Chương 46: Đánh cho ngươi chịu phục mới thôi! (hạ)
- Một đứa bé còn nhỏ tuổi hơn cả ta có thể chỉ dạy cho chúng ta học công pháp gì chứ? Đây chẳng phải cố tình hủy hoại tu hành của chúng ta sao? Khoảng một năm nữa thôi ta phải thông qua khảo hạch rồi, nếu vì việc này mà không thành công thì sẽ phải đợi thêm năm năm nữa đó!
Có đệ tử bất mãn thốt lên.
Mà không chỉ riêng đệ tử này, những người khác cũng nhao nhao phàn nàn:
- Đúng đấy, chúng ta bị chơi khăm rồi, thằng nhóc kia có tư cách gì làm sư phụ truyền thụ công pháp chứ? Chẳng nhẽ tông môn khinh chúng ta quá ngu ngốc hay sao?
- Hừ, một kẻ mang Phàm Thể và Phàm Luân làm thủ tịch đại đệ tử chính là sỉ nhục của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta.
Giọng nói đầy khinh miệt của một vị đệ tử có thiên phú khá tốt vang lên.
- Suỵt, Lạc sư huynh, coi chừng bị hắn nghe thấy!
Một vị đệ tử khác khẽ lên tiếng nhắc nhở.
Thực ra, mấy hôm trước Chu đường chủ đã ám chỉ những đệ tử này cứ thoải mái làm khó dễ Lý Thất Dạ, xảy ra xung đột gì to tát thì Chu đường chủ sẽ xuất hiện giải quyết, cho nên nhiều đệ tử ở đây ngày càng lớn mật không coi Lý Thất Dạ ra gì.
Loading...
- Nghe thấy được thì đã sao?
Vị đệ tử được gọi là Lạc sư huynh này được thể còn kéo cao giọng, lớn tiếng:
- Một tên phế vật mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ? Cho dù hắn cậy thế đã ôm được vào bắp đùi của Cửu Thánh Yêu Môn cũng không thể làm trễ nải tu hành của chúng ta được. Chúng ta đã vất vả rèn luyện mấy năm nay vì cái gì? Vì thông qua khảo hạch, trở thành nội môn đệ tử! Nếu để một tên phế vật làm hỏng việc này, chẳng phải những cố gắng của chúng ta bị đổ sạch xuống sông xuống biển hết!
- Đúng đấy, phải đấy…!
Nhất thời vang lên hàng loạt các câu nói phụ họa:
- Chúng ta không thể để một kẻ như hắn làm lãng phí tâm huyết vài năm nay, phải đuổi hắn đi và yêu cầu đổi một vị sư phụ khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, có nhiều đệ tử tụm lại thành nhóm gào thét phản đối. Thấy một màn như vậy, Nam Hoài Nhân nhíu lông mày, hắn đang định đứng dậy liền bị Lý Thất Dạ khoát tay ngăn cản.
- Hãy đuổi tên phế vật kia đi, hắn không đủ tư cách giảng đạo cho chúng ta!
- Đúng đấy, một kẻ mới nhập môn chưa được vài ngày, ngay cả ta cũng không bằng, lại dám đến giảng dạy chúng ta cách tu luyện.
Có đệ tử hét lên:
- Thủ tịch đại đệ tử cái con khỉ gì chứ, phì, chẳng đáng một đồng.
Vị đệ tử được gọi Lạc sư huynh kia dõng dạc quát:
- Đúng vậy, đạo hạnh không bằng chúng ta mà muốn dạy bảo chúng ta ư? Thực sự vô cùng nhục nhã! Hắn muốn làm sư trưởng của chúng ta thì phải đánh thắng chúng ta đã rồi hẵng nói!
- Như vậy không hay lắm a!
Một vị nữ đệ tử có đôi mắt to tròn hơi sợ sệt nói:
- Tội danh khiêu khích sư trưởng cũng bị xử không nhẹ.
- Phì, khiêu khích sư trưởng? Chờ hắn có tư cách trở thành sư trưởng của chúng ta đã.
Vị Lạc sư huynh này hùng hổ nói.
- Không sai, chúng ta ủng hộ Lạc sư huynh!
Có không ít đệ tử nhao nhao phụ họa, xem ra vị Lạc sư huynh này có địa vị không thấp trong hàng ngũ những đệ tử ở Tẩy Thạch Phong.
Thấy tình cảnh phía dưới dần dần hỗn loạn, Lý Thất Dạ chậm rãi đứng lên, vừa ung dung bước xuống vừa nhìn quanh đám đệ tử này, thong thả nói:
- Nghe một hồi, ta thấy được rằng các ngươi hết sức bất mãn với một vị sư huynh như ta.
