Nhìn thấy sắc mặt của Liễu Kình Vũ càng ngày càng khó coi, Hồng Tam Kim bắt đầu trầm xuống, nhất là khi ông ta cảm nhận được một cỗ sát khí mãnh liệt trên người của Liễu Kình Vũ, sát khí như sương lạnh khiến ông ta rét run cả người. Hồng Tam Kim là một người vô cùng linh hoạt, ông ta biết rằng đối với một người trẻ tuổi như Liễu Kình Vũ mà đạt đến vị trí này thì mình tuyệt đối không thể đắc tội, cho nên ông ta đảo mắt, cắn răng nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, nếu không thì dùng xe riêng của tôi đi, tuy rằng hơi cũ nát một chút nhưng vẫn có thể đi được.
Liễu Kình Vũ tuy rằng lửa giận ngùn ngụt nhưng hắn cũng không định ngay lập tức phát tác. Hắn vô cùng rõ ràng, hiện tại chính mình mới đến thị trấn Quan Sơn, hết thảy đều phải làm từ đầu, nếu muốn đứng vững gót chân thì nhất định phải tiến hành theo tuần tự. Nhất là những lời nói này của Hồng Tam Kim đã làm cho Liễu Kình Vũ hòa hoãn hơn một chút, hắn nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Được, vậy vất vả cho Chủ nhiệm Hồng rồi. Ông đi chuẩn bị xe, thuận tiện chuẩn bị một cái loa to, 15 phút nữa tập trung dưới lầu.
Nói xong Liễu Kình Vũ lại đưa mắt nhìn chăm chú bản đồ trên bàn, Hồng Tam Kim biết ý lập tức rời đi.
Tuy rằng Liễu Kình Vũ hiện tại đã tạm thời nguôi lửa giận nhưng trong lòng đã nhớ kỹ chuyện này. Có cơ hội, hắn nhất định sẽ lật ngược ván cờ, bởi vì Liễu Kình Vũ chưa từng chịu thua bất kỳ ai.
Mười lăm phút sau, khi Liễu Kình Vũ và Hồng Tam Kim gặp lại, cùng lên chiếc xe riêng của Hồng Tam Kim, ông ta mới hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, chúng ta đi đâu đây?
Liễu Kình Vũ không chút do dự nói:
- Đến thôn Mã Lan, nơi đó rất gần với đập nước Quan Sơn.
Loading...
Ô tô chạy nhanh hướng về thôn Mã Lan dưới mưa giông gió giật, đến trước cửa nhà Trưởng thôn Điền Lão Xuyên thì dừng lại.
Hai người xuống xe, trực tiếp đẩy cửa nhà Trưởng thôn đi vào.
Lúc này, Trưởng thôn Điền Lão Xuyên hơn 50 tuổi, mặt mũi gày gò đang ngồi trong nhà chơi mạt chược với vài người khác.
Thấy hai người Liễu Kình Vũ đi đến thì rất sửng sốt. Lập tức Điền Lão Xuyên nhận ra Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Hồng Tam Kim, vội vàng đứng dậy cười nói:
- Ôi chao, đây không phải Chủ nhiệm Hồng sao? Như thế nào mà lúc trời mưa to thế này lại xuống nhà tôi? Có chỉ thị gì sao?
Trong lúc nói chuyện, Điền Lão Xuyên tuy rằng vẻ mặt tươi cười, nhưng trong giọng nói không hề có chút tôn kính nào đối với Hồng Tam Kim.
Mấy người khác đang chơi mạt chược và mấy người đứng ngoài quan sát đều cười rộ lên.
Hồng Tam Kim biết rằng trong mắt các Trưởng thôn như Điền Lão Xuyên thì mình không có uy tín gì đáng nói, chỉ có thể nghiêm trang nói với Điền Lão Xuyên:
- Lão Điền, người bên cạnh tôi đây chính là Chủ tịch thị trấn mới nhậm chức, lúc trước tôi thông báo với thôn các ông làm tốt công tác di dân và gia cố phòng hộ đập nước Quan Sơn chính là do Chủ tịch Liễu chỉ thị tôi làm đấy. Các vị đã chuẩn bị đến đâu rồi?
