Đỗ Long cười nhạo nói:
- Cần phải tốn nhiều công sức như vậy sao? Chủ tịch thành phố Mã chỉ cần ra lệnh một tiếng, trong vòng nửa tiếng đồng hồ tình hình chi tiết của mấy anh em các người đã được điều tra rõ ràng. Ông có một người phụ nữ ở bên ngoài đúng không? Có muốn tôi cho người dẫn đến hay không? Ông em trai thứ hai của ông cũng không phải tốt lành gì, ông ta lén lút bao nuôi phụ nữ bên ngoài còn nhiều hơn cả ông, còn lão Tam nhà ông cũng bao hết các em hoa khôi vừa mới vào đại học Thiên Nam. Anh em các người không có đức cũng chẳng có tài cán gì, dựa vào đâu có thể ung dung tự tại như vậy? Nếu Chủ tịch Mã vì sự ngu ngốc của mấy người mà gặp phiền toái, tất cả các người cũng sẽ toi đời. Sau này nên tỉnh táo một chút, trước mặt cô em thứ ba của ông nhớ nói nhiều lời tốt đẹp cho Chủ tịch Mã, đừng tự tìm phiền toái cho mình nữa.
Trên trán Tân Bá Phúc nổi đầy gân xanh, cuối cùng ông đã cảm nhận được sâu sắc việc giữ tình cảm hòa thuận với em rể lúc bình thường lợi hại như thế nào, người ta lúc bình thường không lộ ra bất cứ cái gì, đó là bởi vì không thèm để ý đến bọn họ.
Đỗ Long thấy cuối cùng đã khuất phục được tên ngoan cố này, hắn vỗ vai Tân Bá Phúc, mỉm cười nói:
- Đàn ông mà, thỉnh thoảng vui chơi là chuyện bình thường, thân là đàn ông, mọi người cần phải che chở cho nhau mới đúng, sau này dù thế nào cũng đừng gây phiền phức cho Chủ tịch Mã là được rồi. Chuyện vợ của ông, Chủ tịch Mã để ông tự giải quyết đấy, trở về dỗ dành vợ ông cho tốt đi.
Đỗ Long nói xong quay người đi tới chỗ chị em nhà họ Tân đang đứng, hắn đi tới trước mặt Tân Mỹ Linh, cười nói:
- Tốt rồi, mọi chuyện đã giải quyết xong, mọi người ko có việc gì sao không đi về nhà của mình đi? Chẳng lẽ ngày mai các người cũng không cần đi làm sao? Nhưng tôi thì rất mệt, mỗi ngày đều bận rộn làm không hết việc, còn phải giải quyết những việc như thế này, ôi, tôi đúng là số khổ…
Đỗ Long khoa trương ngáp một cái, hôm nay quả thật hắn rất mệt, Tân Mỹ Linh gật đầu với hắn, nói:
- Hôm nay… phải cám ơn cậu rồi…
Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:
Loading...
- Không có gì, chuyện của chú Mã chính là chuyện của tôi, tôi có thể gọi cô là thím không? Tôi còn có chút chuyện muốn nói riêng với cô, không biết cô có hứng thú hay không?
Tân Mỹ Linh gật đầu, nói:
- Được, đối diện bệnh viện có quán cà phê, chúng ta tới đó uống ly cà phê đi.
Đỗ Long nhìn về phía Tân Bá Phúc, Tân Bá Phúc lo lắng chuyện của mình bị em gái biết, Đỗ Long khẽ mỉm cười với ông ta, xoay người bỏ đi, nghe thấy sau lưng Tân Trọng Lộc và Tân Thúc Thọ vây quanh Tân Bá Phúc hỏi:
- Anh, hắn vừa rồi đã nói gì với anh?
Đi vào quán cà phê, Đỗ Long và Tân Mỹ Linh tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi đối diện nhau, Tân Mỹ Linh nhìn Đỗ long hỏi:
- Vừa rồi cậu với anh cả của tôi nói chuyện gì vậy? Không ngờ làm cho anh ấy ngay lập tức thay đổi chủ ý?
Đỗ Long nói với người phụ vụ:
- Hai ly cà phê, một ly có đường một ly không đường, cảm ơn.
Người phục vụ đi rồi Đỗ Long nhìn Tân Mỹ Linh cười nói:
- Mỗi người đều có bí mật của mình, miễn là việc không liên quan đến mình, thím cần gì biết rõ như vậy chứ?
Tân Mỹ Linh nhìn hắn chằm chằm nói:
- Thôi được, tôi chỉ hỏi những chuyện có liên quan đến mình. Nếu Quang Minh để cậu đến giải quyết chuyện này, điều này cho thấy ông ta rất tin tưởng cậu, chắc chắn cậu biết rất nhiều bí mật của ông ta. Bây giờ cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc ông ta còn có chuyện gì giấu tôi không? Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với ông ấy, tôi chỉ là muốn biết ông ta rốt cuộc còn giấu diếm tôi chuyện gì, sau này tôi sẽ thường xuyên nói tốt cho cậu trước mặt ông ta, bởi vì cậu biết đứng đầu gió có bao nhiêu lợi hại đúng không?
Đỗ Long biết trong lời nói của Tân Mỹ Linh đồng thời có ẩn ý, cô ta muốn Đỗ Long làm gián điệp hai mặt, nếu không cô ta ở trước mặt Quang Minh sẽ nói xấu Đỗ Long.
Đỗ Long căn bản không quan tâm đến sự uy hiếp của Tân Mỹ Linh, hắn mỉm cười nói:
- Thím có từng nghe qua câu chuyện Lã Bố chiến Tam Anh chưa?
Tân Mỹ Linh nói:
- Là Tam Anh chiến Lã Bố chứ? Tôi tất nhiên có nghe nói qua, chuyện này có liên quan với chuyện chúng ta nói sao? Chẳng lẽ Quang Minh ông ta ở bên ngoài có ba người phụ nữ?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi không phải nói chú Mã, thím không nên suy nghĩ bậy bạ, tôi nói là Lã Bố chiến Tam Anh, không có liên quan đến Tam Anh chiến Lã Bố trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Nhớ năm đó có một nhân vật lớn rất nổi danh, ông ta đi tới đâu cũng mang theo ba người phụ nữ xuất chúng, trong tên của các nàng đều có chữ Anh… Cho nên mới có câu chuyện xưa này… Bản thân nhân vật lớn kia quyền cao chức trọng nhưng sống vẫn như cũ có tư có vị, đấy là vì sao? Bởi vì phu nhân của ông ta rất thông minh, bà ta hiểu rõ một hậu phương vững chắc đối với một người chồng làm quan lớn rất quan trọng. Nếu như thím mong muốn chú có thể tiến xa hơn trên con đường chính trị, thì phải hiểu được điểm này. Nếu không cũng giống như vị Chủ tịch ba tỉnh Đông Bắc hai năm trước, mất đi hậu phương, kết cục lẽ ra đã có thể tốt đẹp hơn khi sau này hai vợ chồng được chôn cùng một chỗ.
Tân Mỹ Linh cũng nói với Đỗ Long là những chuyện đó có nghe nói sơ qua, không nói chuyện Tam Anh kia, chuyện Chủ tịch ba tỉnh Đông Bắc hai năm trước được đưa ra ánh sáng, khi đó có ảnh hưởng rất lớn. Tân Mỹ Linh ở trên phố nghe nói, vị Chủ tịch tỉnh kia nghe đâu bao nuôi hơn sáu mươi nhân tình, quả thực quá khoa trương.
Sắc mặt Tân Mỹ Linh có chút khó coi, Đỗ Long tiếp tục nói:
- Tôi lấy vị Chủ tịch tỉnh kia làm ví dụ không phải vì chú Mã nên nói như vậy, mà là dùng kết quả cực đoan để ví dụ cho hai nguyên tắc. Thứ nhất vừa rồi đã nói qua, người trong nhà không thể đấu đá lẫn nhau, hậu phương một khi đã châm lửa, chú Mã dù có bản lĩnh lớn thế nào cũng coi như chấm dứt. Thứ hai, thím cũng nên tự suy ngẫm lại một chút, vì sao chú Mã lại chán nản không khí gia đình, nhưng đối với những phụ nữ khác thì lại thấy hứng thú chứ?
Nói đến việc này Tân Mỹ Linh lại kích động, giận dữ nói:
- Còn không phải là bởi vì tôi đã già rồi, không còn đẹp nữa nên ông ta ruồng bỏ sao? Đàn ông chính là như vậy, một khi có tiền có quyền sẽ trở nên thối nát…
Đỗ Long yên lặng nhìn Tân Mỹ Linh, người phục vụ đã bưng hai ly cà phê lên, Đỗ Long đẩy ly cà phê không đường sang phía Tân Mỹ Linh, nói:
- Thím vẫn chưa suy nghĩ thông suốt, chú Mã đã đạt được đến ngưỡng này, mỹ sắc đối với ông ta mà nói tất nhiên là một loại cám dỗ, nhưng… Ông ta tuyệt đối sẽ không vì phụ nữ mà để ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của mình. Ông ta ở chung với một người phụ nữ ở bên ngoài lâu như vậy khả năng duy nhất chính là ông ta muốn tìm kiếm sự an ủi ở người phụ nữ kia mà ở nhà không có được. Thím hãy suy nghĩ thật kỹ, thím và chú đã bao lâu rồi không quan tâm lẫn nhau? Thím ở mọi mặt đã gây cho chú bao nhiu chuyện không vui rồi chứ? Không cần biết quan hệ của hai người trước đây như thế nào, thím muốn giữ trái tim của chú, muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, từ bây giờ phải bắt đầu thay đổi. Có một điểm chỉ sợ thím không rõ lắm, ở Trung Hoa chúng ta, người có tiền đồ chính trị thông thường cũng không thể ly hôn đấy. Thím muốn cứu vãn tình cảm của hai người cũng tốt, muốn tiếp tục mở mày mở mặt cũng tốt, tóm lại phải có sự thay đổi mới được…
Đỗ Long khuấy ly cà phê của mình, nói:
- Nên nói và không nên nói tôi cũng đã nói cả rồi, thím nghe lọt cũng tốt, nghe không lọt cũng được, sau này tôi cũng sẽ không nói nữa. Tôi phải đi rồi, thím hãy cân nhất cho thật tốt.
Đỗ Long uống một hơi cạn ly cà phê của mình, đứng lên đang muốn rời khỏi, Tân Mỹ Linh chợt ngẩng đầu nói:
- Cảm ơn lời khuyên của cậu, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ. Cũng đã gọi thím lâu như vậy, tôi còn chưa biết tên của cậu, cậu rất tài giỏi, Quang Minh có thể tìm được trợ thủ như cậu là phúc của ông ta, lần này thật sự cảm ơn cậu.
Đỗ Long cười nói:
- Đây đều là việc tôi phải làm, tôi tên là Đỗ Long. Đeo kính râm không phải vì tôi muốn dọa người khác, mà là vì mắt trái của tôi có chút không được bình thường, cho nên mọi người hay đùa gọi tôi là Độc Nhãn Long, tự thêm chữ Nhãn kia vào, ngược lại rất hợp với tên của tôi. Thím còn gì muốn hỏi hoặc dặn dò sao?
Tân Mỹ Linh nghiêm túc nhìn hắn một cái, nói:
- Đỗ Long, tên nghe rất hay, cậu có thể để lại cho tôi cách liên lạc không? Sau này gặp phiền phức hoặc lúc nghĩ không ra, có lẽ cậu có thể cho tôi chút sáng kiến, lời của cậu dễ nghe hơn lời của chú cậu nhiều, tôi thích nghe.
Đỗ Long cười nói:
- Đương nhiên có thể, tôi sẽ cho thím số di động. Thím nhớ kỹ số này, sau này có chuyện gì không vui hoặc là chuyện chú Mã không tiện ra mặt thì cứ việc giao cho tôi là được.
Điện thoại Tân Mỹ Linh vang lên, hai người đều tự động cúp máy, Tân Mỹ Linh đứng lên, hướng về phía Đỗ Long vươn tay nói:
- Đỗ Long, cảm ơn cậu, hai ngày nữa đến nhà tôi ăn một bữa cơm đi.
Đỗ Long cười và nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, nói:
- Không thành vấn đề, chú thím đã mời thì cháu sẽ đến!
Nhìn Đỗ Long đứng trước cửa quán cà phê bắt taxi rời đi, Tân Mỹ Linh thầm thở dài, cô cúi đầu nhấp một ngụm cà phê đắng, cẩn thận suy nghĩ. Những lời đó của Đỗ Long từng câu đều in rõ trong lòng cô. Mặc dù lời Đỗ Long nói căn bản không thể đứng vững trên pháp luật và đạo đức, nhưng đối với Tân Mỹ Linh mà nói cũng là những lời vàng ngọc. Thận trọng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Tân Mỹ Linh bấm điện thoại gọi cho Quang Minh, hai bên trầm mặc trong điện thoại một hồi lâu, cuối cùng Tân Mỹ Linh nhẹ giọng nói:
- Quang Minh, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện với nhau một chút…