"Điều này. . . hình như là đúng thế. . . Vậy không đi Hồ Điệp Cốc nữa." Bộ Tranh ngẫm nghĩ, từ bỏ sự lựa chọn có tiền đồ huy hoàng đó.
"Có đi Hồ Điệp Cốc hay không vậy phải xem tình hình thế nào đã. Tất cả chúng ta đều đi thử một lần, nếu Hồ Điệp cốc có thể thu nhận chúng ta, chúng ta đương nhiên là phải đi." Tú Anh nói.
"Ừ. . . Khò khò. . ."
". . ."
Tú Anh phát hiện, sau khi ừ một tiếng, Bộ Tranh vậy mà lại lăn ra ngủ tiếp. Ôm chặt thanh bảo kiếm yêu dấu trong tay, nằm lăn ra trên boong tàu, quên hết sự đời, hoàn toàn không lo nghĩ gì về vụ thi tuyển sau này. Đó chính là cơ hội thay đổi vận mệnh cuộc đời, đối với bất kỳ người nào cũng đều vô cùng quan trọng.
Không thể không nói, xét về mặt tâm tính, có thể nói Bộ Tranh là người tốt nhất. Gã hoàn toàn không quan tâm được mất, cho dù có mất đi cơ hội lần này, cùng lắm thì đi làm việc khác là được.
Có lẽ là đã bị Bộ Tranh lây nhiễm, sự khẩn trương trong lòng Tú Anh và mấy người bạn bè tương đối thân thiết với Bộ Tranh đều biến mất. Họ cùng ngồi xuống tu luyện, trở nên thư thái hơn rất nhiều. Giữ được tâm tính như vậy, dù không thể nói là sẽ có thể phát huy ra năng lực hơn xa lúc bình thường, nhưng ít nhất cũng có thể phát huy ra tài nghệ thật sự của mình, sẽ không xuất hiện tình trạng mất bình tĩnh.
Bộ Tranh lăn ra ngủ, đã thực sự khiến những người khác phải chú ý. Dẫu sao, cái này Huyền Không Thuyền cũng không lớn lắm, nhất là Bộ Tranh còn vô tư mà ngáy pho pho. Tuy rằng tiếng ngáy rất khẽ, nhưng lại truyền vào tai từng người rõ mồn một.
"Cái thằng nhóc con này, đã làm Lý tiền bối phải chê cười rồi. Hắn là cô nhi trong làng của chúng tôi, muốn tới tham gia thi tuyển đệ tử tạp dịch." Nhìn sắc mặt Lý tiền bối có vẻ khác lạ, Đại Hải ca bèn lên tiếng giải thích đôi điều. Hắn vẫn luôn đối xử rất tốt với Bộ Tranh, cũng bởi vậy mới biết được suy nghĩ của Bộ Tranh.
"Hả, đệ tử tạp dịch à, Hồ Điệp cốc chúng ta thực sự là thiếu rất nhiều. Chẳng qua, kể cả là đệ tử tạp dịch, vẫn phải có yêu cầu nhất định, cứ để cho hắn thử xem thế nào." Lý tiền bối khẽ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Loading...
"Thật sự là bùn nhão không đắp được thành tường, thật sự làm mất mặt thôn chúng ta." Đám người Triệu Ngọc Nhi bắt đầu xì xào bàn tán về Bộ Tranh, đại đa số đều tán đồng với cách nói như vậy.
Trên đường đi, Huyền Không Thuyền lại tiếp nhận thêm người của mấy thôn nữa. Tất cả những người của các thôn đó đều dồn sự chú ý lên người Bộ Tranh, bắt đầu nghe ngóng. Những vấn đề liên quan tới Bộ Tranh đều bị người cùng lôi ra làm đề tài nói chuyện phiếm, Bởi vậy vào thời điểm này, Bộ Tranh đã trở thành một danh nhân không lớn cũng không nhỏ, chỉ là thanh danh không được hay ho cho lắm.
