Chương 48: Truyền đạo thụ nghiệp (Hạ)
Chỉ có một khả năng duy nhất là Lý Thất Dạ đang tu luyện một loại thể thuật vô song. Sức nặng một chân này tạo cho nàng ấn tượng rất sâu sắc, khiến nàng nhớ lại những lời hắn từng nói.
Lý Sương Nhan cảm thấy hoang mang vô cùng, nhất thời khó tỉnh táo nổi, trong đầu nghĩ đến rất nhiều thứ.
***
Ngày hôm sau, Lý Thất Dạ lại xuất hiện ở võ đường, ngồi trên cao nhìn xuống ba trăm tên đệ tử. Lúc này, toàn bộ giáo trường rơi vào im lặng.
Không biết bây giờ có bao nhiêu tên đệ tử bị Lý Thất Dạ dọa sợ. Hôm qua, ai cũng bị đánh lăn ra đất, đánh đau đớn thân thể, lúc này nghĩ lại vẫn sợ run cả người.
Nhưng Đả Xà Côn chính là thần kỳ như vậy, cho dù người ta bị nó đánh trầy da tróc thịt cũng không tổn thương đến gân cốt. Huống chi Lý Thất Dạ đã rất nhẹ tay rồi, chỉ cần dùng Kim Sang Dược là hôm sau liền khỏi hẳn.
Hôm qua có không ít đệ tử bị đánh sợ rồi, nên ngày hôm nay ai nấy chỉ cần thấy ánh mắt của Lý Thất Dạ lướt qua liền thấy bồn chồn, không dám nhìn thẳng vào hắn.
- Rất tốt, có vài sư đệ, sư muội rất có dũng khí, dám khiếu nại ta.
Lý Thất Dạ cười nói:
Loading...
- Nhưng mà, không biết mấy vị ấy có can đảm đứng ra hay không?
Lúc này, không ít đệ tử quay qua nhìn nhau, chứng kiến cái mặt cười híp mắt của Lý Thất Dạ, bọn hắn đều cảm thấy lo lắng.
- Người nào làm, người nấy chịu, ta là người đi khiếu nại ngươi!
Giờ phút này, Lạc Phong Hoa đứng dậy, lớn tiếng trả lời. Mặc dù hắn đã có thể đi lại bình thường, thân thể cũng không có trở ngại gì lắm nhưng mặt vẫn dán đầy thuốc mỡ, hoàn toàn phá hủy đi vẻ đẹp trai của bản thân.
Lý Thất Dạ đi xuống, cười híp mắt nhìn Lạc Phong Hoa, gật đầu nói:
- Ta rất rất bội phục những người có dũng khí. Lạc sư đệ tất nhiên là loại người đó. Nhưng mà, dám khiêu khích quyền uy của ta thì cũng phải có giác ngộ lãnh lấy hậu quả. Ngày hôm nay, Lạc sư đệ muốn bò về hay được người khác khiêng về ?
Nói xong, hắn chậm rãi rút ra Đả Xà Côn.
Nhìn bộ dạng của Lý Thất Dạ, lại thấy Đả Xà Côn, sắc mặt tất cả đệ tử dù là nam hay nữ đều tái mét.
- Dùng... dùng bảo vật thì quá xoàng!
Sắc mặt của Lạc Phong Hoa cũng trắng bệch, nhưng hắn còn gắng gượng đứng thẳng, lớn tiếng la:
- Có giỏi thì dùng bản lĩnh thật đấu với ta!
Bây giờ, cho dù là thằng đần cũng có thể nhìn ra, cây gậy gỗ trông rất bình thường trong tay Lý Thất Dạ là một kiện bảo vật.
- Ngươi thật sự muốn luận bàn với ta?
Lý Thất Dạ nhìn Lạc Phong Hoa, cười tủm tỉm hỏi.
Hiện tại, thứ mà Lạc Phong Hoa không muốn nhìn thấy nhất là bộ dạng cười tủm tỉm của Lý Thất Dạ, thấy dáng vẻ này, hắn chợt có dự cảm xấu trong lòng nhưng vẫn cắn răng quyết định, lớn tiếng trả lời:
- Đúng vậy, có giỏi thì dùng bản lĩnh thật để luận bàn vài chiêu, nếu mạnh hơn ta thì ta cũng không còn lời gì để nói.
- Lạc sư đệ đã quyết định như vậy thì ta cũng chiều.
Lý Thất Dạ thu hồi Đả Xà Côn, nhìn Lạc Phong Hoa nói tiếp:
- Ta là sư huynh, vì vậy vẫn nhường ngươi ra tay trước.
Lạc Phong Hoa thấy Lý Thất Dạ thu hồi Đả Xà Côn, trong lòng trở nên vui vẻ, lấy ra bảo kiếm của mình, lớn tiếng đáp:
- Tốt, chúng ta thử luận bàn một hồi.
Lời vừa dứt, hắn liền đem bảo kiếm quét ngang, ngay tức khắc tiến vào trạng thái phòng thủ nghiêm cẩn.
