Tiêu Duệ đuổi theo.
Dương Huyền từ nội đường đi ra nhìn thấy Tiêu Duệ đang đuổi theo thiếu nữ, hơi có chút suy nghĩ. Hắn gọi con mình đến, cúi đầu hỏi:
- Mạnh Dương, đây có phải là tửu đồ Tiêu Duệ mới nhất thời nổi danh, con trai út của tiền tướng quốc Tiêu Chí Trung không? Vi phụ xem ra thanh danh của hắn mặc dù rất kém, nhưng trong bụng lại rất có tài học. Cần biết rằng, trong thành Lạc Dương này không có mấy người có thể đối đáp với hai người Lý Đỗ đâu.
Dương Hoa không khỏi cười khổ:
- Phụ thân đại nhân, mấy hôm nay con rất buồn bực. Hắn giống như thoán thai hoán cốt thành người khác vậy, tài sáng tạo mẫn tiệp, ngôn từ văn nhã làm người ta thật sự không thể tin được. Hơn nữa không ngờ còn thành cao thủ phẩm rượu có một không hai của Lạc Dương, chế ra rượu ngon có thể chấn động Lạc Dương.
“......”
Dương Huệ từ từ gật đầu, hơi suy nghĩ nói:
- Thanh Hương Ngọc Dịch vừa ra đã trở thành rượu quý Lạc Dương… Đúng, hắn không phải có ý với đường muội của con sao. Con đi nói với hắn, nếu hắn nguyện ý cho Ngọc Hồ Xuân ta kinh doanh rượu này, ta sẽ đáp ứng hôn nhân giữa hắn và Ngọc Hoàn...
Khi hai phụ tử nói chuyện, Tiêu Duệ đã đuổi theo thiếu nữ đó, thở hổn hển, hắn vội vàng kêu lên một tiếng:
- Ngọc Hoàn cô nương.
Loading...
Dương Ngọc Hoàn dừng bước, vội vàng nói:
- Huynh đuổi theo làm gì? Nô phải mau về nhà, về muộn thím lại mắng nô....
Đôi mắt thiếu nữ đỏ lên, ươn ướt chực khóc. Tiêu Duệ kinh hãi, trong lòng ẩn ẩn đoán được vài phần. Thiếu nữ ăn nhờ ở đậu, thím trong nhà nàng lại có tính cách thô bạo như vậy. Hơn nữa có phong ba khi Ngụy gia cầu thân lần trước, cuộc sống của nàng sao có thể thoải mái được chứ.
Thê tử của Dương Huyền nổi tiếng là con cọp cái ở thành Lạc Dương, chẳng những tính tình nóng nảy, còn ham mê uống rượu. Bình thường còn đỡ một chút, nhiều lắm chỉ mắng một hai câu, nhưng vừa uống rượu thì không mắng sẽ đánh cô cháu gái nuôi ăn chực nằm chờ này. Tình huống này sau khi việc hôn nhân với Ngụy Minh Luân thất bại, ngàn quan tiền tan thành bọt biển, thì càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Hôm nay Dương Ngọc Hoàn ra ngoài lấy rượu cho bà ta, lại gặp ba người Tiêu Duệ nên chậm trễ không ít canh giờ. Mẫu Dạ Xoa kia tất nhiên sớm nổi trận lôi đình ở nhà. Bây giờ về chờ nàng, nhẹ thì bị quở trách thóa mạ một chút, nặng thì bị phạt quỳ một nén nhang và không được ăn cơm.
Nhìn vẻ u oán của thiếu nữ, Tiêu Duệ không khỏi đau xót trong lòng. Hắn há miệng thở dốc, cũng không nói lời an ủi nàng, đành phải lặng lẽ đứng ở đó. Đúng lúc này Dương Hoa vội vàng đuổi theo, cười gọi:
- Tử Trường huynh.
Tiêu Duệ từ từ xoay người lại nhìn Dương Hoa. Thái độ của Dương Hoa đối với hắn thay đổi thế nào, hắn không để ở trong lòng. Bởi vì đây thuộc về nhân tình, bản chất tâm tính của Dương Hoa coi như không tồi, tuy nhiên lời nói có chút chua ngoa. Cũng tại vì lúc trước vị Tiêu lão đệ kia không ít lần đến quấy rầy bạn học cũ này, không phải vay tiền chính là ăn không uống không.
- Mạnh Dương huynh có chuyện gì vậy?
- Tử Trường huynh, gia phụ và gia mẫu đều rất thích Thanh Hương Ngọc Dịch mà huynh chế ra. Huynh xem….
Dương Hoa liếc nhìn đường muội xinh đẹp bên cạnh, trong lòng nổi lên một gợn sóng, cúi đầu nói:
- Có thể thu xếp một chút, mỗi ngày bán cho Dương gia tửu quán ta mấy chục hồ lô được không?
Thần quang lóe lên trong mắt Tiêu Duệ, suy nghĩ thật nhanh, hắn lập tức hiểu ra ý đồ đến đây của Dương Hoa. Hắn cười cười không nói gì, chỉ dời ánh mắt nhìn vào thiếu nữ Ngọc Hoàn đáng thương.
Dương Huyền kéo kéo vạt áo thiếu nữ, âm thầm nháy mắt một cái. Thiếu nữ biết đường huynh muốn mình làm gì, không khỏi càng thêm u oán và đáng thương. Nàng xấu hổ đỏ mặt thi lễ nói:
- Tiêu công tử...
...............................
Trong thời gian một buổi sáng, đệ nhất cao thủ phẩm tửu của tửu giới Lạc Dương mới đột ngột quật khởi, tửu đồ Tiêu Duệ đã trước sau tiếp hơn mười người đến bái phỏng ở trong Vương gia tửu quán của tỷ phu hắn.
Các đại lão có uy tín trong ngành rượu thành Lạc Dương trước sau mang theo lễ vật rất nặng đến bái phỏng Tiêu Duệ, vừa vào cửa trước đã thi lễ rồi kêu lên “Tiêu công tử”. Người đón lễ là Vương Ba, tỷ phu Tiêu Duệ ngây ra như phỗng. Nếu như nói Thanh Hương Ngọc Dịch mà Tiêu Duệ đột nhiên chế ra có lẽ là một sự trùng hợp, nhưng hắn ngang trời xuất thế đạt được thanh danh lớn như vậy trong tửu giới Lạc Dương, sao có thể nói là ngẫu nhiên chứ?
Ngửi hương nhận rượu? Trên khuôn mặt chất phác của Vương Ba hiện lên một tia cười khổ, thầm nghĩ: “Muội phụ nhà mình quả thật kỳ quái. Lang thang mấy năm, vừa thay đổi đã triệt để về chính đồ, trở thành cao thủ tửu đạo tiếng tăm lừng lẫy”
Các ông chủ của Lạc Dương tửu phường đột nhiên thấy được lợi ích rất lớn của Thanh Hương Ngọc Dịch và tiềm lực chế rượu của Tiêu Duệ, đều đưa ra đề xuất hợp tác với Tiêu Duệ. Ông chủ Tôn Đức của tửu phường Tang La thành Nam thậm chí còn nguyện ý dùng bốn phần của tửu phường làm “Thành ý” hợp tác với Tiêu Duệ, nhưng đều bị Tiêu Duệ khéo léo từ chối.
Nếu đơn thuần là làm giàu cho mình, lựa chọn hợp tác với một thương nhân ngành rượu Lạc Dương đương nhiên là con đường ngắn nhất. Mượn lực ngành sản xuất rượu phát đạt ở Lạc Dương cùng với các mối tiêu thụ sớm thành thục của các thương nhân ngành rượu, hắn có thể ở trong thời gian ngắn nhất đạt được lợi ích lớn nhất. Thậm chí cho dù hắn không làm rượu, mà chỉ cần lựa chọn làm “Cố vấn” cho một tửu phường có thực lực hùng hậu, với công phu phẩm rượu siêu phàm của hắn, cũng có thể sống sung sướng trong tửu giới, làm một phú ông có tiền, tiêu diêu tự tại.