Rất nhanh chóng, Huyền Không Thuyền đã tới thị trấn, rồi hạ xuống cái quảng trường của nó. Lúc này, trên quảng trường đã có không ít người đang tụ tập, đều là những nhân vật tham gia kỳ khảo nghiệm để thu nhận và giành giật đệ tử lần này.
"Bộ Tranh, đến rồi. . ." Tú Anh đá Bộ Tranh một cước, sau đó lập tức đứng tách sang chỗ khác, luôn duy trì một khoảng cách với Bộ Tranh.
"Đến rồi ha. Tú Anh, ngươi làm cái gì thế?" Bộ Tranh lồm cồm bò dậy, lau nước miếng, nhìn thấy Tú Anh đứng tách riêng ra hết nhìn lên trời, lại nhìn xuống đất, chứ không nhìn đến gã lần nào.
"Đừng tìm cách nói chuyện với ta, hãy giả bộ như không biết ta." Tú Anh vẫn không hề liếc mắt tới Bộ Tranh.
"Vì sao?" Bộ Tranh khó hiểu.
"Bởi vì hiện giờ ngươi rất mất mặt, ta không muốn mất mặt cùng với ngươi." Tú Anh nói thẳng, sau đó lại tiếp tục kéo dãn khoảng cách với Bộ Tranh. Bạn bè được dùng để "Bán đứng" mà.
". . ."
"Vừa rồi, trong lúc ngươi đang ngủ, khi bàn luận về ngươi, mọi người đều nhất trí cho rằng, ngươi chính là bùn nhão, là gỗ mục. . ." Tú Anh lại nhích lại gần, quên phắt chuyện vừa rồi.
". . ." Bộ Tranh tiếp tục giữ im lặng.
"Như vậy cũng không tệ, nếu ngươi là một đống bùn nhão, vậy sẽ không có ai muốn giẫm lên ngươi, ngươi phải tiếp tục cố gắng a." Tú Anh không chịu buông tha Bộ Tranh, tiếp tục đả kích.
"Tuyệt giao với ngươi!"
Oán giận buông ra một câu, Bộ Tranh lập tức đi tìm người của môn phái để tham gia thi tuyển.
"Hí hí, đợi ta một chút. . ." Tú Anh cười lấy lòng, sau đó đuổi theo.
"Không đợi!" Bộ Tranh tiếp tục giữ trạng thái tuyệt giao.
"Đừng nhỏ mọn như vậy." Tú Anh nì nèo.
"Ta nhỏ mọn như vậy đấy!"
"Chúng ta bắt đầu từ môn phái nào bây giờ?" Tú Anh đột nhiên chuyển chủ đề.
"Bắt đầu từ môn phái mà ngươi thích đi, tốt nhất là Thái Huyền Môn." Bộ Tranh trả lời, giống như chưa cuộc đối thoại vừa nãy chưa từng phát sinh. Bạn bè chính là như vậy, vừa rồi chỉ là vui đùa mà thôi, hiện giờ nói tới việc chính rồi.
"Vì sao không phải là Thanh Vân Kiếm Phái?" Tú Anh nghi ngờ hỏi.
"Điểm cống hiến của Thái Huyền Môn có giá trị hơn." Bộ Tranh rất thành thực trả lời một câu.
Khi hoàn thành nhiệm vụ của mỗi một môn phái sẽ thu được điểm cống hiến tương ứng, mà không phải được trả trực tiếp bằng ngân lượng, có thể dùng điểm cống hiến để đổi lấy ngân lượng. Nhìn chung, nếu căn cứ vào khả năng thu được điểm cống hiến và tỷ lệ trao đổi bình quân, thì Thái Huyền Môn là cao nhất. Kế tiếp lại không phải là tứ đại tông môn như Hoàng Cực Cung, mà là môn phái Bộ Tranh vẫn hằng yêu thích - Thanh Vân Kiếm Phái theo sát phía sau.
