Loài chim không biết tên hai bên đường kêu lên báo hiệu ngày mới đã đến. Cơn gió núi mát lạnh thổi lên khuôn mặt như hoa của thiếu nữ, Tiêu Duệ thương tiếc khoác áo choàng lên người nàng, nhìn về phía con đường núi xa xa.
Một làn sương mù mờ nhạt bao phủ ngọn núi. Cuối mùa thu đã có sương xuống, nhiệt độ hơi thấp, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng huyên náo từ trên ngọn núi truyền tới. Tiêu Duệ không thể không bội phục nhã hứng của người đời Đường với thơ và rượu. Trong đêm tối lạnh lẽo này mà có hàng ngàn sĩ tử, bách tính Lạc Dương lại vui chơi dưới ánh trăng lạnh lẽo cả đêm, đến bây giờ không ngờ vẫn còn chưa tan hết.
- Ngọc Hoàn, lạnh không? Chúng ta đến bên kia nghỉ một lát.
Tiêu Duệ cười cười chỉ vào một tảng đá bên cạnh. Bề mặt tảng đá sáng bóng, xem ra đã bị mọi người qua lại làm bóng.
Hai người rời khỏi bình đài ngắm trăng, từ từ đi xuống chân núi dưới ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng trời đêm, không bị lạc khỏi đường nhỏ. Mất hơn nửa ngày mới về đến đường chính, đến lúc này, thiếu nữ thật sự rất mệt không chịu nổi, nhưng lại không muốn thể hiện trước mặt người mình yêu, chỉ có thể gắng gượng bước đi với đôi chân đau nhức và tê dại.
Nghe Tiêu Duệ nói nghỉ chân, thiếu nữ rốt cuộc thở phào một hơi. Thấy mình thở ra biến thành những tia khói, nàng cười nói:
- Tiêu lang, hôm nay lạnh quá.
....
.....
Thiếu nữ ngồi trên tảng đá, mặt đỏ ửng. Nàng không có cách nào, dưới sự kiên quyết của Tiêu Duệ đành phải để cho hắn nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân nhỏ bé sưng tấy lên và đau đớn của mình. Động tác của Tiêu Duệ rất nhẹ nhàng, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ, hai tay cách lớp quần áo thật dầy của thiếu nữ mà nhẹ nhàng vuốt ve hai chân thon dài của nàng. Không hề biết đến ánh mắt đầy quyến luyến và yêu thương của thiếu nữ đang nhìn qua làn sương vào hắn.
Loading...
Buổi tiệc thơ tối qua, Tiêu Duệ có thể nói đứng hạng nhất. Qua chuyện đó, tài danh và phong thái của tửu đồ Tiêu Duệ sẽ đạt đến đỉnh cao ở Lạc Dương. Thiếu nữ cảm thấy rất ngọt ngào, sự ngưỡng mộ và cảm giác tự hào vốn đã nhạt đi lại bắt đầu dấy lên, trong miệng không khỏi lặng lẽ ngâm câu kia:
- Đãn nguyện nhân trường cửu thiên lý cộng thiền quyên.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên
Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa trên sơn đạo cuốn theo đám bụi mù từ từ đi tới. Khi xe ngựa đi ngang qua hai người đột nhiên dừng lại. Rèm xe vén lên, một nữ tử xinh đẹp mang theo chút u buồn thò đầu ra nhìn. Miệng anh đào hơi hé ra như định hỏi thăm một tiếng nhưng không nói thành lời.
Thiếu nữ nhẹ nhàng kéo kéo Tiêu Duệ. Tiêu Duệ lúc này mới ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ của Liễu Mộng Nghiên. Hắn hơi do dự một chút nhưng vẫn chủ động bắt chuyện:
- Liễu cô nương, tiệc rượu kết thúc rồi sao? Bây giờ về thành?
- Coi như đã kết thúc, nô gia không được khỏe nên xin về trước một bước.
Mặt Liễu Mộng Nghiên hơi tái, nhìn mặt Tiêu Duệ, tim không nhịn được mà đập loạn lên.
Lúc trước, tay ăn chơi Tiêu Duệ gần như mỗi ngày đều quấy rầy nàng. Nhưng nàng chưa từng cho hắn được đẹp mặt lần nào. Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi không thấy hắn, con cá chết lại xoay người. Chẳng những khí chất và phong thái thay đổi, còn trở thành tài tử tửu đồ đỉnh đỉnh đại danh, một trong Ẩm trung tam tiên. Tối hôm qua trước mặt bao nhiêu người, thể hiện tài thơ tuyệt luân như mặt trăng sáng chói. Sĩ tử Lạc Dương không một ai có thể sánh bằng.
Trong mắt Liễu Mộng Nghiên mang theo một tia kinh ngạc và khiếp sợ. Tiêu Duệ không biết đã thấy nàng bao nhiêu lần nên biết nàng đang nghĩ gì, không để tâm đến.
Nói thật ra, nữ tử thanh lâu đa tài đa nghệ nhưng mệnh khổ này chính là người Đường đầu tiên mà Tiêu Duệ đã tiếp xúc sau khi xuyên việt về thời này. Ngây người trong mảnh ngọc hình bán nguyệt trên bộ ngực no đủ của nàng, không hiểu thế nào lại linh hồn hợp thể với tay ăn chơi này. Từ đó về sau, tửu đồ Tiêu Duệ ngang trời xuất thế.
Cho đến bây giờ, Tiêu Duệ vẫn rất tò mò, rốt cuộc là tên nam tử nào thay lòng đổi dạ, phụ mỹ nhân hoa khôi xinh đẹp này, làm cho nàng buồn đau muốn chết. Mảnh ngọc đó có lẽ là vật đính ước của tên nam tử kia với nàng. Liễu Mộng Nghiên đã ném mảnh ngọc đó đi, điều này nói rõ nàng rất đau lòng và tuyệt vọng.
Nói đến mảnh ngọc này, đúng là có ý nghĩa rất lớn đối với Tiêu Duệ. Cho nên hôm đó khi hắn tỉnh táo lại đã thuận tay cầm đi. Hắn vẫn đặt ở tầng cao nhất trong giá sách ở thư phòng.
............
..........
Thiếu nữ từ chối lời mời lên xe của Liễu Mộng Nghiên. Ngọc Hoàn ngồi ở đó nhìn chiếc xe ngựa càng lúc càng xa, nhíu mày:
- Tiêu lang, sao chàng lại quen loại nữ tử thanh lâu này?
Tiêu Duệ ngẩn ra, trong lúc nhất thời không biết nên nói từ đâu.
Thiếu nữ vừa mới cau mày lập tức tỉnh ngộ. Nàng biết tình lang trước kia là tay ăn chơi suốt ngày lưu luyến chốn bụi trần. Nàng vội vàng nói sang chuyện khác:
- Tiêu lang, nô nghỉ đủ rồi, chúng ta đi tiếp thôi.
Thấy thiếu nữ nói tránh sang chuyện khác, Tiêu Duệ khẽ cười cũng không nhiều lời. Thực ra hắn cũng không muốn nhắc tới những chuyện cũ không chịu nổi của vị tiểu đệ năm xưa kia. Chỉ là hắn vẫn không nhịn nổi mà thở dài một tiếng:
- Ngọc Hoàn, cô nương này hồng nhan bạc mệnh, đáng thương, đáng tiếc.
Thiếu nữ cười cười, miệng tuy rằng không nói gì nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Dù sao ở thời đại cấp bậc sâm nghiêm như thế này, mặc dù thiếu nữ có thể nói tốt về tên ăn mày ở trên đường. nhưng đối với loại nữ tử thanh lâu thì trời sinh đã có sự khinh thường. Trong suy nghĩ đơn thuần của thiếu nữ, những nữ tử buôn phấn bán hương này chính là người ti tiện nhất trên đời.
Thiếu nữ lặng lẽ bước đi, cố ý tránh tiếp tục đề tài xấu hổ này. Tiêu Duệ lắc đầu, đi theo nàng.
************************************
Tôn Công Nhượng nhìn mặt trời đang mọc từ phía đông, ánh mặt trời chiếu đỏ cả nửa thành Lạc Dương, trong lòng càng lúc càng nặng nề. Ngay lúc sáng sớm, hạ nhân mà hắn phái đi âm thầm giám sát tửu phường Ngụy gia khẩn cấp trở về bẩm báo. Hai ngày nay, tửu phường Ngụy gia rất bận rộn. Mà đêm qua lại làm suốt đêm, bên trong có tiếng ồn ào hưng phấn vang lên, kèm theo mùi rượu như có như không. Tám phần là tửu phường Ngụy gia thành công sản xuất ra loại rượu mới.
Hạ nhân không dám chậm trễ, vội vàng chạy về Tôn gia, đánh thức Tôn Công Nhượng đang nằm ngủ say bên cạnh tiểu thiếp.
“Hay là Ngụy gia đã ra tay...” Trong lòng Tôn Công Nhượng dấy lên một cơn sốt ruột khó hiểu. Mặc dù Tiêu Duệ đã cho hắn ăn thuốc an thần nhưng hai ngày qua hắn vẫn không thể yên tâm. Chẳng may Ngụy gia thật sự làm ra loại rượu tương đương với Thanh Hương Ngọc Dịch, vậy địa vị lũng đoạn có một không hai của tửu phường Tửu đồ sẽ không còn.
Không nói tới Tôn Công Nhượng cảm thấy bất ổn. Ngay lúc đó trong tửu phường Ngụy gia, gia chủ Ngụy Anh Kiệt của Ngụy gia lại thất vọng đứng ở trong sân tửu phường đầy mùi rượu, trên mặt ảm đạm. Tốn rất nhiều công sức, tốn không ít tiền bạc, thật vất vả mới mua được một tửu công ở tửu phường Tửu Đồ, muốn làm ra kỹ thuật lên men độc đáo mà Tiêu Duệ sáng tạo ra. Rốt cuộc xem như đã làm ra rượu, nhưng rượu này tuy mạnh một chút nhưng mùi vị thì còn kém Thanh Hương Ngọc Dịch của Tiêu Duệ rất nhiều.