gì so với thuốc trị thương chính mình mang theo.
Mà này, chúng ta hình như có thuốc trị thương mà, tại sao lại phải dùng cây thuốc này của hắn, thật sự là đã hồ đồ rồi! !
"Tiểu đệ đệ, thuốc này của ngươi hình như không tồi." Mộ Dung Tình cất tiếng, hiện giờ nàng đã giữ được tính mạng.
"Chỉ là vài cây thuốc tầm thường, nhưng trộn chung vào với nhau, hiệu quả sẽ khá tốt. Đây là cách điều chế độc nhất vô nhị của ta đấy." Thiếu niên có phần tự hào nói.
"Đúng vậy không? Ngươi biết cái gì về y học chứ." Mộ Dung Tình nói. Còn Lăng Ngạo Tuyết, lúc này đã nhắm chặt mắt lại, giống như đã đoạn tuyệt với nhân thế.
"Ta là người hái thuốc, đương nhiên là phải biết." Thiếu niên vừa cười vừa nói. Vừa mới cười đã làm lộ ra hàm răng trắng tinh, khiến cho người khác cảm thấy nụ cười này rất chói sáng.
Thì ra nụ cười của tiểu tử này rất rạng rỡ, Mộ Dung Tình thầm nghĩ trong lòng.
"Vừa nãy ngươi đến cạnh đây đã lâu chưa?" Mộ Dung Tình hỏi. Câu hỏi này khiến cho Lăng Ngạo Tuyết dựng đứng lỗ tai lên. Các nàng không hề biết thiếu niên này tới gần chỗ này từ lúc nào.
"Sau khi các ngươi bắt đầu đánh nhau thì ta đã tới đây rồi. Các ngươi thật là lợi hại a, còn lợi hại hơn cả Đại Hải ca của thôn chúng ta nữa." Thiếu niên trả lời.
"Sau khi bắt đầu đánh nhau, vì sao chúng ta lại không có phát hiện ra, chẳng lẽ chúng ta đã quá nhập tâm?" Trong lòng hai thiếu nữ có phần nghi hoặc. Chẳng qua điều này thật ra cũng rất đơn giản, lúc nãy gã thiếu niên hái thuốc ngay gần chỗ này, hơn nữa gã lại còn không có nội khí, nên đương nhiên không cảm giác được.
Tuy gã thiếu niên nói là đã tới gần, nhưng thật ra vẫn còn cách một đoạn nữa. Đối với bản thân gã, đó là một khoảng xa. Nhưng đối với hai thiếu nữ, khoảng cách đó chỉ đáng coi là một điểm mù. Nơi càng gần lại càng dễ bị xem nhẹ, cộng thêm các nàng đánh nhau thật sự có phần nhập tâm, hơn nữa lại luôn di động lên xuống, bởi vậy thiếu niên mới vừa khéo không rơi vào lộ tuyến của các nàng.
Mà hai thiếu nữ cũng chẳng thèm để ý tới Đại Hải ca mà thiếu niên đã nhắc đến, khẳng định chỉ là một tên vũ phu ở thôn quê. Tuy ở thôn quê có thể đã là rất lợi hại, nhưng có khả năng ngay cả Tam Mạch cũng chưa tới.
Trên thực tế, các nàng vẫn quá đề cao Đại Hải ca. Cao nhất hắn chỉ là Nhị Mạch nhất nhị trọng, mà có lẽ cũng chỉ là Nhất Mạch cửu trọng mà thôi. Tuy nhiên, đối với thiếu niên trong thôn, kể cả Nhất Mạch ngũ trọng cũng đã là cao thủ.
Bởi vì hai thiếu nữ có xuất phát điểm quá cao, cho nên có đánh giá cao cũng là rất bình thường.
"Chúng ta đi thôi." Một lát sau sau, thiếu niên đột nhiên nói.
"Đi? Đi đâu?" Hai thiếu nữ có phần ngơ ngác.
"Đương nhiên là về nhà, chẳng lẽ các ngươi định ở lại chỗ này dưỡng thương hay sao?" Thiếu niên trả lời, sau đó vác Lăng Ngạo Tuyết lên vai, rồi tiếp tục chuẩn bị vác nốt cả Mộ Dung Tình lên vai kia.
Sức lực của thiếu niên này không thể coi là yếu. Mặc dù không thể tu luyện ra nội khí, nhưng dẫu sao gã cũng đã luyện tập võ học căn bản, gánh vác hai thiếu nữ nặng không tới một trăm cân hoàn toàn không có vấn đề gì.
"Đợi một chút, thả ta xuống!" Lăng Ngạo Tuyết lập tức la lên, nhưng không hề giãy giụa, bởi vì hiện giờ nàng không còn tí sức lực nào.
"Đừng có ngượng ngùng, hiện giờ các nàng là lão bà của ta rồi, chúng ta về nhà thôi." Thiếu niên bỏ ngoài tai tiếng la của Lăng Ngạo Tuyết, vác nốt cả Mộ Dung Tình lên, sau đó sải bước băng qua rừng, cứ như là đi trên đất bằng.
Mộ Dung Tình không nói gì nữa. Bởi vì vào thời điểm này, nàng thừa biết có nói cái gì hầu như cũng vô dụng, chẳng bằng tiết kiệm sức lực để khôi phục lại chân khí của mình sớm một chút, đến lúc đó muốn làm cái gì mà chả được.
Dường như cũng biết rõ đạo lý này, cho nên về sau Lăng Ngạo Tuyết cũng chẳng nói một câu gì.
Sau khi đi được tầm một canh giờ, thiếu niên đã về đến nhà của mình. Đến lúc này, hai thiếu nữ cũng đã gần như khôi phục, có thể tính toán nợ nần với gã rồi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy nơi ở của gã thiếu niên, các nàng tức thì tạm thời mất tiếng.
"Đây chính là nhà của ngươi?" Mộ Dung Tình hỏi.
"Ừ, đây chính là nhà của chúng ta." Thiếu niên trả lời.
". . ."
Cái mà thiếu niên gọi là nhà rõ ràng chỉ là một gian miếu đổ nát, cũng nằm trên núi, quanh đó không có bất kỳ người nào khác. Chẳng qua, như vậy chí ít sẽ không có người nào quấy rầy, một nơi dưỡng thương thực sự không tệ, nói chung là vẫn tốt hơn so với ở ngoài nơi hoang dã.
Sau khi vào trong cái miếu đổ nát, không, nhà của thiếu niên mới đúng, hai người phát hiện ra bên trong trái lại lại rất sạch sẽ. Tuy rằng dấu vết tu đi sửa lại đập ngay vào mắt, nhưng vẫn còn có vẻ giống như nơi con người có thể ở.
"Mẹ, hôm nay nay con nhặt được hai cô vợ ở trong rừng." Câu nói của thiếu niên khiến cho hai thiếu nữ tắt tiếng, nhặt được. . .
*Đây là cách nói cát tường của người Trung Quốc khi so sánh tuổi nam nữ sắp kết hôn, giống như câu 'Nhất gái hơn hai nhì trai hơn một' của người Việt chúng ta.
Nữ hơn một, vớ kim kê,
Nữ hơn hai, vàng đầy bình,
Nữ hơn ba, vớ kim chuyên (cục vàng),
Nữ hơn bốn, Phúc Thọ đến,
Nữ hơn năm, hơn cả mẹ,
Nữ hơn sáu, vui bất tận;
Nữ hơn bảy, cười hì hì;
Nữ hơn tám, nhất định giàu;
Nữ hơn chín, gì cũng có;
Nữ hơn mười, gì cũng quý.