Lúc trước Bộ Tranh đã thu thập tư liệu, tính toán ra được kết quả như thế. Trên thực tế, việc tính toán này rất khó hoàn thành, bởi vì khả năng thu được điểm cống hiến và tỉ lệ đổi bình quân của mỗi môn phái thật ra không chênh lệch nhau nhiều lắm. Muốn tính toán được sự chênh lệch đó, chắc chắn người bình thường không thể làm được.
Một người một chữ bẻ đôi cũng không biết như Bộ Tranh có thể làm được việc này sao?
Có thể, tuyệt đối có thể. Sau khi thu được tư liệu, gã chỉ mất thời gian vẻn vẹn mấy cái nháy mắt là đã tính ra.
Điều này thật ra không liên quan gì đến việc biết chữ hay không biết chữ. Tư liệu được nghe trực tiếp từ miệng người khác, còn tính toán thì cần gì phải biết chữ, căn bản là hai chuyện khác nhau. Đây là một loại năng lực về mặt số học, mà năng lực đó của Bộ Tranh hoàn toàn trái ngược lại với năng lực học tập chữ viết. Năng lực số học của gã vô cùng mạnh. (Ở đây coi số học tương đương với toán học, bao gồm cả phép tính, vân vân và vân vân!)
Nếu gã được học tập một cách hệ thống, năng lực số học của gã sẽ càng mạnh hơn. Tuy vậy, gã vẫn thường xuyên vận dụng năng lực số học một cách tự nhiên. Ví dụ như lúc học tập kỹ năng chẳng hạn, chỉ cần nắm bắt được một số quy luật số học trong đó là có thể mau chóng học được!
Mọi sự vật không nằm ngoài quy tắc số học! !
Chẳng qua, Bộ Tranh lại không hề biết tác dụng của năng lực số học, thậm chí còn chẳng biết đến khái niệm này. Dẫu vậy gã chỉ cần tự biết mình sẽ làm được, vậy là đủ rồi, hà tất phải đi nghiên cứu. Hơn nữa, cho dù có miệt mài theo đuổi, gã cũng chẳng thể nào tìm hiểu được nguyên lý của nó.
Để lý giải vì sao gã không học được chữ, có lẽ là do năng lực về mặt số học của gã quá mạnh. Khi nhìn vào chữ viết, gã chẳng thấy đó là chữ viết, mà chỉ thấy hình thái số học của nó, độ dài bao nhiêu độ lớn thế nào mà thôi.
Sau khi những số liệu này càng lúc càng nhiều, đương nhiên gã sẽ mê man, kế tiếp đầu cũng sẽ bắt đầu đau đớn. . .
Giả sử chữ viết đều theo một tiêu chuẩn thống nhất, vậy thì gã đã có thể nhận ra. Nhưng chúng lại được viết theo lối chữ thảo, chữ triện, khải thư, chữ lệ, hành thư . . . ,, Ngoài những dòng thư pháp chính này còn có đủ loại phong cách kiểu chữ, điều đó đã khiến cho Bộ Tranh trở nên càng thêm bất lực.
Hơn nữa, ngay lúc mới bắt đầu học chữ, người ta đã đã dùng tài liệu viết bằng Khải Thư để dạy cho gã, sau đó lại dùng chữ do chính mình viết ra để kiểm tra gã. Kết quả, gã hoàn toàn mù tịt.
Đến giờ cứ nhìn thấy những dòng chữ chi chít chằng chịt là gã lại nhức đầu. Cho dù bây giờ có ai đó thống nhất chỉ dùng một thể chữ để dạy, gã cũng sẽ tiếp thu rất chậm. Đại bộ phân tâm tư của gã đều chú trọng vào những cái khác mất rồi.
Những điều này, Bộ Tranh vĩnh viễn không thể tìm hiểu được nguyên nhân rõ ràng, cũng có thể sẽ vĩnh viễn cả đời mang tiếng là mù chữ. Chẳng qua, tuy rằng đã trở thành một con dế nhũi hoàn toàn mù chữ, nhưng gã lại được bù đắp ở phương diện khác. Đây là đạo lý mất cái này được cái kia, ông trời đã sắp đặt sẵn.