Lý Thất Dạ mở miệng lên tiếng làm cho những đệ tử ở đây thoáng cái im lặng, ngươi nhìn ta, ta xem ngươi. Dù gì đi nữa Lý Thất Dạ cũng là thủ tịch đại đệ tử, là người Đại trưởng lão phái đến.
- Không hài lòng cũng không sao, ta vốn là một người đầy độ lượng.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nói.
Bộ dáng cười cười nói nói của Lý Thất Dạ lại làm cho Nam Hoài Nhân khẽ rùng mình một cái. Thần thái này của đại sư huynh để cho hắn sinh ra một loại ảo giác như có một đầu thú vật khổng lồ từ thời Hoàng Hoang ngoác to cái miệng máu, thè lưỡi liếm răng nanh, hai con mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào một đám cừu non vậy.
Không ai trong đám đệ tử ở đây lên tiếng, hầu hết ánh mắt đều hướng về phía vị Lạc sư huynh kia hòng xem thái độ của hắn.
Mà vị Lạc sư huynh tuổi tầm 16, 17 này cũng đầy tự tin đứng thẳng, nhìn Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
- Đúng thế, chúng ta không phục. Ngươi mới nhập môn chỉ có vài ngày làm sao có khả năng làm sư phụ của chúng ta chứ?! Hừ, nếu bất kể một kẻ bất tài vô học nào cũng đến đây giảng đạo, chẳng phải là muốn hủy đi tiền đồ của chúng ta sao?
- Vị sư đệ này, ngươi tên là gì?
Lý Thất Dạ không tức giận chút nào, vẫn cười tủm tỉm hỏi.
Vị Lạc sư huynh này cao ngạo nhìn Lý Thất Dạ, dõng dạc rói:
- Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chính là Lạc Phong Hoa! Ngươi muốn trả thù cứ tìm ta là được!
Nghe được cái tên này, Lý Thất Dạ cười mỉm, hắn đã xem qua những thông tin về tiểu tử này. Lạc Phong Hoa đã nhập môn gần bốn năm rồi, thiên phú và thể chất của vị đệ tử này không tệ, đã sớm bước vào cảnh giới Ích Cung.
Là một ngoại môn đệ tử, không có cơ hội tiếp xúc công pháp tốt hơn, cùng với 299 nam nữ đệ tử khác nghe một mình Chu đường chủ giảng đạo, trong vòng bốn năm đã tiến vào cảnh giới Ích Cung, Lạc Phong Hoa tuy không có Thể Chất hoặc Mệnh Cung gì quá đặc biệt nhưng cũng có thể coi là một tiểu thiên tài.
- Ngoài vị Lạc sư đệ này ra, còn có bao nhiêu người không thích sự xuất hiện của ta?
Lý Thất Dạ lại tủm tỉm cười hỏi.
Lạc Phong Hoa đưa ánh mắt nhìn xung quanh, lớn tiếng:
- Không hài lòng liền không hài lòng, có gì phải sợ chứ! Chúng ta không phải bọn hèn nhát, hãy đoàn kết đuổi tên đầu óc bã đậu này đi. Không thể để tâm huyết của chúng ta bị hủy trong tay hắn! Nếu bị trừng phạt, ta một mình gánh chịu!
Lạc Phong Hoa ăn nói hùng dũng, rất có năng lực của một kẻ lãnh đạo.
- Ta ủng hộ, chúng ta phải tranh đấu cho quyền lợi của mình!
Có không ít đệ tử nhao nhao đứng dậy vỗ tay hưởng ứng.
Như một phản ứng dây chuyền, lập tức có gần một trăm đệ tử đứng dậy theo, lớn tiếng:
- Một tiểu tử còn nhỏ tuổi hơn chúng ta, nhập môn muộn hơn chúng ta, không có tư cách giảng đạo ở đây. Ngươi hãy lập tức cút ra khỏi Tẩy Thạch Cốc!
- Đúng thế, cút ra ngoài, lập tức cút ra ngoài.
Từng tiếng hò hét như những đợt sóng theo nhau ùa lên, thoáng chốc nơi đây ồn ào như chợ vỡ, nhiều đệ tử đang ngồi cũng cảm thấy bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này mà hùa theo.
- Ta hiểu, các ngươi không ưa thích ta.
Lý Thất Dạ xem như chẳng có gì to tát xảy ra, vẫn cười tủm tỉm:
- Nhưng mà, đây là quyết định của các trưởng lão, ta cũng không thể phản đối a. Như vậy đi, nói ta nghe những yêu cầu của các ngươi xem người như thế nào mới đủ tư cách làm sư phụ giảng đạo?
Thái độ hòa nhã, giọng nói mềm dẻo của Lý Thất Dạ làm cho đám đệ tử trẻ tuổi ở đây không biết phản ứng ra sao, ai nấy lại nhìn chằm chằm về phía Lạc Phong Hoa.
Lạc Phong Hoa lạnh lùng nói:
- Muốn làm sư trưởng của chúng ta cũng không khó gì, ngươi ít nhất phải mạnh hơn chúng ta!
- Xem ra ngươi muốn khoa tay múa chân đấu đá với ta rồi!
Lý Thất Dạ lên tiếng.
Lạc Phong Hoa ưỡn ngực đáp lời:
- Đúng vậy, ngươi đánh thắng được ta liền có tư cách giảng đạo tại đây. Hừ, nếu đánh không lại cũng đừng trách ta ra tay độc ác. Ta chưa bao giờ nương tay với địch nhân, chờ tới lúc ngươi bị đánh ngã lăn trên mặt đất, xương sườn, tay chân đau gãy cũng đừng oán thán gì.
- Này, như vậy không hay lắm đâu!
Vị nữ đệ tử mắt to kia rụt rè lên tiếng:
- Mọi người chỉ cần luận bàn một lát là được, cần gì phải đả thương nhau.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười:
- Ta lại thấy vị Lạc sư đệ này nói rất có lý. Đạ đánh nhau thì dốc hết toàn lực mà đánh cho sướng khoái, có thua cũng không thể đổ vạ này nọ.
- Tốt, thắng hay bại tự bằng đạo hạnh!
Lạc Phong Hoa đầy tự tin lớn tiếng:
- Ta chiến với ngươi!
Lý Thất Dạ hàm hậu cười tươi:
- Ngươi đã muốn chiến, ta phụng bồi!
Nói xong hắn chậm rãi rút Đả Xà Con từ bên hông ra:
- Ta là sư huynh nên không xuất thủ trước, ngươi ra tay đi!
- Hừ, không biết tự lượng sức mình. Lạc sư huynh đã vào cảnh giới Ích Cung, tiểu tử kia dùng một cây gậy gỗ mà cũng dám kiêu ngạo, thật không biết sống chết là gì.
Có đệ tử nhìn thấy Lý Thất Dạ rút ra Đả Xà Côn liền khinh thường nói.
Nam Hoài Nhân chỉ biết lắc đầu, xem ra có kẻ muốn ăn đòn đau rồi. Ngay cả cao thủ như Từ Huy còn bị Đả Xả Côn quất cho lăn qua lăn lại trên mặt đất, tiểu tử Lạc Phong Hoa này đã là gì.
- Đồ không biết tự lượng sức mình!
Lạc Phong Hoa hét lớn một tiếng, há mồm phun ra một thanh bảo kiếm thuộc dạng Bảo Khí cấp bậc tương đối thấp. Bảo kiếm vừa ra liền hóa thành muôn ngàn bóng kiếm, một chiêu “Tinh Kiếm Hãn Hà” chém thẳng vào người Lý Thất Dạ.
“Bộp!” một tiếng vang lên, bảo kiếm của Lạc Phong Hoa đã bị Đả Xà Côn quất bay ra ngoài.
“Bụp!” một tiếng tiếp theo, mặt Lạc Phong Hoa bị đập trúng, mắt nổi đom đóm, máu tươi nhuộm hồng cả khuôn mặt. Đả Xà Côn quất quá nhanh làm Lạc Phong Hoa muốn tránh cũng không được.
- Bụp, bụp, bụp…
Lý Thất Dạ ra tay không thương tiếc, quất liên tục hơn mười côn, đánh cho Lạc Phong Hoa oằn người trên mặt đất, đau đớn kêu cha gọi mẹ. Lý Thất Dạ vẫn cứ thế đánh đập vị đệ tử họ Lạc này, từ mặt mũi đến chân tay, chỗ nào cũng bị đánh cho sưng vù tóe máu.
- A!
Khi Lý Thất Dạ dừng tay, Lạc Phong Hoa không còn đủ khí lực để kêu thảm thiết nữa, nằm trên mặt đất phều phào rên rỉ.
Tu sĩ có cảnh giới dưới Thiên Nguyên không có cách nào thoát khỏi Đả Xà Côn, chỉ có bị đánh không phản kháng nổi!
Nam Hoài Nhân đầy thương hại nhìn Lạc Phong Hoa, nếu như so với việc đánh tiểu tử Từ Huy kia, lần này Lý Thất Dạ đã nhẹ tay lắm rồi.
Đám đệ tử ở xung quanh chỉ biết ngây người trợn mắt nhìn Lạc Phong Hoa, người mạnh nhất trong bọn họ bị quất cho máu me be bét toàn thân.
- Các ngươi đều đứng ra cho ta, đồng loạt lên đi!
Lý Thất Dạ cầm Đả Xà Côn chỉ thẳng vào mấy tên đệ tử to mồm ủng hộ Lạc Phong Hoa, lạnh nhạt nói.
- Có thể, có thể, à, chúng ta…
Chứng kiến kết cục của Lạc Phong Hoa, những đệ tử này trở lên nhát gan hẳn đi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: