Đỗ Long nhún vai, thầm nghĩ: “Trực tiếp mang tiền đi mới là đơn giản nhất nha, nếu không có vấn đề gì, chỉ sợ cô có mang nhiều thứ hơn nữa vào đó thì rất nhanh cũng sẽ bị người khác chia chác thôi.”
Hai người lên một xe buýt, vòng vo một hồi xe mới tới được trại tạm giam nằm trong vùng hẻo lánh ở ngoại thành quận Tây Sơn. Cai ngục của trại tạm giam sau khi kiểm tra mới cho hai người đem đồ vào, tiếp đó dẫn bọn họ đến phòng chờ thăm nuôi. Một lúc sau, La Thắng được một viên cảnh ngục dẫn ra trước mặt Đỗ Long và Kỷ Quân San.
Chỉ thấy La Thắng lúc này đang mặc một bộ áo tù, đầu bị cạo trọc, trên tay đeo một chiếc còng, trừ mấy thứ đó ra thì trên mặt gã rõ ràng còn có hai vết bầm. Đỗ Long nhíu nhíu mày, chẳng lẽ cha mình quên bảo người chiếu cố gã?
- La Thắng!
Kỷ Quân San đứng lên, kích động gọi, La Thắng nhìn thấy Kỷ Quân San cũng rất xúc động, nhưng đồng thời, sau khi gã thấy được Đỗ Long đang đứng bên cạnh Kỷ Quân San, cười tủm tỉm thì liền tức giận không thèm tiến đến.
- Chị họ, sao anh ta lại ở đây, chị không bị anh ta ức hiếp đấy chứ?
La Thắng liếc Kỷ Quân San một cái, ánh mắt gã liền hung hăng trừng trừng nhìn Đỗ Long, dường như gã muốn dùng ánh mắt đó uy hiếp Đỗ Long vậy, khiến Đỗ Long không dám bắt nạt chị họ mình.
Kỷ Quân San mặt hơi nóng lên, cô nói:
- Em nói nhảm gì đó, cảnh sát Đỗ rất tốt với chị, từ nhỏ tới giờ cũng chỉ có em mới bắt nạt chị thôi, em đã không biết xấu hổ lại còn nói người khác. Hừ, trên mặt em bị sao vậy? Ở trong này vẫn đánh nhau với người ta hả? La Thắng, em thật sự làm chị quá thất vọng…
Đỗ Long cười nói:
Loading...
- Quân San, lần này em hiểu lầm em họ rồi, em xem trên tay cậu ta không có vết thương, chứng tỏ lúc cậu ta bị đánh vốn không có phản kháng. Người đánh cậu ta hẳn là Lục Mẫn, bị đánh trong lúc nghỉ giải lao, tôi nói không sai chứ?
La Thắng hừ một tiếng, vẫn còn tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Long. Cai ngục bên cạnh lại kinh ngạc liếc nhìn Đỗ Long, bởi vì Đỗ Long đã đoán đúng. Đỗ Long nói:
- Lục Mẫn kia là loại khốn khiếp phạm nhiều trọng tội, hắn sao lại không bị biệt giam và quản lý nghiêm ngặt nhỉ? Lúc quay về phải tìm cha anh hỏi mới được, không lẽ lại sai người chiếu cố như vậy sao?
Cai ngục bên cạnh sửng sốt, quả thật trưởng ngục giam đã từng dặn dò phải chiếu cố hai người La Thắng và Lục Mẫn, đương nhiên ý tứ trong đó hoàn toàn trái ngược. Chẳng qua trong nhà Lục Mẫn có đút lót ít tiền nên cai ngục cũng mở một mắt lưới cho Lục Mẫn. Gã thấy Đỗ Long dường như có ý muốn truy cứu, cũng không biết hắn có lai lịch thế nào, có thể nhờ vả trưởng ngục giam chiếu cố được biệt cho người thì thế nào cũng phải có chút quan hệ, gã vội vàng giải thích nói:
- Đối với việc này, Lục Mẫn đã nhận được giáo huấn, hiện giờ hắn đã bị biệt giam, trước lúc tòa án xét xử thì ngoại trừ người đưa cơm hắn sẽ không thể gặp bất kỳ kẻ nào.
Đỗ Long cũng chỉ là tỏ chút thái độ mà thôi, hắn cũng không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà đi làm phiền người cha khó thấy bóng dáng của mình.
Kỷ Quân San thương cảm xoa xoa chỗ bầm tím của La Thắng, sau đó hai chị em họ bắt đầu nói chuyện với nhau.
Đỗ Long ở bên cạnh nghe một hồi liền cảm thấy nhàm chán, nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra một chuyện thú vị, đó là La Thắng có vóc người cao lớn, Kỷ Quân San lại như chim nhỏ nép vào người, nhưng trong lúc nói chuyện với nhau thì Kỷ Quân San lại hoàn toàn chiếm thế chủ động, dường như La Thắng chỉ nghe dạy bảo mà thôi. Giữa chị họ và em họ thân phận lại có sự khác biệt lớn đến thế sao? Ánh mắt Đỗ Long xuyên qua kính râm nhìn lại La Thắng, dường như muốn nhìn xuyên qua nội tâm của gã, tiểu tử này sẽ không thầm mến chính chị họ của mình chứ nhỉ?
Thông thường, thời gian thăm nuôi chỉ có mười lăm phút, nhưng cai ngục kia cảm thấy Đỗ Long có chút lai lịch, vì thế nên nới lỏng thời gian thăm hỏi, khoảng nửa tiếng sau gã mới nhắc nhở đã hết giờ thăm nuôi. Kỷ Quân San hai tay không còn mang vác gì nữa cùng Đỗ Long rời khỏi trại tạm giam, trong lúc hai người đứng chờ xe buýt ở ven đường, Kỷ Quân San hỏi:
- Đỗ Long, em họ em thật sự không có chuyện gì sao? Câu ta phải ngồi tù bao lâu vậy?
Đỗ Long nói:
- Việc này anh cũng không dám cam đoan, tuy nhiên tất cả chứng cớ đều tương đối có lợi đối với La Thắng. Nếu quan tòa và bồi thẩm đoàn cảm thấy chuyện của cậu ta có thể lý giải thì cậu ta có thể không cần phải ngồi tù, chỉ phải bị giam ở trại tạm giam vài tháng thôi.
- Ah…
Kỷ Quân San gật gật đầu, những lời như vậy Đỗ Long đã nói với cô rất nhiều lần rồi, nhưng cô vẫn còn có chút lo lắng. Đỗ Long trả lời thêm một lần sẽ khiến cô yên tâm hơn một phần, cho nên cô luôn vô ý nhắc tới.
Dưới sự yêu cầu của Kỷ Quân San, Đỗ Long cùng cô đi mua hoa quả ướp lạnh và thuốc bổ, sau đó hai người dắt tay nhau đi vào nhà của Đỗ Long. Thi Vân Cẩm sau khi nhìn thấy Kỷ Quân San liền vui mừng mà cười không ngậm nổi miệng. Cùng Kỷ Quân San ngồi trong phòng khách, bà nhiệt tình ân cần hỏi han khiến Kỷ Quân San có chút khó xử, Đỗ Long vội vàng giúp Kỷ Quân San giải vây, nói:
- Mẹ, Quân San vẫn còn khá mệt mỏi, mẹ có thể hỏi ít đi một chút được không, ba con tối nay có về nhà không vậy?
Thi Vân Cẩm lắc đầu, mắng:
- Cái lão này thật đáng giận, mẹ đã bảo ông ấy nhất định phải về nhà, vậy mà ổng lại nói bản thân đang không có ở thành phố Ngọc Minh, hiện đang chạy tới thành phố Thương Sơn rồi.
Đỗ Long thầm nghĩ, không trở về mới tốt, bởi vì với tính tình của ba hắn thì còn không dọa cho người ta chạy vắt chân lên cổ hay sao chứ.
Nói tóm lại, lần đầu tiên Kỷ Quân San tới nhà như vậy là tương đối vẹn toàn rồi. Thi Vân Cẩm nhiệt tình chiêu đãi con dâu, mà Kỷ Quân San sau khi ngồi nói chuyện với Đỗ Long một hồi liền tự giác chạy vào phòng bếp hỗ trợ. Cô thực hiện công việc nội trợ một cách thuần thục và cần mẫn khiến Thi Vân Cẩm càng thêm yêu thích khiến trong lòng bà đã bắt đầu ảo tưởng về những ngày sau này khi rời khởi nhà bếp.
Đồ ăn sau khi nấu xong đều được dọn lên một cái bàn tròn. Đỗ Long đi xới cơm ra, chỉ thấy mình Thi Vân Cẩm từ trong nhà đi ra, cầm trong tay một xấp tiền đưa cho Đỗ Long, nói:
- Tiểu Long, con đã lớn rồi, cũng đã hiểu biết rồi, cũng nên giữ trong túi ít tiền. Đây là một ngàn tám trăm tệ, xem như là mẹ đổi với cái voucher mua hàng hôm qua con đưa mẹ. Con cứ giữ lấy đi, nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên dùng thì cứ dùng, tự con quyết định nhé.
Đỗ Long cười gượng nói:
- Mẹ, mẹ cũng thật lợi hại đấy, được rồi, tiền này ngày mai con sẽ đi gửi tiết kiệm, Quân San, em nói có được không?
Mặt Kỷ Quân San đỏ lên, cô nói:
- Anh thích tiết kiệm thì cứ tiết kiệm, hỏi em làm gì?
Thi Vân Cẩm im lặng gõ Đỗ Long một cái sau ót, Đỗ Long cười hắc hắc đem tiền cất kỹ, đi tới bên cạnh bàn, nói:
- Ăn cơm, ăn cơm, Quân San, nếm thử tay nghề của mẹ anh một chút đi, anh cũng rất lâu rồi chưa được ăn đấy.
Thi Vân Cẩm cười nói:
- Ai bảo cha con hai người cả ngày không chịu về nhà ăn cơm? Mẹ cả ngày ở nhà một mình nên lười xuống bếp. Nếm thử tay nghề của Quân San đi, đây đều là những thứ Quân San nấu đó, chỉ ngửi mùi thơm thôi cũng nhịn không được muốn ăn rồi.
- Bác quá khen…
Kỷ Quân San múc một bát canh gà do Thi Vân Cẩm nấu, thổi đi lớp dầu trên mặt, đợi canh nguội một chút cô mới uống một ngụm, bộ dạng cẩn thận khi cô uống canh rất xinh đẹp, Đỗ Long nhìn thấy cũng phải trợn mắt.
- Thế nào? Ngon không?
Thi Vân Cẩm hỏi.
Kỷ Quân San hé miệng cười, nói:
- Rất ngon và thanh ạ, tuy vậy vẫn có chút khác biệt với canh gà chính tông, bác gái là người phương bắc phải không ạ?
Thi Vân Cẩm cười nói:
- Con thật lợi hại nha, lão già nhà ta ăn cả đời cũng chả thấy gì khác biệt, càng đừng nói đến thằng ranh Đỗ Long này. Ôi, bác cũng không tính là người phương bắc, chỉ có điều trước đây lớn lên ở phương bắc thôi. Sau khi kết hôn thì công tác tại thành phố Ngọc Minh này, có thể xem như một nửa là người Ngọc Minh.
Kỷ Quân San làm mấy món đều là những món chính tông bản địa, hoặc có thể nói là hơi có sắc thái bản địa, Thi Vân Cẩm không ngờ sau khi nếm cũng phát hiện ra. Đỗ Long thế mới biết Kỷ Quân San hóa ra là người đẹp dân tộc Thái!