Hồng Tam Kim nói với Điền Lão Xuyên, hoàn toàn là giọng điệu giải quyết việc chung.
Điền Lão Xuyên sau khi nghe xong liền thản nhiên nhìn Liễu Kình Vũ một cái, phát hiện Liễu Kình Vũ chỉ là một thằng nhãi tầm hơn 20 tuổi thì trên mặt lộ ra một tia cười thản nhiên, trong đáy mắt lộ vẻ khinh thường rõ rệt. Lão Điền làm Trưởng thôn đã nhiều năm, các loại sự tình thấy cũng đã nhiều, theo lão, các cán bộ giống như Liễu Kình Vũ phần lớn đều là con quan hoặc con nhà giàu mới nổi, rất nhanh sẽ được điều đi, căn bản không có năng lực gì đáng nói. Tuy nhiên lão Điền vô cùng rõ ràng, người như vậy tuyệt đối không thể đắc tội, lão liền cười vươn tay ra với Liễu Kình Vũ:
- Ai dà, là Chủ tịch thị trấn Liễu à, thực không ngờ ngài còn trẻ như vậy. Hiện giờ trời đang mưa to, không biết ngài tự mình đội mưa đến đây là có chỉ thị gì?
Liễu Kình Vũ nhìn thấy Điền Lão Xuyên vẫn đang giả bộ hồ đồ trước mặt mình, trong lòng chỉ có thể cười khổ. Hắn vô cùng rõ ràng, nông dân có trí tuệ của nông dân, Điền Lão Xuyên sống chừng ấy năm rồi, tuyệt đối là một cáo già. Hắn bắt tay với Điền Lão Xuyên, điều chỉnh cho giọng nói vô cùng lo lắng nói:
- Trưởng thôn Điền, nói thật là tôi đến đây để khuyên thôn các ông lập tức tổ chức tốt công tác chuẩn bị di dời, đồng thời hô hào quần chúng đến gia cố đập nước Quan Sơn. Tôi đã có tin tức thị trấn Quan Sơn chúng ta mấy ngày tới sẽ có mưa to liên tục, tình thế vô cùng nguy cấp. Hi vọng các ông có thể phối hợp công tác với tôi.
Liễu Kình Vũ không dài dòng, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, sắc mặt của Điền Lão Xuyên lập tức trầm xuống, không khí trong phòng cũng trở nên nặng nề. Ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn Điền Lão Xuyên.
Điền Lão Xuyên trầm mặc một hồi, chợt ngẩng đầu lên nói với Liễu Kình Vũ:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, không phải tôi không ủng hộ công việc của anh mà là tôi không dám ủng hộ.
Liễu Kình Vũ sửng sốt:
- Vì sao?