Nhưng một trong những mục đích của hắn khi làm ra Thanh Hương Ngọc Dịch đó chính là giúp nhà tỷ phu, làm cho việc kinh doanh của tửu quán bọn họ tốt hơn lên, để tỷ tỷ có thể sống cuộc sống hạnh phúc hơn.
Tuy rằng phương pháp phối chế Thanh Hương Ngọc Dịch đối với hắn mà nói không tính là gì. Nếu hắn muốn, loại rượu như thế này, hắn còn có thể “Phát minh” ra không ít. Nhưng đối với Vương gia tửu quán mà nói, Thanh Hương Ngọc Dịch cũng là một chiêu bài quảng cáo không thể thay thế, là chiêu bài để hấp dẫn tửu khách đến nơi đây. Mà thực tế đã chứng minh điểm này, giống như Ngọc Hồ Xuân tửu của Dương gia bởi vì chuyên kinh doanh Ngọc Hồ Xuân của Mạnh Sưởng mà một đêm thành danh.
Tửu đồ Tiêu Duệ ngửi hương nhận rượu ngang trời xuất thế, thanh danh còn hơn Mạnh Ngọc Hồ. Danh tiếng của Thanh Hương Ngọc Dịch đã mơ hồ thay thế Ngọc Hồ Xuân trở thành sản phẩm chiêu bài của tửu nghiệp Lạc Dương. Mặc dù Tiêu Duệ từ chối hợp tác, các ông chủ tửu phường Lạc Dương rất thất vọng, nhưng vẫn tươi cười.
Người khác không biết giá trị của một “Đỉnh cấp phẩm tửu sư” trong lòng bọn họ lại rõ như gương. Phẩm tửu chuyên nghiệp, cũng không phải là đám văn nhân sĩ tử rung đùi đắc ý biết được, mà là có thể phẩm ra đặc tính ưu điểm, khuyết điểm của rượu. Đôi khi chỉ một sự “Chỉ điểm” trong lúc vô ý sẽ làm cho tài nghệ làm rượu của bọn họ tăng lên một nấc thang mới. Giống như một câu “nói đùa” nhẹ nhàng của Mạnh Sưởng lúc trước làm cho Tang La tửu của Tôn Đức tửu phường Tang La vốn là một loại rượu rẻ tiền, chỉ trong một đêm đã thay hình đổi dạng, nhảy vọt lên trở thành một trong những loại rượu hàng hiệu của thành Lạc Dương.
Nhìn các ông chủ tửu phường vẻ mặt tươi cười lưu lại một vò rượu dán chiêu bài tửu phường mình, trước khi đi còn khẩn cầu hắn bớt thời gian đánh giá một phen, trên miệng Tiêu Duệ hiện lên một nụ cười không màng danh lợi. Nhất là khi hắn xoay người thấy Lý Bạch đang giơ cao hồ lô rượu mà uống, vẻ tươi cười càng đậm hơn.
Ngày đó gặp gỡ Lý Đỗ ở Ngọc Hồ Xuân, một lời mời vô tâm, Lý Bạch từ đó ngày nào cũng tới. Có khi Đỗ Phủ đi cùng, có khi một mình đi tới, cũng không nói lời khách sáo gì hết, ngồi ở trong góc mà Tiêu Duệ đã phân phó tiểu nhị tửu quán để dành cho hắn, tận tình uống. Hắn có thể uống bao nhiêu, Tiêu Duệ bảo tiểu nhị mang lên cho hắn bấy nhiêu, chưa từng chậm trễ.
Trả Lời Với Trích Dẫn