Thành bắc ngoài tám mươi dặm, núi non trùng điệp, giữa các núi đồi trùng điệp có vô số thung lũng được hình thành, có một thôn trang tên là Đào Hoa Độ. Muốn tới Đào Hoa Độ này, trước nhất phải qua một cái đường thủy. Đường thủy này bên trên không có cầu, chỉ có đò ngang qua sông. Hai bên bờ sông đều là một mảnh đào nguyên, mỗi khi đến tháng ba xuân về, khắp nơi đào hoa đua nở, cảnh đẹp làm cho người ta hít thở không thông.
Từ xưa tương truyền, thôn này đã có tên là Đào Hoa Độ.
Đào Hoa Độ mặc dù nằm trong thung lũng, nhưng quy mô lại không nhỏ, ước chừng ba bốn trăm gia đình, mặc dù có chút cảm giác thế ngoại đào nguyên, nhưng vẫn không kém phần náo nhiệt.
Bởi vì Đào Hoa Độ tương đối vắng vẻ, lại không có cầu qua sông, nên bình thường rất ít người tới, thậm chí hai ba tháng cũng không có một khách vãn lai.
Mà người trong thôn muốn rời Đào Hoa Độ, đi tới chợ ở Vân La mà nói, cả đi cả về ít nhất phải hai ngày. Bởi vậy Đào Hoa Độ thời điểm sinh hoạt bình thường đều là tự cung tự cấp, trừ khi quá mức cần thiết, nếu không sẽ không rời thôn đi tới Vân La thành.
Nhậm Thương Khung trước khi xuất phát đã mang theo một bộ xiêm y bình thường. Thời điểm đến Đào Hoa Độ, liền mặc nó vào, cái này kêu là nhập gia tùy tục.
Hắn biết rõ, loại địa phương vắng vẻ này, nếu hắn ăn bận như quý tộc, cử chỉ cao quý, rất dễ để cho dân bản xứ sinh ra tâm lý đề phòng, muốn nghe ngóng sự tình, ngược lại rất bất lợi.
Quả nhiên, lão hán đưa đò thấy hắn ăn bận bình thường, cũng không có bao nhiêu đề phòng, cười hỏi vài câu, liền đưa hắn vào thôn.
- Tiểu ca từ nơi nào đến?
Lão hán kia cười ha hả hỏi.
Loading...
- Lão bá, nhà của ta trong thành mở xưởng ép dầu, cần thêm nhân thủ. Gần nhà ta có một láng giềng nói ở Đào Hoa Độ có thân nhân, ta liền tới tìm một chút. Nếu được sẽ theo ta về thành làm việc.
- Hả? Tại Đào Hoa Độ thân nhân? Không biết nhà đó tên gì?
- Láng giềng của ta nói, hắn tên là Tứ Hỉ Nhi. Mẫu thân hắn cùng mẫu thân của láng giềng ta là biểu tỷ muội. Lão bá, ở bên trong Đào Hoa Độ, có ai tên là Tứ Hỉ Nhi không?
Lão hán tin ngay:
- Có, có! Tứ Hỉ Nhi có vài phần khí lực, là tay tiều phu rất thiện nghệ. Ngươi là tìm đúng người rồi. Bất quá Tứ Hỉ Nhi này trung thực hiếu thuận, phải nuôi mẹ già, có thể cùng ngươi đi hay không còn chưa biết được. Nếu hắn không đi, hắc hắc, lão hán ta cũng có một nhi tử, khí lực cũng không tệ.
- Ân, lão bá, phiền toái ngươi chỉ điểm một chút, nhà của Tứ Hỉ Nhi đi như thế nào. Nếu hắn không đi, ta sẽ quay lại tìm lão bá ngươi.
Lão hán kia là người phúc hậu, lập tức đem phương hướng nhà Tứ Hỉ Nhi chỉ cho hắn rành mạch. Không vì muốn giành danh ngạch cho nhi tử mà giở trò.
Nhậm Thương Khung chậm rãi mà đi, không bao lâu, liền tới trước một gian nhà trúc. Gian nhà tuy đơn sơ nhưng sạch sẽ gọn gàng vô cùng.
Từ ngoài cổng nhìn vào, liền thấy một tráng hán đang ở trước sân chẻ củi. Người bận một thân áo ngắn tay, lộ ra cơ bắp hết sức khỏe mạnh.
Thấy Nhậm Thương Khung ngoài cổng nhìn vào, tráng hán này liền ngừng tay lại, đưa tay lau mồ hôi tráng, cất giọng hỏi:
- Tiểu ca, ngươi tìm người nào?
- Tứ Hỉ Nhi?
Nhậm Thương Khung lên tiếng. Tráng hán kia dĩ nhiên là là Tứ Hỉ Nhi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn đi ra mở cổng.
Tuy là người xa lạ, nhưng Đào Hoa Độ dân phong thuần phác. Mặc dù trong nhà đơn sơ, nhưng Tứ Hỉ Nhi vẫn rót nước trà cho khách nhân, lấy ra một ít quả vỏ cứng cùng thịt khô đãi khách.
Trà là từ trên núi, quả vỏ cứng cùng thịt khô cùng là thổ sản vùng này.
- Tiểu ca, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Người sống trên núi không dấu được chuyện, Tứ Hỉ Nhi liền hỏi.
- Là như vậy. Tổ phụ đại nhân ta mấy ngày trước báo mộng cho ta, nói hắn năm đó ở trong núi sâu phía sau Đào Hoa Độ mất một kiện đồ vật. Thứ này là một tín vật tổ truyền, người nhà ta rất coi trọng. Ta nghe bên ngoài người ta nói, ngươi là tiều phu giỏi nhất Đào Hoa Độ, đường đi lên núi hẳn là rất quen thuộc. Bởi vậy muốn nhờ ngươi chỉ đường.
Tứ Hỉ Nhi ngược lại rất sảng khoái:
- Tốt, việc này rất dễ. Ta vừa vặn muốn lên núi đốn củi. Ngươi muốn đi, chúng ta liền có thể đi.
Nhậm Thương Khung lấy ra một thỏi bạc hai mươi lượng:
- Tốt, ngân lượng này coi như là tiền thù lao, nhanh thì một ngày, nhiều thì năm ba ngày, ta sẽ nhờ ngươi dẫn đường, khi nào quen thuộc mới thôi.
- Này. . .
Tứ Hỉ Nhi có khi nào thấy đĩnh bạc lớn như vậy?
Nhậm Thương Khung biết rõ người sống trên núi thuần phác, lập tức đem bạc đẩy tới, cười nói:
- Con người của ta làm việc, ưa thích sảng khoái. Ta ra bạc, ngươi giúp ta làm việc. Thiên kinh địa nghĩa. Nếu như ngươi đẩy tới đẩy lui, chính là xem thường ta.
Tứ Hỉ Nhi hai tay chà xát, thấy đỉnh bạc lớn như vậy, trong lòng bàn tay mồ hôi ướt đẫm.
Lúc này mẫu thân của Tứ Hỉ Nhi từ trong phòng đi tới:
- Con à, người ta thực lòng tìm ngươi giúp đỡ, ngươi cũng nên thực lòng mà làm.
Lão nương trong phòng thoáng nhìn thấy thỏi bạc lớn, tim đập thình thịch. Có ngân lượng này, việc nhi tử lấy vợ sẽ không cần lo nữa, còn có thể chọn một tiểu nương mông lớn chuyên sinh con trai nối dõi tông đường.
Có mẫu thân lên tiếng, Tứ Hỉ Nhi tự nhiên không phản đối, sảng khoái nói:
- Ta dẫn ngươi đi.
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Việc này không nên chậm trễ, lập tức xuất phát.
Việc này không cần giữ bí mật gì. Trước khi bảo đao kia bị tìm được, căn bản không ai biết nó mất tại Đào Hoa Độ. Bởi vậy Nhậm Thương Khung hắn cho dù đem Đào Hoa Độ đào ba thước đất, cũng không có ai hoài nghi cái gì.
Chỉ cần bảo đao kia tới tay, mọi sự đại cát.
Tiến vào núi, Tứ Hỉ Nhi hỏi:
- Tiểu ca, chúng ta đi như thế nào, ngươi có chủ ý hay không?
- Không cần nôn nóng, trước hết cứ theo những nơi quen thuộc mà ngươi thường đi đốn củi, sau đó tính tiếp.
Tứ Hỉ Nhi nghe xong lời này, cũng không nhiều hỏi. Mang theo Nhậm Thương Khung đi vào núi. Địa phương hắn đốn củi xưa nay sẽ không vào núi quá sâu.
Tìm kiếm đến khi mặt trời lặn xuống núi. Nhưng không thu hoạch được gì.
Thấy Nhậm Thương Khung sắc mặt có chút ít thất vọng, Tứ Hỉ Nhi ngược lại có chút áy náy. Cầm ngân lượng của người ta nhiều như vậy, nếu có thể giúp người ta tìm được tín vật thì tốt rồi?
- Tứ Hỉ Nhi, ngươi bình thường đốn củi, là những địa phương này sao?
Tứ Hỉ Nhi gật đầu:
- Đúng vậy a, bình thường người trong thôn lên núi đốn củi, đều là mấy cái địa phương này. Đi xa hơn phải mang cung nỏ đao săn, bởi vì trong đó có rất nhiều thú dữ.
- Nói như vậy, ngươi không đi quá xa?
Nhậm Thương Khung giật mình.
- Ta xưa nay rất ít đi săn, tối đa chỉ làm chút ít bẩy rập săn gà rừng và thỏ thôi, đi không quá xa. Bất quá, hôm nay những địa phương này củi đã ít đi. Ta đang muốn đổi địa phương, đi xa một chút.
Nhậm Thương Khung trong lòng khẽ động, hồi tưởng lại. Tứ Hỉ Nhi này nhặt được bảo đao kia, là ở kiếp trước ba năm về sau. Địa phương đốn củi ba năm về sau, đã sớm thay đổi rồi.
Giờ phút này nghe hắn nói những địa phương này củi đã không còn nhiều, như vậy ba năm sau khẳng định sẽ thay đổi địa phương. Chi tiết này sao ta lại không nghĩ tới?
Nhậm Thương Khung nhãn tình sáng lên, cười nói:
- Ngươi tính đi địa phương nào, mang ta đi nhìn một cái.
Tứ Hỉ Nhi là người thành thật, tuy sắc trời đã tối, nhưng người sống trên núi qua đêm trong rừng là chuyện bình thường, có một thanh búa trong tay, hắn cũng không có nhiều lo lắng.
- Tốt, ta vốn định đổi hai cái địa phương, còn chưa có đi qua. Vừa vặn đi dò đường, nhìn xem bên đó củi nhiều hay không, nếu nhiều sẽ chọn nó.
Nhậm Thương Khung trong nội tâm không khỏi một hồi rung động, hắn có một loại rất dự cảm mãnh liệt, cùng trí nhớ của kiếp trước kết hợp lại, hắn cảm giác, việc này sẽ thu hoạch được một điểm gì đó.
Bảo đao của Lữ gia tên là Trảm Phong Vân, là một trong năm binh khí đứng đầu của Vân La Thành.
Bảo đao được Thiên Nhân cảnh cường giả dùng nguyên lực rèn luyện, bản thân mặc dù bị chôn vùi, nhưng quả quyết không có khả năng đem khí tức hoàn toàn che đậy.
Khí tức này, người không tu luyện quả quyết không có khả năng cảm nhận được.
Nhưng Nhậm Thương Khung trời sinh có được đại đạo hạt giống, đối với nguyên lực khí tức rất nắm chắc, so với võ giả bình thường tối thiểu mạnh hơn gấp đôi. Hơn nữa, hắn làm việc này có tính mục đích nhất định, chỉ cần bảo đao ở chung quanh, thì nhất định có thể tìm tới. Điểm này Nhậm Thương Khung phi thường tự tin.