Điền Lão Xuyên trầm giọng nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, có thể anh vừa tới nên không biết, cách đây vài năm thôn Mã Lan chúng tôi đã bị lãnh đạo thị trấn chơi cho một vố rất khổ sở. Mấy năm trước, trong trấn tổ chức cho thôn chúng tôi trồng nấm, nói là chúng tôi chỉ việc trồng thôi là đã có thể kiếm được rất nhiều tiền. Hơn nữa họ còn nói sẽ có công ty thương mại đến tiến hành thu mua, lãnh đạo thị trấn đứng ra đảm bảo. Lúc đó chúng tôi cho rằng lãnh đạo thị trấn có thể tin được nên nhà nhà dựng lán trồng nấm, sau một năm thì thu hoạch lớn, nhưng công ty thương mại như lời họ nói vẫn không đến. Sự đảm bảo của họ cũng không giải quyết được gì, chúng tôi đã tổn thất hết sức thê thảm. Sau đó lại tiến hành cho chúng tôi trồng táo, còn nói thị trấn sẽ phụ trách nguồn tiêu thụ, cam đoan không có vấn đề gì. Lúc này trong thôn chúng tôi có rất nhiều người không muốn trồng, nhưng họ nói nếu không trồng cây ăn quả thì về sau sẽ không phát các khoản hỗ trợ nông nghiệp, chúng tôi đành phải làm theo. Kết quả là mấy năm nay táo được mùa, khắp nơi đều là đồi táo chín đỏ, vừa giòn vừa ngọt, nhưng vì giao thông không thuận tiện nên không thể vận chuyển ra ngoài được, chỉ có thể để thối trên cây. Chủ tịch thị trấn Liễu, anh nói xem, xảy ra những chuyện như vậy, chúng tôi có thể tin tưởng lãnh đạo thị trấn nữa không? Hơn nữa anh muốn chúng tôi chuẩn bị tốt công tác di dời, anh cho rằng có thể sao? Dự báo thời tiết chỉ nói trời nhiều mây, hôm nay nhiều lắm cũng chỉ có mưa to cục bộ, cho nên đập chứa nước căn bản không có nguy hiểm gì. Cho nên Chủ tịch thị trấn Liễu, xin thứ cho tôi nói thẳng, tôi không thể nhận chỉ thị của anh.
Nghe Điền Lão Xuyên nói xong, Liễu Kình Vũ cảm thấy trong lòng rối rắm, hắn không ngờ đã xảy ra những chuyện như vậy, ánh mắt của hắn mang theo vài phần chất vấn nhìn sang Hồng Tam Kim bên cạnh, Hồng Tam Kim vẻ mặt xấu hổ gật gật đầu, chứng minh những điều Điền Lão Xuyên nói đều là sự thật.
Liễu Kình Vũ trầm mặc một hồi, gật gật đầu nói:
- Được rồi, Trưởng thôn Điền, ông có nỗi khổ tâm như vậy, tôi có thể hiểu được, tôi không ép buộc ông, nhưng tôi hy vọng ông có thể cho tôi mượn loa của thôn một chút, tôi muốn nhắc nhở người dân để họ chuẩn bị tâm lý, ông thấy có được không?
Liễu Kình Vũ nói vô cùng chân thành, Điền Lão Xuyên không thể không nể mặt hắn, gật gật đầu, dẫn Liễu Kình Vũ vào phòng trong, mở radio lên, bảo Liễu Kình Vũ ngồi vào bên cạnh, ra hiệu hắn có thể nói chuyện.
Liễu Kình Vũ cầm micro lên, hơi trầm ngâm một chút rồi bắt đầu nói. Hắn nói về tin tức mình có được liên quan đến thời tiết thị trấn Quan Sơn, nói rằng một khi trời liên tục mưa to thì đập nước Quan Sơn có thể không chịu được áp lực, một khi đập nước Quan Sơn vỡ tung thì thôn rất có nguy cơ sẽ gặp phải thảm họa lũ lụt. Cuối cùng Liễu Kình Vũ còn nói cho thôn dân biết, hiện tại Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Tần Duệ Tiệp đã mang người đến gần Thiên Vương Lĩnh dựng lều trại rồi, người dân muốn di dời có thể đến ở nhờ nhà họ hàng, cũng có thể đến Thiên Vương Lĩnh. Sau khi nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy nói với Điền Lão Xuyên:
- Trưởng thôn Điền, tôi biết rằng một Chủ tịch thị trấn mới nhậm chức như tôi không hề có uy tín gì trong mắt Bí thư chi bộ và Trưởng thôn của các thôn ấp, nhưng tôi muốn nói với ông, những lời tôi nói một câu một chữ đều là sự thật, tôi thật lòng hy vọng thôn dân không bị tai họa đại hồng thủy này. Tôi còn muốn đến các thôn khác để tiến hành tuyên truyền, tuyên truyền xong tôi vẫn sẽ túc trực ở đập chứa nước, hy vọng Trưởng thôn Điền có thể suy xét ý kiến của tôi. Cáo từ!
