Tiêu Duệ có thể đạt được danh ngạch Hương cống hay không, Lý Nhị cũng không để trong lòng. Thậm chí chi phiếu mười quan tiền Tiết An Thịnh thu hay không, hắn cũng không để trong lòng. Hắn buồn bực chính là hắn vừa nhận năm quan tiền của người ta, không làm được việc chẳng phải sẽ phải nhổ số tiền đó ra sao?
Lý Nhị thấy mình còn có đạo đức nghề nghiệp. Mấy năm qua, hắn thu tiền của ai đều làm xong việc, chuyện không thành đều không lấy tiền.
Chẳng lẽ ngại ít? Lý Nhị vừa đi vừa nghĩ. Không đúng, mười quan tiền không hề thấp. Trước kia Tiết An Thịnh nhận năm quan tiền đã duyệt danh ngạch, nhưng sao bây giờ lại thế?
Lý Nhị vừa đi vừa suy nghĩ. Chẳng lẽ đi nói với Tiêu Nguyệt đang đợi ở quán rượu?
Tiêu Nguyệt bình thường không xuất hiện trước cửa quán, nhưng hôm nay tâm trạng nàng không yên, vẫn đứng sau quầy rượu đợi tin tức của Lý Nhị. Ánh mắt mặc dù đang nhìn quyển “Tây Du Truyền Kỳ” mà đệ đệ Tiêu Duệ viết, nhưng tâm trạng đã sớm bay ra khỏi quán.
Giờ phút này đang là lúc hoàng hôn, tửu khách bắt đầu không ngừng tiến vào cửa. Thấy trượng phu và mấy tiểu nhị bận tối tăm mặt mũi, Tiêu Nguyệt đành phải tạm thời lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười giúp trượng phu và tiểu nhị đón một ít khách quen.
Một thiếu niên cao gầy mặc quần áo đắt tiền đi theo hai người hầu chầm chậm từ trên đường đi tới trước cửa quán, vào cửa thấy trong sảnh đã đầy người không khỏi nhíu mày bĩu môi.
Tiêu Nguyệt xuất thân là tiểu thư con nhà quyền quý, thấy thiếu niên này mặc dù ra vẻ lão thành nhưng rõ ràng trên khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ trẻ con, lại thấy khí chất cao quý và quần áo đắt tiền của hắn, liền hiểu được không phải khách bình thường nên nàng muốn nhờ mấy khách quen đi trước, cho thiếu niên này mặt chiếc bàn. Nhưng nàng lại cảm thấy không ổn, hơi do dự. Lúc này ánh mắt cố ra vẻ lão luyện của thiếu niên đã nhìn đến nàng, nhìn quanh vài lần, từ vẻ ngạo nghễ chuyển sang dịu dàng.
Thiếu niên này đương nhiên chính là Thịnh Vương Lý Kỳ điện hạ từ Trường An đến Lạc Dương. Hôm đó được uống Thanh Hương Ngọc Dịch của quán, nhớ mãi không quên. Ngày ngày đều sai người đến quán mua rượu. Cũng may sau này quán đã tăng sản lượng tiêu thụ, người hắn phái đến mặc dù không lộ ra thân phận nhưng vẫn mua được rượu.
Hôm nay Hàm Nghi công chúa đến Lưu phủ thăm bệnh, Lưu Nhạn Dung kia từ sau buổi nguyệt yến đêm trăng Trung thu bị nôn ra máu đến tận bây giờ vẫn không thể dậy nổi. Hàm Nghi công chúa có quan hệ khá tốt với nàng, biết nàng vì sao mà bệnh nên đến Lưu phủ thăm bệnh. Chẳng qua cũng không có cách nào an ủi Lưu Nhạn Dung, chỉ có thể nói mấy câu an ủi.
Loading...
Trước khi nguyệt yến Trung thu diễn ra, Lưu Nhạn Dung vẫn không tin kẻ ăn chơi trước kia đã từ gà hóa thành phượng. Nhưng sự thật sau đó hiện ra trước mắt, tài học kinh thiên và thần công văn hương thức tửu của Tiêu Duệ, tất cả đều chấn động đến tâm linh của nàng. Dù như thế nào nàng cũng không thể chấp nhận sự thật này.
Bên tai văng vẳng tiếng ngâm xướng cao ngạo mà tuyệt thế của Tiêu Duệ, trước mắt hiện lên dáng người với khí chất phiêu dật cao lớn của hắn, trong lòng Lưu Nhạn Dung không nhịn nổi mà dâng lên một cảm giác không nói nên lời. Tóm lại trong lòng như có lửa nóng muốn nấu chín nàng vậy. Khi bên tai nàng truyền đến tiếng Hàm Nghi công chúa: “Thừa tướng đại nhân, có con rể như thế này mà từ bỏ, còn muốn kén rể trong nguyệt yến Trung thu này, chẳng phải khiến sĩ tử Lạc Dương không còn mặt mũi gặp người sao”, Lưu Nhạn Dung không thể nào khống chế được tiếng lòng đang kích động của mình nữa, một ngụm máu mang theo rất nhiều cảm xúc phức tạp như ngạc nhiên, xấu hổ phun ra tung tóe, sau đó nàng đã ngất đi.
Đương nhiên nguyệt yến Trung thu kén rể cũng không thể tiến hành nữa.
Thiếu niên Lý Kỳ không hiểu tâm trạng của Lưu Nhạn Dung, cũng không muốn đi gặp nàng. Hắn chỉ nhớ Tiêu Duệ và rượu ngon của Tiêu Duệ. Trong đầu hắn vẫn có một suy nghĩ, khi rời khỏi Lạc Dương sẽ đem Tiêu Duệ theo. vừa có thể ủ rượu ngon, vừa có thi tài tuyệt thế, nhân tài như vậy chỉ sợ cũng không kém gì Vương Duy danh tiếng vang vọng thiên hạ. Hắn muốn Tiêu Duệ làm thư đồng của hắn. Mà suy nghĩ này cũng được công chúa Hàm Nghi đồng ý.
