Tiêu Duệ ra khỏi Lưu phủ, chậm rãi bước trong bóng tối. Không lâu sau, bóng dáng mạnh mẽ đó biến mất giữa màn đêm mênh mông.
Rời khỏi Lưu phủ, trong lòng hắn lập tức thanh thản hẳn lên, thoải mái nói không nên lời. Đối với Tiêu Duệ trước kia, Lưu phủ là tổ ấm vinh hoa phú quý yên vui, nhưng đối với Tiêu Duệ hiện tại, đó chính là gông cùm, xiềng xích và và nhà giam. Phân rõ giới hạn với Lưu phủ cũng chính là phân rõ giới hạn với Tiêu Duệ của quá khứ.
Nhẹ nhàng đến cũng nhẹ nhàng như lúc đi.
Hắn phất tay khoan khoái.
Nếu lúc này người trong Lưu phủ thấy được khuôn mặt tươi cười của Tiêu Duệ đang quay đầu nhìn nhà cao cửa rộng Lưu phủ mà tràn ngập tươi vui như trút được gánh nặng, chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó tin.
Về phần dung thân nơi nào, Tiêu Duệ cũng sớm đã có chủ ý. Thứ nhất, Tiêu gia ở Lạc Dương còn có một khu nhà cũ, hắn cũng không lo phải ngủ ngoài đường. Thứ hai, hắn còn một tỷ tỷ Tiêu Nguyệt đã xuất giá, ở tại thành bắc. Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Duệ quyết định tạm thời đi tới nhà tỷ tỷ đã rồi tính tiếp.
Lựa chọn đi tới nhà tỷ tỷ là bởi vì trong “trí nhớ” của Tiêu Duệ, hắn và tỷ tỷ Tiêu Nguyệt có tình cảm rất sâu đậm. Sau khi Tiêu mẫu qua đời, Tiêu Nguyệt không ngừng yêu cầu Tiêu Duệ rời khỏi Lưu phủ tới nhà mình ở, nhưng hắn vẫn không chịu. Càng quan trọng là... hắn biết vợ chồng Tiêu Nguyệt đang kinh doanh một tửu quán có quy mô không nhỏ, hơn nữa loại kinh doanh này thường có thêm cửa sau chính là nấu rượu.
Hắn là siêu cấp tửu đồ, phẩm tửu sư đỉnh cấp, thân mang đầy văn hóa về rượu và những công nghệ ủ rượu cổ kim, xuyên việt về Đại Đường. Bằng trực giác, hắn mơ hồ cảm thấy chính mình xuyên việt tới Đại Đường không thể bỏ qua tài nghệ về rượu của mình. Có lẽ, con đường nhân sinh của hắn phải viết lên bằng rượu.
Ủ rượu mà sống, phẩm rượu làm vui, làm tửu đồ tiêu diêu tự tại ở thời Đại Đường thịnh thế này, như vậy cũng là một chuyện tốt.
Vị hôn phu của Tiêu Nguyệt tên là Vương Ba, xuất thân từ một nhà thương nhân phú hộ giàu có thành Lạc Dương. Tửu quán của Vương gia là do tổ tiên truyền xuống, bắt đầu kinh doanh từ năm Trinh Quán tới giờ đã được ba thế hệ.
Loading...
Nếu không phải Tiêu gia mắc tội, bị suy tàn, chỉ sợ Vương Ba là con nhà thương nhân vĩnh viễn không có cơ hội cưới được thiên kim tiểu thư nhà Tể tướng đương triều. Tiêu mẫu nhìn trúng Vương Ba thành thật trung hậu, vương gia gia phong thuần phác, liền cắn răng gả con gái cho. Tiêu Nguyệt cũng không có gì lựa chọn đành phải nhận mệnh. Cái gọi là “khi sa sút, phượng hoàng chẳng bằng gà” đại khái chính là ý tứ này.
Sắc trời đã tối muộn, có thể bởi vì tửu quán không đắt khách cho lắm, không còn tửu khách nào, cho nên tửu quán của Vương gia đã sớm đóng cửa. Đôi vợ chồng thân ái đang ngồi ăn tối, Vương Ba hạnh phúc nhìn người vợ xinh đẹp của mình, trong lòng tràn ngập niềm vui.
Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Tiếp theo, con chó già nhà Vương Nhị hàng xóm sủa inh ỏi, chỉ nghe vợ của Vương Nhị mắng chửi rất thô tục:
- Súc sinh, câm miệng ngay cho lão nương! Già rồi mà còn dê!
Tiêu Nguyệt cau mày mở cửa. Nàng vô cùng hài lòng với cuộc sống bình thường hiện giờ, duy nhất cảm thấy không thoải mái chính là nhà hàng xóm sát vách. Ông chồng cũng không tệ lắm, cộc lốc cả ngày chẳng nói được mấy câu, nhưng người đàn bà thì kinh khủng, chanh chua, đanh đá nổi tiếng với biệt danh “Lạc Dương mẫu sư” (sư tử cái Lạc Dương)
- Tử Trường?!
Nương theo ánh trăng, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của thanh niên ngoài cửa, Tiêu Nguyệt ngây người ngẩn ngơ, lập tức lệ trào đầy mắt:
- Duệ đệ của ta!
- Tỷ!
Tiêu Duệ ở ngoài cửa cũng xúc động dâng trào, vừa thấy Tiêu Nguyệt liền phát ra tình cảm từ trong tâm, không khỏi cũng có chút cảm động, bật thốt lên kêu một tiếng tỷ tỷ.
Tỷ đệ ôm nhau khóc rống. Đương nhiên, chủ yếu là Tiêu Nguyệt khóc, Tiêu Duệ thì như là đang an ủi Tiêu Nguyệt.
Đường nhân ăn mặc phóng khoáng không thua gì xã hội hiện đại, mặc rất là “đơn giản”, hơn nữa lại là mùa hè, thân hình đầy đặn của Tiêu Nguyệt mang theo mùi hương dịu nhẹ dính sát vào người hắn, nhất là đôi vú căng phồng ép vào ngực hắn, khiến hắn cảm nhận rõ được cả hai nụ hoa, chợt có chút cảm giác khác thường.
- Tử Trường đến đây, A Nguyệt… đừng khóc nữa, mau vào nhà đi.
Vương Ba chất phác cười.
……………….
Ngoại viện của hậu viện Vương gia kỳ thực là một cái xưởng nhỏ ủ rượu. Trong viện, bên trái là một phòng sáng, cạnh phòng sáng là một khoảnh đất ủ rượu. Còn phía bên phải là nhà bếp và một ít công cụ nấu rượu, trên mặt đất còn chất đống những dụng cụ nấu rượu và chưng, đựng lương thực.
Trong không khí thoang thoảng hương rượu, Tiêu Duệ hít một hơi thật sâu, không khỏi thở dài: hương khí tán mà không ngưng, còn có chứa một tia khó ngửi. Điều này nói lên rằng công nghệ làm rượu của Vương gia tửu phường rất lạc hậu, rượu làm ra chỉ sợ là có độ cồn rất thấp, chưa nói tới cái gì là “rượu ngon”
Nghe nói huynh đệ nhà mình rốt cục ly khai Lưu phủ, chuẩn bị tự lập, Tiêu Nguyệt vui mừng không sao kể xiết. Nàng nhanh chóng thu dọn căn phòng sát vách để Tiêu Duệ vào ở. Mọi thứ đồ đạc bên trong đều rất đầy đủ, quét tước rất là sạch sẽ.
Hai vợ chồng Tiêu Nguyệt tươi cười bố trí cho Tiêu Duệ xong, chuẩn bị rời đi. Tiêu Duệ đứng dậy thi lễ thật sâu với Vương Ba:
- Tử Trường quấy rầy tỷ phu quá!
Vương Ba thản nhiên khoát tay:
- Huynh đệ trong nhà nói vậy làm gì. Dù sao nhà chúng ta chỉ có hai vợ chồng, đệ cứ an tâm ở đây, ra sức học hành, năm sau thi cho tốt, không phụ lòng nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân.
- Tử Trường ghi nhớ lời tỷ phu!
Tiêu Duệ lại thi lễ.
Tử Trường học được lễ phép như vậy từ khi nào? Tiêu Nguyệt nhớ rõ, Tiêu Duệ đúng là bởi vì xem thường thân phận Vương Ba nên rất ít khi đến nhà bọn họ. Nhưng hiện giờ thanh niên tươi cười, bình tĩnh, nho nhã, lễ độ đứng trước mặt lại chính là đệ đệ của mình.
Tiêu Nguyệt không kìm lòng nổi lại tuôn nước mắt, vừa mới ra khỏi cửa liền nhào đầu vào trong lòng Vương Ba nghẹn ngào, nức nở.
Vương Ba nhẹ nhàng vuốt bả vai Tiêu Nguyệt, dịu dàng nói
- A Nguyệt, đừng khóc. Tử Trường dường như lớn lên không còn giống trước kia nữa… Nàng yên tâm, ta sẽ đối xử với hắn như huynh đệ thân sinh của mình, chúng ta ăn thịt quyết không thể kêu huynh đệ ăn canh ... Chỉ cần huynh đệ không chịu thua kém, tương lai khoa cử đăng bảng, chắc chắn sẽ làm rạng rỡ tổ tông Tiêu gia... ...
Tiêu Nguyệt khóc một hồi, lúc này mới chậm rãi ngừng tiếng khóc, nhướn đôi mi đẫm lệ vui mừng nhìn nam nhân dù không có nhiều tài năng nhưng luôn che chở cho mình, luôn vô cùng dịu dàng đối với mình. Lại ngẫm lại đệ đệ của mình hình như có dấu hiệu lãng tử hồi đầu (hồi tâm thức tỉnh, ăn năn hối cải), nàng suýt nữa hạnh phúc tới mức muốn ngất.
- Đêm đã khuya, A Nguyệt, nghỉ tạm đi thôi.
Vương Ba kéo kéo vạt áo Tiêu Nguyệt .
Trên mặt Tiêu Nguyệt đỏ ửng, mặc dù đang trong bóng tối nhưng dường như vẫn rất bắt mắt.
- Ngốc ạ, đi nào!
Tiêu Nguyệt khẽ cười, lưu lại một làn hương thoang thoảng.