Dương Ninh đợi Lão Thụ Bì đi được một lúc, lúc này mới đi ra ngoài đánh thức Hầu tử. Hầu tử mớ ngủ được một lúc, ngơ ngác tỉnh dậy, nói một câu khó hiểu:
- Điêu lão đại, đã xảy ra chuyện gì?
Dương Ninh cười nói:
- Mấy người dậy đi, ta đưa mọi người đi tới một nơi.
Hầu tử liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy không gian vẫn một màu đen sì, còn định hỏi thêm, Dương Ninh đã nói:
- Các ngươi không đi thì sẽ hối hận đấy, đi hay không thì tự quyết định.
Hầu tử vô cùng thắc mắc, nhưng vẫn đứng dậy đánh thức mấy người khác. Mọi người đều ngơ ngác khó hiểu, Dương Ninh cũng không chần chừ, dẫn mọi người ra khỏi miếu thổ địa, lệnh cho Hầu tử dẫn đường tới cổng thành phía Nam.
trên đường đi Bọn Hầu tử rất hiếu kỳ, mấy lần hỏi dò, Dương Ninh chỉ nói là đến lúc đó tự biết. Đến một chỗ cách cổng thành Nam không xa, mấy người liền ngồi xuống ở một chỗ dưới chân tường.
Giờ Mão canh Ba, trời đã hửng sáng, chỗ cổng thành đã thưa thớt vài người đi tới. Sau khi cổng thành mở ra, Dương Ninh lập tức dẫn bọn Hầu tử ra khỏi thành.
Thành Hội Trạch muốn vào thành sẽ phải điều tra nghiêm ngặt, ra khỏi thành nếu đi xe quá vội cũng sẽ bị kiểm tra, nhưng bọn người Dương Ninh vừa nhìn đã biết ăn mày, đám lính giữ thành ngược lại không có tâm tư để ý tới mấy tên khất thực này, bọn họ ra khỏi thành hoàn toàn thuận lợi.
Loading...
Sau khi ra khỏi thành, Dương Ninh cũng không nói nhiều, chân bước nhanh, một lúc đã mang bọn Hầu tử đi xa được một chặng bốn năm dặm.
- Điêu lão đại, chúng ra rốt cuộc là định đi đâu?
Hầu tử cũng không nhịn được nữa, dừng lại.
- Hôm nay toàn bộ huyện Hội Trạch sẽ không thể coi là thái bình, nói không chừng sẽ đụng phải bọn thổ phỉ, chúng ta hay là quay về trong thành cho an toàn.
Dương Ninh dừng bước, xoay người lại, thản nhiên nói:
- Đưa tay ra.
Hầu tử khẽ giật mình, thấy Dương Ninh thần sắc nghiêm nghị nhìn mình chằm chằm, do dự một chút, cũng đưa tay ra, Dương Ninh lấy một cái ban chỉ (cái nhẫn)đặt trong lòng bàn tay Hầu tử. Hầu tử sững sờ, cảm thấy không hiểu gì cả.
- Cái ban chỉ này nếu đổi thành bạc, ít nhất cũng đáng giá vài chục lượng bạc.
Dương Ninh nói:
- Hầu tử, ngươi đưa bọn họ bây giờ mau chóng rời khỏi đây, càng xa càng tốt, không ngoài dự liệu thì trong vòng vài canh giờ nữa sẽ có người truy tìm tung tích của chúng ta.
Hầu tử và mấy người khác nhìn vào mắt nhau, không hiểu chuyện gì, nhưng Hầu tử rất nhanh nắm ban chỉ trong lòng bàn tay, cười nói:
- Điêu lão đại, huynh phát tài lớn rồi phải không?
Y chỉ nghĩ rằng đêm qua Dương Ninh ở chỗ Hoa Trạch đã trộm được một ít, hôm nay chia phần cho mọi người.
- Tài thì không thấy phát, nhưng thấy lòi ra đại họa rồi.
Dương Ninh vô cùng sảng khoái nói:
- Tiêu Dịch Thủy bị giết chết, vây cánh của hắn có thể sẽ tính toán món nợ này với ta. Các anh em ở cùng với ta tại miếu thổ địa, món nợ này cũng tương tự có thể coi như là tính cho các ngươi, cho nên mọi người bây giờ hãy mau mau chạy trốn đi. Lấy ban chỉ đổi thành ngân lượng, có thể đảm bảo được lộ phí cho mọi người. Chúng ta như thế này từ biệt rồi, có lẽ suốt đời này sẽ không gặp lại nhau nữa.