Nói xong, Liễu Kình Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước đi ra ngoài.
Mưa lớn xối xả tuôn, Liễu Kình Vũ không một chút né tránh đi thẳng đến ô tô, Hồng Tam Kim cầm ô vội vã đi theo sau.
Nhìn bóng lưng của Liễu Kình Vũ rời đi, Trưởng thôn Điền trầm tư:
- Chẳng lẽ vị Chủ tịch thị trấn mới tới này là thật tâm muốn làm chút chuyện cho dân chúng ta?
Lúc này khi đã lên xe, tâm tình của Liễu Kình Vũ lại không có chút bực tức nào. Tuy rằng ngữ khí của Điền Lão Xuyên không chút hữu hảo nhưng Liễu Kình Vũ lại rất thông cảm. Bởi vì trong lòng hắn hiểu được, Điền Lão Xuyên tuy bất kính với hắn nhưng thái độ này của lão lại là có trách nhiệm với mọi người trong thôn. Thân là người lãnh đạo, chính mình phải có tấm lòng như thế này.
Hồng Tam Kim sau khi lên xe, lập tức nói với Liễu Kình Vũ:
- Chủ tịch Liễu, ngài đừng nóng giận, đám Trưởng thôn, Bí thư chi bộ đều là kẻ như thế, không có lợi thì rất khó sai khiến được bọn họ. Hay là chúng ta về đi?
Liễu Kình Vũ lắc đầu:
- Làm việc gặp khó khăn là bình thường, chúng ta đến thôn kế tiếp, Mạnh Nhị Trang ngay gần đây để làm công tác tư tưởng cho Trưởng thôn và các thôn dân, ít nhất cũng báo cho họ biết ở Thiên Vương Lĩnh đã bố trí lều trại, nếu chẳng may có nguy cơ phát sinh thì bà con cũng không đến mức chân tay luống cuống vì đã có tâm lý chuẩn bị kỹ càng.
Hồng Tam Kim trong lòng vô cùng buồn bực, cảm giác bị bắt lính thật không dễ chịu gì, nhưng ông ta chỉ có thể tiến lên, ai bảo ông ta là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân chứ.
Tiếp sau đó, Hồng Tam Kim cùng với Liễu Kình Vũ đi một vòng hết hai lăm thôn ấp hành chính, kết thúc đã là hơn 4h chiều, bọn họ đến cơm trưa cũng chưa ăn, giọng nói của Liễu Kình Vũ cũng đã trở nên khàn khàn. Đi qua thôn cuối cùng, Hồng Tam Kim nói với Liễu Kình Vũ:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, chúng ta về chứ?
Liễu Kình Vũ khoát tay:
- Không thể về được. Nếu hiện tại không có một thôn nào tình nguyện hưởng ứng lời kêu gọi của tôi thì tôi một mình ra trận vậy. Bọn họ không đến, tôi sẽ một mình gia cố đập lớn, tôi sẽ cố gắng hết sức, có bao nhiêu sức lực sẽ làm đến đó.
Tiếp đó, Liễu Kình Vũ bảo Hồng Tam Kim đưa mình đi mua cuốc xẻng, áo mưa vào bao tải rồi sau đó bảo ông ta lái xe đến thẳng đập nước Quan Sơn.
Đến đập lớn, Liễu Kình Vũ và Hồng Tam Kim đi dò xét một vòng, Liễu Kình Vũ phát hiện một đoạn đập thoạt nhìn khá yếu ớt liền bắt đầu đóng cọc, vận chuyển đất đá.
Mưa vẫn rất to, áo mưa căn bản không che chắn được, Liễu Kình Vũ và Hồng Tam Kim thân thể đều ướt hết. Càng về sau, cơ thể Hồng Tam Kim càng không chịu nổi, Liễu Kình Vũ bảo ông ta về xe nghỉ ngơi còn mình thì tiếp tục loay hoay ở đập lớn.
Bóng đêm dần dần đen thẫm lại, toàn thân Liễu Kình Vũ đã lộ vẻ mệt mỏi. Trên mặt của hắn, mồ hôi và nước mưa trộn với nhau, đã không phân biệt được rồi. Tay chân của hắn bị ngâm nước lâu đã trắng bệch cả ra, nhưng hắn vẫn rất kiên trì.
Mực nước sông vẫn đang không ngừng dâng lên.
Giờ phút này, ở thôn Mã Lan gần với đập nước nhất, Trưởng thôn Điền Lão Xuyên phát hiện mưa to không ngờ đã cả ngày rồi, rõ ràng không có dấu hiệu ngừng lại, lão có chút đứng ngồi không yên, lập tức bảo mọi người trong nhà rồi cùng với con trai Điền Tiểu Xuyên và vài người trẻ tuổi trong thôn cùng nhau lên đập lớn.
Điền Lão Xuyên hiểu rõ tình hình con đập như lòng bàn tay, không mất công sức gì đã tìm được đoạn đê yếu ớt mà Liễu Kình Vũ đang gia cố. Khi nhìn thấy đoạn đê đã đóng xuống rất nhiều cọc gỗ, chồng chất rất nhiều bao tải, lúc ấy vô cùng sửng sốt.
Lúc này Điền Tiểu Xuyên chợt kêu lên:
- Cha, mực nước không ngừng dâng lên, khoảng cách so với mặt đê còn không đến 1m. Mực nước sông Quan Sơn trước khi trời mưa luôn cách mặt đê tới hơn 1m, tình hình có chút nguy hiểm.
Điền Lão Xuyên đã sớm phát hiện tình hình này, lão bắt đầu nhớ tới những lời nói của Liễu Kình Vũ, lập tức hai hàng chân mày nhíu chặt. Cho đến lúc này, lão vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Liễu Kình Vũ đâu, theo như lão thấy thì lúc ấy Liễu Kình Vũ nói sẽ đích thân túc trực tại đập lớn chỉ là một lời nói suông mà thôi.
Vừa lúc đó, những tiếng bước chân nặng nề đi tới, những tiếng thở dốc cũng có thể nghe thấy rõ ràng, Điền Tiểu Xuyên chiếu đèn pin về phía có tiếng động.
Dưới ánh đèn, Liễu Kình Vũ trên vai vác một bao tải đất đá, bước chân loạng choạng đi tới.
Ánh mắt của Điền Lão Xuyên cũng nhìn về phía ngọn đèn, tất cả mọi người lập tức đều ngây dại. Bọn họ thật không ngờ Liễu Kình Vũ thực sự tuân thủ lời hứa của mình. Nhìn hàng cọc gỗ và mười mấy bao tải chất chồng lên nhau để gia cố đoạn đê, tất cả mọi người đều thấy chấn động.
Trong ánh mắt của Điền Lão Xuyên toát ra một tia khó tin, lão thật không ngờ Chủ tịch thị trấn mới nhậm chức như vậy mà lại không chút cao ngạo, cứ lặng lẽ làm việc mà không cần ai biết.
Liễu Kình Vũ lúc này cũng đã nhìn thấy đám người Điền Lão Xuyên, nhưng hắn không nói lời nào, chỉ yên lặng đặt bao tải đất đá xuống vị trí rồi sau đó lại cầm một chiếc bao tải không quay đi.
Giờ phút này, trời đã mưa to gấp đôi, Liễu Kình Vũ đi vài bước lại bị trượt chân, nước sông vẫn đang dâng nhanh, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh nguy cơ. Nhưng đối với tình hình này, Liễu Kình Vũ vẫn như thể không nhìn thấy, vẫn yên lặng bận rộn như cũ.