Từ Lưu phủ đi ra, thiếu niên Lý Kỳ bỏ dáng vẻ hoàng tử, đi đến Tiêu gia ở ngay bên cạnh. Nhưng Tiêu Duệ không ở đây, thiếu niên buồn bực liền dẫn người cải trang đến tửu quán Vương gia, muốn uống mấy chén Thanh Hương Ngọc Dịch, nhìn bài “Ẩm trung tam tiên ca” trên tường tửu quán.
Lý Kỳ đánh giá Tiêu Nguyệt, trong lòng thầm đoán được thân phận của nàng. Dù sao khuôn mặt Tiêu Nguyệt có vài phần giống Tiêu Duệ.
Nghĩ đến con gái của danh tướng Đại đường bây giờ lại phải vào phố phường, làm người bán rượu, thiến niên không khỏi thở dài một hơi, phất phất ống tay áo rộng thùng thình của mình, thản nhiên nói:
- Ngươi là chị của Tiêu Duệ, con gái của Tiêu Chí Trung?
Tiêu Nguyệt cả kinh, vội vàng nhìn khuôn mặt thanh tú ra vẻ bình tĩnh trầm ổn của thiếu niên, khom người kính chào, nhỏ giọng nói:
- Nô gia đúng là Tiêu Nguyệt, không biết quý nhân là....
- Ha ha, ta à, đến từ Trường An, coi như bạn của đệ đệ nhà ngươi.
Thiếu niên bỏ vẻ kiêu căng, nở nụ cười mà hắn cho rằng rất thành thục:
- Tiêu Duệ có nhà không?
Thiếu niên tự xưng đến từ Trường An. Tiêu Nguyệt không khỏi kích động trong lòng, càng thêm khẳng định lai lịch thiếu niên không nhỏ. Đang định kính cẩn trả lời hắn thì thấy Lý Nhị mặc quần áo công nhân vội vàng đi tới, không kiêng nể ai cầm tờ chi phiếu mười quan tiền nhét vào lòng Tiêu Nguyệt, lắc đầu, khoát tay:
- Vương gia nương tử, không phải mỗ không giúp ngươi, nhưng là Tiết đại nhân không chấp nhận, ta cũng không có biện pháp, xin lỗi….
Trên đường đi, Lý Nhị cuối cùng kết luận không trả lại năm quan tiền trà nước kia. Dù thành công hay không, mình cũng bận rộn mà, không thể phục vụ nàng ta miễn phí được? Chẳng qua trong lòng hắn vẫn có chút xấu hổ với quyết định này, cho nên không đợi Tiêu Nguyệt có phản ứng, đã vội vàng đi ra cửa.
Một lúc sau Tiêu Nguyệt thở dài một hơi, mặt mày trở nên tái nhợt. Để Tiêu Duệ vào kinh ứng thi, điều này có ý nghĩa rất quan trọng với Tiêu Nguyệt. Tiêu gia nếu muốn Đông Sơn tái khởi, nhất định phải dựa vào việc Tiêu Duệ làm quan. Đệ đệ của nàng mặc dù có thần công ủ rượu, ngày sau làm một phú ông sẽ không có vấn đề gì. Nhưng theo Tiêu Nguyệt thấy, Tiêu gia là gia đình quan lại, con cháu Tiêu gia dù như thế nào cũng không thể bước vào con đường thương nhân. Có tiền có ích lợi gì chứ, thương nhân nhiều tiền đến mấy cũng chỉ là cục bùn nhão nhoét trước mặt quan gia.
Cho nên Tiêu Nguyệt kiên quyết phản đối Tiêu Duệ tự mình mở tửu phường. Cho dù Tiêu Duệ không ra mặt mà chỉ hợp tác với Tôn gia thành lập Tửu Đồ đại tửu phường, mới đầu Tiêu Nguyệt cũng không đồng ý, sợ đệ đệ của mình không cẩn thận bước vào hàng ngũ thương nhân, đến lúc đó không thể nào quay đầu lại được.
Cho nên danh ngạch Hương cống đối với Tiêu Nguyệt mà nói là rất quan trọng. Đệ đệ của mình không để tâm đến, nàng đành phải tự mình ra mặt nhờ người mua danh ngạch cho hắn. Đáng tiếc lại không được, quá thất vọng nên Tiêu Nguyệt quên cả Lý Kỳ đang đứng đó, cô đơn đi qua cửa tửu quán quay vào hậu viện.
Thiếu niên Lý Kỳ nhìn thấy quyển “Tây Du Truyền Kỳ” mà Tiêu Nguyệt đặt trên quầy, vừa nhìn đã bị hấp dẫn. Nhìn một lát, hắn ngẩng đầu lên đầy hoảng sợ. Nhìn sáu chữ “Tửu đồ Tiêu Duệ làm chơi” ở mặt sau, hắn định hỏi Tiêu Nguyệt mấy câu nhưng lại thấy nàng buồn bã rời đi.
Thiếu niên có chút kỳ quái nhìn nàng một cái, lại nhìn tên nha dịch Lý Nhị đã ra khỏi tửu quán hơn mười thước, trầm ngâm một lát không ngờ nhét quyển “Tây Du Truyền Kỳ” vào trong lòng, sai tiểu nhị lấy mấy bình Thanh Hương Ngọc Dịch, rồi mang theo hai người hầu vội vàng rời khỏi tửu quán Vương gia.