Đúng như lời Trương Phá Thiên nói, Vương gia ở Sơn Nam và Trương gia ở Hà Đông có vô vàn mối liên lạc với nhau. Là vì Vương gia cũng sống ở Hà Đông từ thời Tùy Đường đến nay, Vương gia cũng chính là một gia tộc lớn ở Hà Đông. Vương hoàng hậu của Đường Cao Tông Lý Trị cũng là con gái của Vương gia. Lý Trị tìm cơ hội để phế bỏ Vương hoàng hậu, sự kiện đó đã đưa Võ Tắc Thiên lên vũ đài chính trị. Nhưng Vương gia ở Sơn Nam cũng không phải chi chính của Vương gia. Do vào năm thiên bảo thứ năm, Lý Lâm Phủ cùng Dương Quốc Trung đấu tranh nảy lửa dẫn đến ngự sử trung thừa Vương Củng bị giáng chức đưa về Sơn Nam mà ra.
Trong loạn An Sử, Vương gia ở Hà Đông chết gần hết, vội vã trốn sang quận Tương Dương.Trong loạn người Hồi Hột, Vương gia chiêu mộ ba vạn quân để chống lại người Hồi Hột, từ đó dần chen chân vào thất đại thế gia, giữ vị trí thứ bảy.
Nhưng đối với Vương gia, việc quay lại Hà Đông chính là mục tiêu phấn đấu của mấy đời bọn họ, đáng tiếc là tu hú chiếm tổ chim cu, Hà Đông đã không còn là mảnh đất cho Vương gia bọn họ dung thân nữa rồi.
Từ sau khi hai nhà Trương,Vương kết làm thông gia, quan hệ đã bình thường trở lại.Vương Yên La, vợ cả của Trương Nhược Hạo là em gái của Vương Ngang, vợ của Trương Huyên là Vương Phỉ cũng chính là con gái cả của Vương Ngang.
Cùng lúc kết thông gia với Trương gia, Vương gia dần dần bám vào cây đại thụ Thôi gia ...
Vương Ngang, gia chủ của Vương gia đã năm mươi tuổi nhưng ông ta mới nhận chức gia chủ được có ba năm. Ngay trong thời gian ba năm ngắn ngủi này, Vương Ngang đã bị Thôi Viên nhanh chóng thu phục thành tay sai của hắn.
...
Năm mới đối với bình dân là dịp để cả nhà đoàn tụ thờ cúng gia tiên. Mà có những người chấp nhận thân phận thuần phục thấp hèn cũng khoe khoang sự thành công của mình. Vương Ngang cũng không ngoại lệ. Ngày mùng hai tết, các quan viên nối nhau đến phủ của hắn chúc tết nhiều vô kể, xe ngựa dừng đầy cửa phủ. Nhưng tiếp bọn họ là Vương Yên, con của Vương Ngang. Bản thân Vương Ngang thì đưa cháu trai kiêm con rể đi tới phủ của Thôi Viên, cháu trai của hắn chính là Trương Huyên, con của Trương Nhược Hạo.
Tối hôm trước, Vi Ngạc vội vàng đến tìm Trương Nhược Hạo,vì việc Thôi Viên tự tiện đưa cho hoàng thượng phê chuẩn sổ ban thưởng cho chiến dịch Lũng Hữu và thay đổi nhân sự mà không thông qua hội nghị của nội các.Thôi Viên đã ra tay trước, mục tiêu là muốn đưa Thôi Khánh Công vào trong nội các.
Vì thế,Vi Ngạc cùng Trương Nhược Hạo quyết định sẽ tiến hành phản kích Thôi Viên vào buổi thượng triều đầu năm mới. Trọng tâm chính là vụ án Thôi Khánh Công mạo nhận công lao, nhưng mà Trương Nhược Hạo vạn lần không thể ngờ tới trong lúc ông ta đưa tiễn Vi Ngạc ra khỏi cửa thì con trai trưởng là Trương Huyên lại len lén chạy vào thư phòng ...
Loading...
" Ngươi chỉ cần kể lại chi tiết những việc ngươi nghe được,thấy được cho tướng quốc, cũng không phải sợ hãi gì, tướng quốc rất yêu thương kẻ dưới, ông ấy sẽ thích ngươi đấy."
Trên xe ngựa,Vương Ngang khéo léo dẫn dắt Trương Huyên: " Trương Nhược Hạo không theo lệ của mọi người trong thiên hạ như thế nào lại cứ muốn cất nhắc con vợ kế lên đứng đầu Trương gia. Đây rõ ràng là không coi ta ra gì, vì việc giữ địa vị người thừa kế gia chủ cho ngươi, ngươi nhất định phải nghe cậu."
" Nhưng mà ... Nếu như cha cháu mà biết ..." Trương Huyên vẫn còn sợ hãi, hắn vốn chỉ nghĩ rằng sẽ nói riêng cho Vương Ngang mà không ngờ cậu hắn lại đưa hắn đi gặp Thôi Viên. Hắn tuy là kẻ chả ra gì nhưng cũng biết việc này không ổn rồi.
Vương Ngang nhìn hắn một cái cười lạnh nói: "Nếu cậu không giúp cháu thì còn ai chịu giúp hai mẹ con cháu nữa? Thật ra một mình ta cũng có thể gặp tướng quốc, sở dĩ để cho cháu đi cùng là muốn cho cháu một cơ hội, để tướng quốc có thể thấy cháu là một nhân tài, nếu như không có công danh thì chức gia chủ sẽ bị đoạt, ngay cả tiểu thiếp cũng bị đuổi đi, chẳng lẽ cháu muốn con gái ta phải chịu uất ức cả đời sao?"
Tuy nói hiểu con không ai hơn cha nhưng Vương Ngang vừa là cậu lại cũng là nhạc phụ của Trương Huyên nên ông ta hiểu rõ Trương Huyên còn hơn cha của hắn, ông ta thấy Trương Huyên thần sắc ảm đạm, liền vỗ vai hắn nói: "Cháu có biết một tháng Trương Nhược Hạo chi tiêu bao nhiêu không? Nói cho cháu biết, sáu ngàn xâu tiền đó, trong phủ của hắn thị thiếp có bốn mươi hai người, còn cháu thì sao? Mới hai mươi xâu tiền, thê thiếp cùng lắm chỉ có hai người, hơn nữa nếu không trúng khoa cử, còn phải nộp lại mười xâu, cháu nghĩ rằng việc ngày ngày ôm vợ ăn cải trắng hay thê thiếp một đoàn, tiền nong đầy túi, cháu hãy tự suy nghĩ thật kỹ đi."
Xe ngựa vẫn đều đặn lộc cộc lăn bánh, trong xe thì yên lặng, nhanh chóng đến cửa Thôi phủ. Vương Ngang thấy Trương Huyên bắt đầu sửa lại trang phục của mình khóe miệng liền thoáng nở nụ cười đắc ý.
...
Trong đại sảnh Thôi phủ, một tên hoạn quan đang tuyên chỉ trước mặt Thôi Viên:
" ... Trấn An bốn phương, lập nhiều công lao cho xã tắc, phong thưởng cho con gái Thôi Viên làm Thanh Hà quận chúa, khâm thử!"
Tên hoạn quan đọc xong, liền đổi sang bộ dạng nịnh nọt cười nói: " Chức quận chúa này hiếm khi phong cho người ngoài hoàng tộc, xin chúc mừng tướng quốc!"
" Thế ư! Đây là ý chỉ của thái hậu sao?"
Thôi Viên thấy hoạn quan đến ban chỉ là người của cung Thái Cực hơi có chút kinh ngạc. Thái hậu gần mười năm nay không ban một ý chỉ nào hôm nay sao lại vô cớ hạ chỉ?
Tên hoạn quan kia thấy chung quanh không có người liền hạ giọng nói khẽ vào tai Thôi Viên: "Đây là ý của hoàng thượng."
" Hoàng thượng sao?"
Thôi Viên hừ một tiếng. Mấy tháng gần đây người đã mười lăm năm nay đóng vai trò bù nhìn hình như đang có chút thay đổi. Một mặt âm thầm cho người liên lạc với Đoàn Tú Thực, lôi kéo một đại thần trung thành mặt khác vẫn giả vờ đóng vai hoang dâm phóng đãng.