Lạc Phong Hoa cũng bị Lý Thất Dạ đánh sợ rồi nên vừa ra tay liền sử dụng một chiêu phòng thủ..
- Có chút thiên phú.
Lý Thất Dạ thấy hắn phòng thủ chặt chẽ, khẽ cười mỉm, trong nháy mắt, Thọ Luân hiển hiện, huyết khí xoay chuyển, đá ra một chân.
"Ầm" một tiếng, dưới một chân này, cho dù Lạc Phong Hoa phòng thủ chặt chẽ hơn nữa cũng vô dụng, cả người bị đá bay bay ra ba trượng, bảo kiểm vỡ vụn, ngã lăn ra đất, điên cuồng phun ra máu.
- Răng rắc!
Trước khi Lạc Phong Hoa ngã ra đất, tiếng xương gãy vang lên, hắn đã bị gãy một căn xương ngực, hai mắt tối sầm, choáng váng bất tỉnh.
Trấn Ngục Thần Thể! Lý Thất Dạ tu luyện chính là thể thuật vô địch và mạnh nhất thế gian, một chân nặng như vạn ngọn núi.
Đám đệ tử đều ngây dại, mặc dù Lạc Phong Hoa không phải là người có đạo hạnh cao nhất trong ba trăm đệ tử, nhưng số người ngang bằng với hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vậy mà tại sao hắn lại không thể tiếp được một đá của Lý Thất Dạ, thật khó tin nổi?
- Một phần mười sức nặng của ta đều tiếp không nổi, vậy cũng dám mở miệng khiêu khích!
Lý Thất Dạ từ từ thu chân lại, chậm rãi nói.
Lý Thất Dạ đã nương tay lắm rồi, nếu không thì với sức nặng một chân này, chỉ cần đạp xuống, Lạc Phong Hoa chắc chắn phải chết.
Nam Hoài Nhân đứng một bên lắc đầu, nửa năm trước, lúc đại sư huynh chưa tu đạo còn có thể phanh thây Đỗ Viễn Quang, Từ Huy, nói chi là hiện tại. Lạc Phong Hoa đang tự tìm đường chết đây mà!
Không chờ Lý Thất Dạ phân phó, Nam Hoài Nhân liền cứu tỉnh Lạc Phong Hoa, giúp hắn nối lại chỗ xương bị gãy, thoa Kim Sang Dược, đem hắn khiêng về chỗ ở.
- Xem ra nên dùng Đả Xà Côn hảo hảo giáo huấn các ngươi thì tốt hơn, ít nhất không có nguy hiểm như vậy.
Lý Thất Dạ lại rút ra Đả Xà Côn, tùy tiện chỉ một tên đệ tử, nói:
- Ngươi đi ra, có bản lãnh gì thì dùng hết đi.
- Đại, đại sư huynh, ta, ta, ta cũng không có khiếu nại ngươi a. Ta, ta có thể với trời, ta tuyệt đối không làm vậy.
Sắc mặt của tên đệ tử bị chỉ trúng lập tức trở nên trắng bệch, hắn lắp bắp nói.
Lý Thất Dạ nghiêm túc gật đầu, nói tiếp:
- Ta biết ngươi không có làm vậy, nhưng nội dung của khóa thứ hai vẫn là bị đánh. Tất nhiên là các ngươi có thể trốn, nhưng một khi bị ta bắt được thì tuyệt đối sẽ thảm hơn hôm qua gấp mười lần. Các ngươi tốt nhất là tin lời của ta, nếu không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Người đệ tử này thấy không còn cách nào khác, đành phải kiên trì đi ra, thấp thỏm xin:
- Đại sư huynh hạ thủ lưu tình.
- Muốn ta lưu tình, không bằng tự chính mình càng thêm nỗ lực! Một đòn toàn lực, quyền chủ động nằm trong tay các ngươi:
Lý Thất Dạ cười híp mắt đáp. Hắn nói xong liền quất một gậy.
Tên đệ tử này đành phải nghênh chiến.
- Bốp, bịch, ầm!
Tên đệ tử này chống đỡ được hai chiêu thì đã bị Đả Xà Côn đánh ngã xuống đất, Lý Thất Dạ tùy ý đánh một trận, hắn đau chịu không nổi, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn hôm qua, không có thấy máu.
- Ngươi, ngươi, ngươi... đi ra đây!
Lý Thất Dạ tiện tay chỉ mấy cái.
"Ầm, bốp, bịch" một hồi sau, toàn bộ ba trăm đệ tử bị Lý Thất Dạ đánh lăn ra đất, một đám đau đớn la hét, mặc kệ thiệt hay giả, ít nhất bọn hắn cảm thấy đau thấu xương. Cho dù hôm nay Lý Thất Dạ không có dốc sức đánh, không thấy máu nhưng đau đến như vậy cũng có thể coi là một loại hành hạ.
- Trẻ con khó dạy!
Lý Thất Dạ lắc đầu thở dài, xoay người rời đi.
***
Ngày thứ ba, Lý Thất Dạ lại xuất hiện, ba trăm tên đệ tử bị gọi đến trong võ đài, để cho Lý Thất Dạ cảm thấy ngoài ý muốn là Lạc Phong Hoa cũng tới, mặc dù hôm qua hắn bị đá gãy một khúc xương ngực.
Hai lần bị đánh tàn nhẫn nên đám đệ tử nhìn Lý Thất Dạ như nhìn thấy quỷ, trong lòng đều run rẩy. Loại cảm thụ bị Đả Xà Côn đánh trúng chắc sẽ trở thành ác mộng một thời của bọn chúng.
Nhưng đám đệ tử này cũng không phải là những kẻ duy nhất, mà ngay cả Minh Nhân Tiên Đế và đám vô địch chiến tướng của mình lúc còn trẻ cũng có một đoạn thời gian dài không thể quên được cảm thụ khi bị Đả Xà Côn đánh! Cho dù đến khi Minh Nhân Tiên Đế gánh chịu Thiên Mệnh, trở thành Tiên Đế, nghĩ lại đoạn thời gian ấy mà cảm khái muôn phần.
- Nội dung khóa thứ ba vẫn là đánh các ngươi!
Lý Thất Dạ đi xuống, cười nói.
Lời vừa dứt, đám đệ tử đều run rẩy, bị đánh hai lần, giờ lại phải tiếp tục, chuyện này dọa bọn hắn đến nỗi hai chân nhũn ra.
- Ai là người đầu tiên?
Lý Thất Dạ cười hỏi, ánh mắt lướt qua ba trăm đệ tử, rất nhiều người sợ run cả người, bước lùi ra sau.
- Ta!
Không ngờ người đầu tiên đứng ra lại là Lạc Phong Hoa. Hắn đứng dậy, lớn tiếng nói:
-Ta đến!
Lạc Phong Hoa nói xong liền lấy ra một tấm khiên lớn. Hôm nay hắn đặc biệt mang đến một tấm khiên, hy vọng có thể đỡ nổi Đả Xà Côn trong tay Lý Thất Dạ.
- Có cam đảm, quả thật thông minh hơn một chút.
Lý Thất Dạ gật nhẹ, cười khen.
- Ầm, ầm, bịch!
Nhưng cuối cùng, Lạc Phong Hoa vẫn không chạy khỏi số phận bị đánh, nếu như dùng một tấm khiên lớn liền có thể ngăn lại Đả Xà Côn thì cũng không đáng giá để Lý Thất Dạ mang nó ra khỏi Quỷ Lâm rồi.
Lần này, Lý Thất Dạ đánh Lạc Phong Hoa rất nặng, máu tươi loang lổ, Lạc Phong Hoa nằm trên đất, không đứng dậy được, thống khổ kêu rên.
Thấy Lý Thất Dạ lần này lại ra tay ác như vậy, sắc mặt đám đệ tử còn lại đều tái nhợt, nhưng cũng không dám ca thán gì.
- Có thông minh, nhưng lại dùng lộn chỗ, thông minh hơn một chút nữa sẽ được gọi là trí tuệ, lần sau muốn động não nhiều hơn.
Lý Thất Dạ thong thả nói.
Một ngày này, hết thảy đệ tử đều bị Lý Thất Dạ đánh một trận thật đau, Lý Thất Dạ ra tay còn hung ác hơn ngày hôm qua, không ít đệ tử chảy máu, nằm trên mặt đất, khó mà đứng dậy được.
***
Ngày thứ tư, Lý Thất Dạ khoan thai hỏi:
- Khóa thứ tư vẫn là bị đánh, người nào muốn dẫn đầu?
Sắc mặt bọn đệ tử kịch biến, nhao nhao lui về sau, không ai dám đứng ra, kể cả kẻ hôm qua còn đầy can đảm nghênh chiến Lạc Phong Hoa.
- Ta, ta, ta trước!
Rốt cuộc, một thiếu niên khoảng chừng mười tám tuổi đứng dậy, trông có vẻ trung thực nhưng thân thể rất cường tráng.
- Ngươi tên gì?
Lý Thất Dạ liếc thiếu niên này một cái, hắn có một vài ấn tượng với kẻ này, mỗi một lần bị đánh, ai cũng muốn trốn tránh, bỏ chạy nhưng tên này lại có một cỗ kiên cường bất khuất, trực diện chống đỡ lại hắn. Hơn nữa, lần nào bị đánh ngã xuống đất đều gắng sức đứng lên, tâm tính kiên nhẫn của vị đệ tử này khiến cho Lý Thất Dạ thầm tán thưởng trong lòng.
Người thiếu niên này gãi gãi đầu, trung thực trả lời:
- Thưa đại sư huynh, Trương Ngu ạ.
- Tại sao ngươi lại đứng ra đầu tiên?
Lý Thất Dạ cười hỏi.
- Dù... dù sao thì đại sư huynh lúc cao hứng cũng muốn đánh, mất hứng cũng muốn đánh. Kiểu gì cũng bị, nếu trốn không được, vậy…vậy thà bị khổ trước còn hơn.
Trương Ngu hơi cà lăm đáp.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: