Lục Mẫn kêu thảm một tiếng, ruột đau như thắt khiến gã chỉ biết hít mạnh, muốn nói nhảm vài lời cũng không được. Đỗ Long quay lưng che họng máy quay, túm lấy cái đầu khô vàng của Lục Mẫn, trừng mắt:
- Bị bắt còn dám bố láo, mày lì ha? Có nhận ra anh không? Chú em mày một gậy suýt làm anh nghẻo rồi đấy! Anh nhớ kĩ mày lắm! Mày vẫn còn dám dọa người khác nữa cơ đấy, anh xem mày nên tự lo cho bản thân đi thì hơn. Trong trại tạm giam và nhà tù có rất nhiều thằng đang chào đón mày đó!
Lục Mẫn bị Đỗ Long dọa đến run lẩy bẩy. Đánh lén cảnh sát là tội nặng, khiêu chiến nền tảng của nhân dân dân chủ! Quan tòa thường xử rất nặng, huống chi cảnh sát nhân dân cực kì đoàn kết, không bao giờ khách khí gì với mấy loại dám đánh thương đồng nghiệp này. Lục Mẫn dường như thấy được tương lai bi thảm của mình nên không cứng rắn được nữa.
Đỗ Long ra tay quá nhanh nên Hoàng Kiệt Hào không kịp ngăn cản. Cũng may hắn chỉ đá một cước, mắng một câu rồi xong. Sau đó Đỗ Long quay đầu nhìn vị quay phim và Triệu chủ trì cười nói:
- Triệu chủ trì, là tôi quá kích động. Kẻ thù gặp mặt đỏ mắt mà. Thật sự xin lỗi! Đoạn phim này có thể cắt ra được không?
“Tay anh chắn hết màn hình rồi, đoạn phim đen sì chiếu kiểu gì?” Triệu Bình thầm nghĩ “Hơn nữa cũng không thể để sếp Hoàng mất thể diện được…”
Vừa nghĩ đến đây, Hoàng Kiệt Hào bảo:
- Lão Triệu, thanh niên hơi quá khích là chuyện thường. Đoạn này nên cắt đi, đêm nay tôi mời khách. Cả nhà đến Thủy Tinh Cung giao lưu chút.
Triệu Bình cười ha hả:
- Sếp Hoàng đã nói thế thì tôi không khách sáo nữa, có ai tuổi trẻ không nhiệt huyết chút đây? Loại này tội phạm nếu truyền đi thì mỗi người hò tẩn cho một trận dân chúng nhìn mới thoải mái!
Loading...
Nhưng chỉ có thể nói riêng vậy thôi, chứ nếu chuyện đánh người bị lộ thì đúng là phiền toái. Mọi người nghe xong chỉ cười cười.
Cảnh sát hình sự bắt đầu triển khai lục soát phòng của Lục Mẫn, rất nhanh có vị cảnh sát ở trong phòng ngủ kêu lên:
- Sếp Ngô, ở tủ đầu giường có một cái cân điện tử mini! Tuy nhiên không phát hiện thuốc phiện!
Hoàng Kiệt Hào nhanh nhẹn bước vào phòng ngủ, thấy một cảnh sát đang đứng ở tủ đầu giường chụp ảnh lưu chứng nhận. Hoàng Kiệt Hào nhìn cái cân điện tử lớn chừng bàn tay, ra lệnh:
- Cẩn thận lục soát, tên này chắc chắn có hàng!
- Có thông tri bên chống ma túy không?
Hồ Dịch hỏi.
- Tìm ra thuốc phiện đã.
Hoàng Kiệt Hào quay lại phòng khách, bắt Lục Mẫn ép hỏi:
- Thuốc phiện ở đâu? Nói!
Lục Mẫn giật mình, bị khí thế của Hoàng Kiệt Hào ép sợ mất vía. Nhưng gã biết nếu khai ra chỗ thuốc phiện kia thì gã chết chắc, cho nên vặn vẹo khuôn mặt, cắn chặt răng:
- Thuốc phiện nào. Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì.
Hoàng Kiệt Hào thấy vậy ngược lại cười rộ lên:
- Ha hả, cái loại cân điện tử mini này không dùng để cân thuốc phiện chẳng lẽ để lúc luộc đồ ăn cân muối chắc? Mạnh miệng chứng tỏ hàng không ít nhỉ. Mọi người cố gắng, nhất định phải tìm ra thuốc phiện!
Ngoại trừ một cảnh sát khống chế Lục Mẫn và một phụ trách canh cửa, còn lại đều tham gia vào việc lục soát. Nếu có thể tìm được số lượng thuốc phiện tương đối thì tính chất vụ án sẽ hoàn toàn khác. Vì vậy vài vị cảnh quan đồn công an cũng xắn tay áo vào tìm tòi.
Mọi người lục cả nửa ngày nhưng vẫn chẳng thấy gì. Tố chất của tên Lục Mẫn này không tệ, mặc dù Hoàng Kiệt Hào khích thế nào cũng mặc kệ, ngây ra nhìn ngực mình. Loại lõi đời này Hoàng Kiệt Hào cũng đành chịu.
- Nếu có chó nghiệp vụ thì tốt.
Triệu Bình chờ để chụp thuốc phiện lâu quá, không kìm nổi chen lời. Hoàng Kiệt Hào há hốc mồm. Y đương nhiên biết có chó nghiệp vụ tìm ma túy sẽ đơn giản hơn nhiều. Tuy nhiên đội chống ma túy tỉnh Thiên Nam nhiều nhiệm vụ trọng đại lắm, loại chó này muốn mượn cũng chẳng dễ. Hoàng Kiệt Hào dù biết Lục Mẫn cực kì có khả năng tàng trữ ma túy nhưng nhiều nhất chỉ buôn bán nhỏ thôi, không cần phải phiền đến đội chống ma túy. Mãi đến khi nhìn phản ứng của Lục Mẫn y mới ý thức được tên này không đơn giản như vậy.
Đỗ Long cũng đang âm thầm tìm tòi. Kinh nghiệm của đám cảnh sát hình sự khá phong phú, việc tìm tòi chung quanh không có phần hắn nhúng tay vào. Hắn chỉ có thể tự mình dùng ánh mắt đánh giá xung quanh.
Đỗ Long đi một vòng quanh phòng khách, ánh mắt hơi mỏi. Hắn cúi đầu định nhắm mắt nghỉ ngơi thì đột nhiên có phát hiện. Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát mặt đất.
Trên mặt đất có vài tinh thể bột phấn cực nhỏ, phân lượng rất ít, rất khó phát hiện. Đỗ Long nghiêng đầu dí sát mặt đất, nhìn theo hướng ánh sáng thì thấy tinh thể do phản quang mà như ẩn như hiện, kéo dài dọc theo lối đi nhỏ tới ban công phòng bếp.
Đỗ Long tới ban công, đảo mắt qua các dụng cụ phòng bếp nhưng không phát hiện manh mối gì. Hắn tập trung ở góc ban công, nơi đó chất không ít khoai tây. Đội cảnh sát hình sự đã lục soát nơi này. Mười mấy củ khoai tây bị tẽ thành hai nửa rồi vứt qua một chỗ.
Nhìn đống khoai tây, Đỗ Long không kìm nổi nhếch miệng cười, quay đầu nhìn Lục Mẫn đang ngồi như lão tăng nhập định, cười nói:
- Lục Mẫn, mày cũng tài giỏi đấy, giấu thuốc phiện trong khoai tây, không ngờ từ ngoài nhìn không có chút dấu hiệu nào. Sếp Hoàng, tôi đề nghị bóc tất cả đống khoai tây này, thuốc phiện có thể giấu ở trong.
Lục Mẫn nghe xong Đỗ Long nói biến sắc. Gã nhũn cả người, gần như muốn ngỏm. Hoàng Kiệt Hào thấy thế mừng rỡ, lập tức tiến tới ban công, tự mình ngồi xổm xuống cầm một củ khoai tây cẩn thận nhìn. Thật ra biện pháp giấu độc này cũng có sơ hở, nhưng phải cầm ngắm một chút mới phát hiện ra vấn đề. Tuy nhiên đám khoai đó nhiều cái là thật, giả khá ít, hơn nữa giấu ma túy rất kỹ. Vì vậy vài cảnh sát điều tra tuy mổ vài củ ra xem qua nhưng không phát hiện ra vấn đề ở sâu bên trong.
Tất cả khoai tây đều bị bổ ra cẩn thận. Từ trong đống khoai tây này lấy được một đống giấy bạc, trong túi nhựa có hai lớp thuốc phiện tổng cộng năm tảng. Dùng cân điện tử đo, trừ đi độ nặng của bao thì có chừng năm trăm gram. Theo giá chợ đen thì đống này có giá khoảng năm mươi ngàn trở lên.
Tuy số thuốc phiện không nhiều như dự tính nhưng bắt được một con buôn nhỏ thì có cơ hội dò la về kẻ buôn lớn thậm chí ông chủ sau màn. Đương nhiên đây là chuyện của đội chống ma túy rồi.
Hoàng Kiệt Hào gọi điện cho đại đội trưởng đội chống ma túy tỉnh Thiên Nam Hoàng Hà Thanh kêu người đến nhận án, sau đó vỗ vai Đỗ Long cười:
- Tiểu Đỗ, rất nhiều người lo lắng mắt cậu sau khi bị thương sẽ không tốt, không nghĩ ra mắt vẫn sáng như đuốc vậy, hai cái vụ án liên tiếp đều là cậu tìm được manh mối nhanh nhất. Cậu không định bảo là vận may nữa chứ?
Đỗ Long cười khổ:
- Sếp Hoàng ngài đừng chế nhạo tôi. Tôi mắt phải còn đỡ, nhưng mắt trái từng bị tên Lục Mẫn kia đánh suýt lồi ra, đến nay vẫn chưa lành hoàn toàn. Đeo kính râm để che lại chút chứ không phải cố ý đeo cho oai đâu!
Rất nhiều người vốn ghen tỵ với Đỗ Long vì tìm được thuốc phiện trước, nhưng nghe xong lời này đều cảm thấy thông cảm. Người ta còn bị thương kìa, còn ghen tỵ gì nữa.
Hoàng Kiệt Hào vỗ vai Đỗ Long, cũng không biết phải an ủi thế nào. Nghĩ một chút liền nói:
- Tiểu Đỗ, Lục Mẫn đã bị bắt, án của cậu cũng xong rồi. Người hiền ắt gặp lành, cậu sẽ tốt thôi. Vậy đi, tôi phái người lái xe đưa cậu về đồn công an. Năm rưỡi đến sáu giờ tối tôi lại phái người đón cậu.
Đỗ Long suy nghĩ, nói:
- Sếp Hoàng, tôi đi liệu có thích hợp không?
Hoàng Kiệt Hào nghiêm mặt nói:
- Nếu như cậu thấy không thích hợp thì đừng đi.
Đỗ Long cười:
- Tôi đi là được. Cứ thế, tôi chờ xe chuyên dụng đến đón nhé.
Đỗ Long trở lại đồn công an. Kỷ Quân San đã đi, Đỗ Long gọi điện cho cô, nói cho cô biết Lục Mẫn đã bị bắt. Giọng của Kỷ Quân San hơi biến điệu nhưng vẫn cực kì dịu dàng dễ nghe. Cô hỏi thăm tình hình của La Thắng, Đỗ Long nói kĩ cho cô, La Thắng cùng Lục Mẫn bị đưa đến trại tạm giam hậu thẩm. Kỷ Quân San muốn Đỗ Long nghĩ biện pháp sai người chiếu cố La Thắng, Đỗ Long lập tức đáp ứng.
Thật ra Đỗ Long chẳng biết ai ở trạm tạm giam bên kia. Hắn nghĩ một lát rồi gọi cho cha:
- Cha, cha có người quen ở trại tạm giam quận Tây Sơn không? Hai kẻ đánh con đã bị bắt đưa đến đó, con muốn tìm người hỗ trợ xử lý một chút…
Cha Đỗ Long ở đầu dây bên kia uy nghiêm nói:
- Tiểu Long, tư tưởng này của con là sai lầm. Sau khi họ bị bắt sẽ có pháp luật đến trừng trị, con…