Nguyên nhân thì chẳng nói Thôi Viên cũng biết, đơn giản nguyên nhân là vì nhiệm kỳ năm năm của ông ta sắp kết thúc, thật đúng là mượn gió bẻ măng. Thôi Viên vừa nghĩ một chút liền hiểu được ý đồ của Lý Hệ. Chắc chắn đây là cách để ngăn cản đám cưới của hai nhà Thôi, Sở đây.
Ông ta âm thầm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn khiêm nhường cười nói: " Xin công công chuyển lời tới Thái hậu, Người đã chiếu cố đến lão thần như vậy, lão thần cảm kích vô cùng!"
Dứt lời quay lại nói với Thôi Ninh: " Ninh nhi mau thay y phục rồi theo vị công công này tiến cung tạ ơn đi!"
" Vâng thưa cha." Thôi Trữ không dám ngẩng đầu, đi nhanh về phòng thay y phục.
" Cha, phong cho muội muội làm quận chúa mà không nói qua với Thôi gia ta, con thấy chẳng phải là quan tâm đến chúng ta đâu!"
Người lên tiếng chính là Thôi Hiền, con trai cả của Thôi Viên, hắn bây giờ đã hơn ba mươi tuổi có cái mũi to giống cái mũi của cha hắn. Hắn hiện giữ chức trưởng sử Thục quận, năm sau sắp thăng làm Thái thường khanh. Lần này,hắn trở về kinh là để báo cáo công việc.
Theo lệ cũ của Đại Đường, những cô gái chưa lập gia đình ở nhà hoàng thân quốc thích được phong làm công chúa, quận chúa phần lớn là vì để gả cho phiên bang. Các cô gái thuộc hoàng tộc Đại Đường danh tiếng đều không tốt, xưa nay bị các đại thế gia coi thường không muốn cưới hỏi. Cho nên,Thôi Ninh được phong làm Thanh Hà quận chúa không phải là chuyện tốt lành gì. Đây chính là nguyên nhân làm cho Thôi Hiền tức giận. Con gái của người có quyền nhất Đại Đường sao lại có thể để người họ Lý định đoạt được!
Nhưng cha hắn là Thôi Viên hình như không thèm để ý. Đôi mắt của ông ta dần hiện ra vẻ lạnh lẽo: "Con không hiểu nguyên do sâu xa của chuyện này đâu!"
Ông ta nhìn con trai một cái, cười nhạt nói: " Lý Hệ mượn tay Thái hậu sắc phong cho Trữ nhi là muốn che dấu sự giả dối của hắn và ý đồ đối với ta mà thôi. Ta đang lo Thái hậu quen ở hậu cung vắng vẻ tịch mịch rồi không chịu tham gia vào chính sự nữa. Nếu như vậy thì ta nhân cơ hội này đưa quyền lực đến tận tay của bà ấy."
Mắt Thôi Hiền lộ vẻ nghi ngờ khó giải thích,hắn hạ giọng hỏi: " Cha để cho Thái hậu tham gia vào chính sự là có dụng ý gì? Có thể giải thích rõ cho con được không."
Thôi Viên gãi gãi cái mũi to của mình, cười đắc ý: " Con đã bắt đầu suy nghĩ sâu sắc một chút rồi đấy, từ trước đến nay người đàn bà kia vẫn rất ham mê quyền lực. Đến khi bà ta không thể tự kiềm chế được, con sẽ hiểu ra dụng ý của cha thôi. Hơn nữa,việc này chỉ ngày một ngày hai là đến."
" Cha,con gái chuẩn bị vào cung đây." Thôi Trữ đã thay bộ lễ phục ra chào Thôi Viên.
" Đi đi! Hãy gửi lời hỏi thăm của cha đến Thái hậu, hãy nói với bà ấy nếu muốn điều gì cứ báo với cha."
Đưa con gái bảo bối của mình lên xe ngựa xong,Thôi Viên bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện, tâm trạng đang vui vẻ lập tức biến mất. Lần trước nàng lấy trộm miếng ngọc ông ta đã không truy cứu rồi. Ngày hôm qua,lại tự tiện lấy đi một thanh bảo đao từ trong kho một thanh đao ông ta không quan tâm nhưng theo như lời thị vệ nói lại cây đao này lại đưa đến khách sạn Cao Thăng số sáu ,việc này khiến cho ông ta cực kỳ bực tức.
Bực tức thì bực tức,nhưng ông ta tạm thời không muốn động đến Trương Hoán. Không phải bởi vì hiệp nghị của ông ta với Trương Nhược Hạo, cũng không phải bởi vì hắn là nhân vật chủ chốt trong vụ án mạo nhận công lao lại càng không phải hắn rất có thể là con trai của Sở Vãn Lan mà bởi vì hắn là người mà Trương Nhược Hạo định cho làm người thừa kế chức gia chủ.
Trong kế hoạch tiêu diệt Trương gia của Thôi Viên, Trương Hoán chính là một quân cờ quan trọng. Chẳng qua lúc này không phải thời điểm để đánh cờ ...
" Lão gia!Vương thượng thư đang ở ngoài cửa cầu kiến, ông ta còn mang theo một thanh niên nữa" Quản gia bẩm báo cắt đứt dòng suy nghĩ của Thôi Viên
" Một thanh niên à? Là con trai của Vương Ngang sao? Chắc là không phải đâu, con trai của ông ta đã tới đây nhiều lần người gác cổng đều biết cả. Chẳng lẽ ông ta cũng định học theo Trương Nhược Hạo đưa con của vợ kế tới chúc tết à?” Thôi Viên cười nói: " Đưa bọn họ đến ngoại thư phòng chờ ta một chút."
...
" Đây chính là thư phòng của Thôi tướng quốc sao?" Trương Huyên không dám tin vào mắt mình, trên tường chỉ treo hai bức tranh chữ, quyển sách, bàn ghế cũng rất cũ kỹ. Ngay cả mấy chiếc đệm ngồi đặt dưới đất cũng có miếng vá. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một gian thư phòng đơn sơ như vậy.
Vương Ngang hiểu được suy nghĩ của hắn, miệng khẽ nhấc lên cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng thư phòng của tướng quốc thì phải nạm vàng khảm ngọc sao? Nói cho ngươi biết gian thư phòng này chỉ có quan lại ngũ phẩm trở lên mới có tư cách đi vào.
" Vương huynh nói hơi sai một chút rồi. Lão phu đã không để cho quan từ ngũ phẩm trở xuống đi vào khi nào đâu?"
Chẳng biết từ lúc nào Thôi Viên đã đứng ở ngoài cửa nụ cười cực kỳ thân thiện, ông ta nhìn Trương Huyên cười hỏi: " Chàng trai này là con cháu của ông sao?"
Vương Ngang vội kéo Trương Huyên tiến lên thi lễ nói: " Đây là con rể của ta cũng là cháu của ta!"
Trương Huyên vội vàng tiến lên thi lễ: " Tiểu chất Trương Huyên tham kiến thế thúc!"
" A! Cháu chính là Trương Huyên à?" Thôi Viên liếc mắt nhìn Vương Ngang đầy thâm ý. Mắt hai người vừa nhìn vào nhau liền cùng hiểu ý cười một tiếng. Ông ta tiến lên dùng bàn tay to lơn ấm áp cầm tay Trương Huyên cười nói: " Nam Nghiên bắc Huyên, đông Duy tây Thanh tứ đại công tử lão phu đã nghe tiếng từ lâu!"
Trương Huyên được tướng quốc cầm tay kích động đến mức hai chân run cả lên nói: " Đó là do những người không hiểu biết nói vậy thôi, tiểu chất thẹn không dám nhận!"
" Thanh niên mà đã có danh tiếng kiệt xuất như vậy thật là thích thú. Nếu lão phu trẻ lại ba mươi tuổi nữa thì cũng muốn tranh một phen. Ha Ha! Lão Vương ông thấy có phải không?"
Vương Ngang cười nịnh nói: " Đám tiểu tử vắt mũi chưa sạch này chỉ biết có gió trăng đâu thể xứng với hai chữ kiệt xuất được. Thôi huynh năm xưa một người một ngựa đến gặp Khả Hãn Đăng Lợi du thuyết lui được hai mươi vạn quân Hồ, đấy mới gọi là kiệt xuất."
Thôi Viên cười ha hả: " Chuyện cũ không nên nói lại làm gì!" Hắn kéo tay Trương Huyên ngồi xuống ghế cười híp mắt hỏi: " Hôm nay hiền chất tới chúc tết lão phu phải không?"
" Tiểu chất, tiểu chất ... "Trương Huyên rụt rè nhìn cậu một cái.Khi hắn thấy ánh mắt khích lệ của cậu thì mới lấy hết dũng khí nói: " Tiểu chất có một việc thấy rằng nên báo với thế thúc." Sau đó hắn đem việc tối hôm trước Vi Ngạc bí mật đến bàn bạc với cha hắn. Nói xong,hắn còn đem một tờ giấy nhăn nheo đưa cho Thôi Viên.
Thôi Viên nhận lấy nhìn thoáng qua, chỉ thấy phía trên viết vài chữ: " Trương Hoán, Mã Yên Lĩnh,quân lương của người Hồi Hột" tất cả đều là nét chữ của Vi Ngạc. Ông ta cười lạnh rồi bỗng nhiên lạnh nhạt hỏi: " Cháu có biết lai lịch mẹ của Trương Hoán không?"
Trương Huyên sửng sốt, tướng quốc làm sao lại hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy. Nhưng hắn không dám chậm trễ, vội vàng nói: " Mẹ của Trương Hoán thì hơi đặc biệt, ở Trương gia không ai biết lai lịch của bà ấy. Mười hai năm trước,bà ấy đã xuất gia tại Tĩnh Tâm quan."
" Xem ra đúng là vậy rồi!" Thôi Viên khẽ gật đầu rồi nhìn Trương Huyên nói: " Đã đến phủ của ta rồi thì hãy ở lại chơi. Ta sẽ gọi Thôi Hiền đại ca đến nói chuyện với cháu!"
Quản gia lập tức xuất hiện ngoài cửa: " Lão gia,có gì xin cứ sai bảo!"
Thôi Viên chỉ Trương Huyên nói: " Đưa Trương công tử tới Tây viện gặp Thôi Hiền làm quen đi!"
Sau khi Trương Huyên đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Thôi Viên và Vương Ngang: " Tướng quốc, việc lần này nên làm thế nào bây giờ?" Rõ ràng Vương Ngang đang rất lo lắng, nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
" Việc này à? Ông muốn nói đến cái này phải không?" Thôi Viên gõ mạnh lên tờ giấy nhàu nát trên mặt bàn lạnh lùng cười một tiếng. Ông ta nhìn Vương Ngang rồi nói: " Vậy theo ông nghĩ phải ứng phó với việc này ra sao?"
Vương Ngang lập tức khom nguồi nói: " Việc này ty chức đã suy nghĩ rất lâu, cũng nghĩ ra được một kế."
" Nói đi!"
" Kế này tập trung vào Trương Hoán, vì hai người bọn họ muốn dùng việc ở Mã Yên Lĩnh để gây chuyện, tất nhiên bọn họ sẽ cần Trương Hoán tới làm chứng. Tôi nghe nói hắn đang muốn tham gia kỳ thi, tướng quốc cứ đem việc thiết triều đầu năm mới lui lại hai ngày trùng với kỳ thi, lúc đó Trương Hoán không phải là không tới được sao?"
Thôi Viên khẽ vuốt râu gật đầu. Đây đúng là biện pháp tốt. Nếu như Trương Hoán bỏ không tham gia kỳ thi tất nhiên sẽ làm loạn kế hoạch của Trương Nhược Hạo lập hắn làm người thừa kế chức gia chủ. Có thể nói cách này sẽ khiến Trương Nhược Hạo tiến thoái lưỡng nan.
Thôi Viên khẽ mỉm cười nói: " Ta thấy kế sách này của ông rất ổn thỏa, ông hãy lập tức dùng bồ câu đưa tin cho em gái ông, để cô ấy tạo ra sự rối loạn, cho dù thế nào chăng nữa cũng phải khiến Trương Nhược Hạo phải trở về Thái Nguyên."
Dừng một chút ông ta nói tiếp: " Việc này ông ra mặt ứng phó đi!"