Đường núi quả nhiên là càng ngày càng khó đi. Các bụi cỏ, bụi gai hầu như che đậy toàn bộ sơn đạo vốn đã không lớn mấy, chỉ có thể dựa vào búa không ngừng mở đường.
Đi đến thời điểm nửa đêm, Tứ Hỉ Nhi dù làm bằng sắt cũng có chút mệt mỏi. Nhưng thấy Nhậm Thương Khung hai mắt sáng quắc, thần thái sáng láng, một điểm mệt mỏi đều không có. Điều này làm cho Tứ Hỉ Nhi cảm thấy hết sức bội phục, trong lòng tự nhủ tiểu tử này thoạt nhìn nhã nhặn, không nghĩ tới thể lực tốt như vậy.
Hắn nào biết được, cách đi như vậy, đối với một võ giả như Nhậm Thương Khung mà nói, cho dù đi mười ngày nửa tháng, cũng không cảm giác bị mệt mỏi.
Nhậm Thương Khung thấy hắn mệt mỏi, mỉm cười nói:
- Chúng ta trước nghỉ ngơi một chút. Đợi trời sáng lại đi. Không cần vội.
Nghỉ ngơi nửa đêm, khí lực Tứ Hỉ Nhi rõ ràng tốt hơn nhiều. Vừa mở mắt, nhưng không thấy bóng dáng Nhậm Thương Khung. Vội vàng đứng dậy, bốn phía tìm kiếm.
Qua hơn nửa đêm, vạn nhất tiểu ca bị hổ lang tha đi, vậy thì không quá tốt. Vẻ mặt lo lắng tìm kiếm dấu vết bốn phía. Chỉ xem chốc lát, trong nội tâm mới an tâm một ít, bốn phía không có dấu chân cọp beo qua lại. Trong núi, chỉ cần không phải mãnh thú, thì mọi chuyện không cần lo.
Tìm kiếm bốn phía chốc lát, bỗng nhiên thấy trong núi phía trước, Nhậm Thương Khung từ bên trong đi ra, trên trán còn đầy mồ hôi đang không ngừng lau sạch.
- Chào buổi sáng.
Nhậm Thương Khung cười nói,:
- Ta thức dậy sớm nên đi tìm một vòng. Ta suy nghĩ, chúng ta cùng nhau đi tìm, có chút lãng phí nhân lực. Không bằng hôm nay chia làm hai đường. Đến chạng vạng tối nếu như không tìm được, thì xuống núi đến nhà của ngươi tập hợp, như thế nào?
Tứ Hỉ Nhi gật gật đầu:
- Cũng tốt, bất quá đây đã là thâm sơn, phải đề phòng sài lang hổ báo.
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Không sợ, chúng tránh ta còn không kịp, muốn chọc ta, là phiền phức của bọn nó.
Tứ Hỉ Nhi không phải người ngu, thấy Nhậm Thương Khung đi một ngày mà tinh thần phấn chấn vô cùng, ước chừng cũng đoán được người này không tầm thường, lập tức cùng Nhậm Thương Khung ước hẹn, đến chạng vạng tối mà tìm không thấy sẽ xuống núi tập hợp.
Đợi Tứ Hỉ Nhi rời đi, trên mặt Nhậm Thương Khung lập tức hiện lên một đạo tinh quang, thân ảnh phiêu nhiên, liền biến mất trong mảnh rừng rậm.
Hắn cùng Tứ Hỉ Nhi mỗi người đi một ngả, là cố ý tách Tứ Hỉ Nhi ra. Bởi vì hắn đã bắt được một tia nguyên lực chấn động! Một loại dự cảm mãnh liệt làm cho Nhậm Thương Khung tim đập nhanh lên. Hắn biết rõ, bảo đao kia, nhất định là tại phụ cận gọi hắn!