Hắn gọn gàng linh hoạt, vừa nói xong, cũng không trì hoãn nữa, lập tức quay người đi về hướng Nam.
Đám Hầu tử sửng sốt một lúc, đều vô cùng sợ hãi, lập tức đuổi theo, kinh hãi nói:
- Điêu lão đại, là huynh giết Tiêu Dịch Thủy ư?
- Là ai giết đã không còn quan trọng nữa.
Dương Ninh cũng không quay đầu lại, chân bước nhanh hơn.
- Nhưng các ngươi đi theo ta, nguy hiểm sẽ càng lớn. Bọn chúng có thể đã đuổi gần tới nơi rồi, nên đi đường nào, các ngươi tự lựa chọn đi.
Hầu tử dừng bước, nhất thời ngây người, mấy người giương mắt nhìn Dương Ninh rơi vào bóng tối. Sau đó, một người ở phía sau cẩn thận hỏi:
- Hầu tử, chúng ta nên làm gì đây?
- Còn làm sao được nữa?
Hầu tử phun một bãi nước miếng xuống đất:
- Người nhất định là bị tiểu tử này giết, chúng ta mà ở cùng hắn, chắc chắn sẽ bị liên lụy. Bây giờ đừng nói gì nữa, mau trốn đi thôi. Càng sớm rời khỏi huyện Hội Trạch càng tốt.
Cũng không dám đi theo hướng Dương Ninh đã đi, hắn đưa tay chỉ về hướng Đông:
- Chúng ta đi về bên kia, chạy mau đi.
Dương Ninh thấy đám Hầu tử mỗi bên đi một hướng, liền nặng nhọc thở phào một cái, gió lùa qua mát rượi, vừa hay khoan khoái trong lòng.
Trong vòng một đêm, sự việc thay đổi bất ngờ, Dương Ninh trước đây làm sao nghĩ tới chuyện vừa mới trải qua, chính mình lại gây ra chuyện lớn như thế, càng không nghĩ tới trong nháy mắt đã phải chạy trốn khắp nơi.
Việc thoát khỏi huyện Hội Trạch là bắt buộc phải làm, hơn nữa còn phải tiếp tục tìm kiếm tung tích của Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp bị đưa đến Kinh Thành, Dương Ninh có dùng mông suy nghĩ cũng biết tình cảnh nhất định vô cùng bi thảm, Tiểu Điệp có ân cứu mạng với hắn, hắn đương nhiên không thể bỏ qua.
Tuy nhiên hắn cũng hiểu rõ bản thân hiện nay thân cô thế cô, chưa chắc đã có thể tìm ra Tiểu Điệp chứ đừng nói cứu được nàng. Nhưng ngay cả như vậy cũng phải tận lực làm, như vậy mới xứng đáng với lương tâm của mình.
Hắn bây giờ cũng đã nắm giữ một chút manh mối, ít nhất cũng biết Tiểu Điệp cùng các cô nương khác bị Tiêu cục mang đi, mục đích là Kinh thành, hơn nữa đã rời đi được ba ngày.
Cho nên muốn tìm ra Tiểu Điệp, trước hết phải tìm ra được đội quân của Tiêu Cục đó.
Thành Hội Trạch cách Kinh Thành khoảng nửa tháng đi đường, cho nên tiêu đội kia bây giờ vẫn còn đang trên đường đi.
Nếu đã mang theo không ít cô nương, tiêu đội tất sẽ không quá nhỏ, nếu là một Đại tiêu cục nhất nhì ở Kinh thành, vì lý do an toàn, bọn chúng tất nhiên không thể không dùng cờ hiệu.
Đối với một Tiêu cục không phải là võ công lợi hại bao nhiêu, mà là nhân mạch vô cùng rộng lớn. Tiêu cục mà không có nhân mạch, cho dù có phần đông là cao thủ, muốn tung hoành thiên hạ cũng là chuyện không thể.
Giương cờ hiệu, trên đường thông suốt, thậm chí vài tiêu cục có thể tránh khỏi bị kiểm tra dọc đường, ưu thế như vậy, đương nhiên sẽ không lí gì mà không dùng.
Dương Ninh tin rằng một tiêu đội như vậy nhất định sẽ dễ dàng nhận ra, vậy thì bản thân nghe ngóng dọc đường, chưa chắc đã không có được tin tức.
Ngoài ra tuy là tiêu đội rời đi sớm hơn mình ba ngày, nhưng dọc đường không thể đi cả ngày lẫn đêm, lợi dụng lúc bọn chúng nghỉ trọ để rút ngắn khoảng cách, đó cũng không phải là chuyện không thể làm.
Chỉ cần có thể đuổi theo tiêu đội, sẽ có cơ hội tiếp cận Tiểu Điệp. Dù cho không có cách để cứu Tiểu Điệp, nhưng cứ đi theo, cuối cùng sẽ có cơ hội ra tay.
Hắn vừa đi vừa nghĩ, tới lúc sực tỉnh, trời đã sáng rõ.
Nhìn về phía trước, là một quan đạo hơi rộng, hắn nhíu mày, mình đi trên quan đạo lớn như vậy, một khi vây cánh của Tiêu Dịch Thủy đuổi theo sẽ rất dễ dàng phát hiện ra. Hắn ý thức được bản thân còn đang trong thời điểm chạy trốn, vào thời điểm này, quả không phải là thời điểm thích hợp để hành tẩu nghênh ngang trên đường.
Hắn liền rẽ ra khỏi đường chính, đi thẳng về hướng nam, nhất định muốn đuổi kịp tiêu đội, cho nên trên đường căn bản không hề nghỉ ngơi, lúc đói khát thì tìm dòng suối nhỏ uống vài ngụm nước, rồi lại tìm vài quả dại ăn đỡ đói. Đến lúc hoàng hôn của ngày hôm sau, hắn đã cách huyện thành Hội Trạch càng ngày càng xa.
Trong lúc vô tình, hắn theo thiên đạo đi, lại rẽ vào đường chính, đúng lúc thấy chỗ đường giao nhau có một lều cỏ. Bên ngoài lều cỏ có dựng một cây gậy trúc, phía trên treo một tấm rèm, viết một chứ lớn: Trà.
Chỗ này chắc là một quán trà ở ven đường.
Lúc này quả thật Dương Ninh cảm thấy hơi khát nước. Hắn đi tới, chỉ thấy trước quán trà có một cái ghế gỗ, có một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi ngồi, liền cười nói:
- Đại thúc, người…
Hắn còn chưa dứt lời, người đàn ông kia đã liếc mắt nhìn qua, khua tay nói:
- Đi đi! Đi đi! Ở đây không có đồ ăn thừa đâu.
Nói xong y xoay người đi, cũng không nhìn Dương Ninh.
Dương Ninh hơi giật mình, nghĩ thầm vị lão huynh này tư chất đúng là kém, lập tức cúi đầu, liền hiểu mình đang mặc trên người quần áo của một kẻ ăn mày, cũng khó trách vị lão huynh kia nhìn thấy liền xua đuổi. Đương nhiên là cho rằng có người tới ăn xin.
- Đại thúc, ta muốn hỏi thăm chút chuyện.
tất nhiên Dương Ninh sẽ không rời đi, ngược lại lại tiến lên hai bước:
- Mấy ngày vừa rồi có một tiêu đội đi qua chỗ này phải không? Đây là hướng đi Kinh thành?
- Nói thừa.
Lão nghiêng đầu lại, tức giận nói:
- Nếu ngươi biết được quan đạo có thể đi tới Kinh thành, thì sao lại không có đoàn xe đi qua? Mỗi ngày đi qua đi lại bao nhiêu đoàn xe , chẳng lẽ ta còn phải nhớ từng cái là cái nào là thương nhân, cái nào là tiêu đội à?
Người đàn ông này có tính tình hơi khó chịu, Dương Ninh cũng lơ đễnh, lại cười nói:
- Vậy có thể cho uống miếng nước không? Tại hạ khát quá.
- Muốn uống nước đương nhiên là có thể, chẳng những có nước, mà còn có trà.
Người đàn ông nọ liếc xéo Dương Ninh, cười mà như không nói:
- Chỉ cần trên người có tiền, còn có thể cho ngươi ít đồ ăn đó.
Giọng lão chưa dứt, chợt nghe tiếng một nữ nhân nói:
- Chẳng phải chỉ là một chén nước thôi sao? Có gì mà tiếc, làm ăn không tốt thì cũng không nên trút giận lên người khác chứ.
Ngay sau đó từ trong quán trà một vị phu nhân lưng buộc tạp dề đi ra, bưng một chén nước đưa cho Dương Ninh, Dương Ninh vội vàng đón nhận, ngửa đầu uống cạn.
Nam nhân hừ lạnh một tiếng, rồi không nói gì thêm.
Dương Ninh đem bát trà trả lại vị phu nhân, chắp tay nói:
- Đa tạ đại thẩm.
- Là người từ phương Bắc tới hả?
Phu nhân thấy trên người Dương Ninh nhếch nhác, nhưng cũng không ghét bỏ, ngược lại lại đồng cảm nói:
- Thật là đáng thương, tuổi còn trẻ đã lưu lạc. Tiểu tử, nếu đói bụng, ta lấy cho ngươi miếng bánh nếp.
Nam nhân trừng mắt nói:
- Lấy bánh cái gì, nếu cứ như vậy, chúng ta ăn không khí à? Đồ đàn bà phá của.
Vị phu nhân căn bản không để ý, vào trong nhà cầm một khối bánh nếp đi ra, Dương Ninh vội vàng cảm ơn, vừa đưa tay nhận bánh vừa hỏi:
- Đại thẩm, dám hỏi một câu, mấy ngày qua có thấy một tiêu đội đi qua nơi này không? Khoảng hai ba ngày trước.
Phu nhân suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói:
- Ở đây mỗi ngày đều có đội xe đi qua, nên không chú ý. Ngươi muốn hỏi tiêu đội làm gì?
Dương Ninh đang định nói, chợt nghe ở phía xa truyền đến tiếng vó ngựa, đúng là từ phía Bắc đến.
Người đàn ông và phu nhần này quanh năm thấy người đến người đi, cũng không để ý. Trong lòng Dương Ninh thì căng thẳng, lách mình qua bên cạnh quán trà, nhìn về phía xa xa hướng Bắc, dưới trời chiều, thấy có năm sáu con khoái mã đang chạy như bay tới đây.
Khoái mã như mũi tên, trong chốc lát đã đến bên cạnh quán trà, đám bộ khoái đều đang mặc cùng một màu áo lam, một người đi đầu ghìm chặt ngựa, nhìn lướt qua, nam nhân ngồi trên ghế đã vội đứng dậy tiến đến, cười cười nói:
- Mấy vị sai gia là muốn uống trà phải không? Mời vào trong.
Tên bộ khoái dẫn đầu không hề để ý, lấy một tờ giấy từ trên người, mở ra, đưa cho vị nam nhân kia hỏi:
- Nhìn kỹ xem, có nhìn thấy tên này không?
Nam nhân nhìn kỹ vài lần, nhíu mày quay đầu lại, thì phát hiện Dương Ninh vừa mới đứng ở bên cạnh quán trà đã không thấy tung tích đâu. Ngược lại vị phu nhân kia tiến lên nhìn bức họa, lắc đầu nói:
- Mấy ngày nay người qua lại cũng gặp không ít người, nhưng chưa nhìn thấy người trong bức họa này bao giờ.
Vị bộ khoái kia nói với vẻ mặt lạnh lùng,:
- Các người nhìn kỹ thêm lần nữa đi, không cần phải giống như đúc.
Rồi nhìn vị nam nhân, trầm giọng hỏi:
- Ngươi nhìn xung quanh là nhìn cái gì vậy?
Nam nhân vội nói:
- Không có gì, không có gì.
Vị bộ khoái cười lạnh nói:
- Đây là tội phạm giết người đang bỏ trốn, phạm phải tội chết, nếu các ngươi biết chuyện không báo, sẽ là tòng phạm. Đó là tội chém đầu đó, nhìn kỹ lại cho ta, rốt cục là có thấy không?
Y quay đầu lại liếc mắt ra ý một cái, ba tên bộ khoái tung người xuống ngựa, rút đao ra khỏi bên hông, xông vào trong quán trà.