Phần 1: Mẹ con vui đùa
Nhị di nương ở trong phòng khách đi tới đi lui, vừa đi vừa giày xéo khăn tay, gương mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thượng Quan Tử Ngọc nghe mẫu thân mắng xong, sắc mặt trắng xanh tái nhợt, buồn bực mở miệng:
"Mẫu thân, mẹ đang suy nghĩ cái gì đó? Hắn không có nói không cưới con."
Lời vừa nói ra, Nhị di nương lập tức dừng lại, quay đầu nhìn sang, mắt nháy mấy cái, không rõ tình huống trước mắt. Nếu mà nam nhân kia nguyện ý cưới con gái, sắc mặt của con gái làm thế nào mà khó coi như vậy.
"Vậy tại sao sắc mặt của con lại khó coi đến như vậy, hả?"
"Rốt cuộc là có ý gì?"
"Hắn nói trước mắt nếu đến phủ cầu hôn sẽ làm bẩn thanh danh của con"
"Như vậy thật không tốt cho cả hai"
"Hôm trước vừa mới từ hôn Thượng Quan Vãn Thanh, hôm nay lại đến cửa cầu hôn với con. Người khác sẽ nói về con như thế nào?"
Loading...
"Hắn muốn con hỏi Thượng Quan Vãn Thanh trước, xem nó có phản đối hay không?"
Nhị di nương nghe xong, con ngươi chuyển động mấy vòng.
Theo lý.
Mộ Dung Dịch nói không sai, đúng là vì con gái mà suy nghĩ. Nhưng trong lời nói có mấy phần từ chối.
Có phải là không muốn cưới Ngọc nhi nên mới kéo dài hay không đây?
"Ngọc nhi, con xác định hắn thật sự muốn cưới con sao?"
"Bằng không, mẫu thân đi tìm thừa tướng phu nhân"
"Hai người chúng ta sẽ nhanh chóng tìm một gia đình danh giá gả con đi."
"Con thấy sao?"
Con gái năm nay đã mười chín tuổi, rất nhiều người bằng tuổi con đều đã là mẹ của đứa nhỏ. Mà con gái, ... nếu trở thành gái lỡ thì, ...
Nếu không gả đi bây giờ, chỉ sợ sẽ không gả ra ngoài được.
Thượng Quan Tử Ngọc nghe mẫu thân nói, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng lắc đầu cự tuyệt.
Ả luôn luôn là người tâm cao khí ngạo, hơn nữa một lòng muốn gả vào Mộ Dung phủ.
Những năm gần đây, đối với những người đến cửa cầu hôn, hay các quan văn công tử, ả căn bản xem không thèm để vào mắt.
Mẫu thân nói không sai, đơn giản nhất, ... như một gia đình làm nghề buôn bán.
Nếu đó là gia đình có danh tiếng trong Sở kinh, nàng gả vào đó địa vị cùng lắm chỉ là một di nương, cũng giống như mẫu thân.
Phi, Nàng không thèm gả vào làm thiếp, như vậy chẳng phải nàng cả đời đều bị chính thất ức hiếp sao.
"Mẫu thân"
"Mặc kệ Mộ Dung Dịch có muốn cưới con hay không, con chắc chắn sẽ khiến hắn cưới con cho được"
"Bằng không, con nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, sẽ không để hắn sống yên ổn."
Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Thượng Quan Tử Ngọc hiện lên vẻ dữ tợn, trong ánh mắt là tia sáng âm hiểm độc ác.
Ngày hôm nay mình rõ ràng đã tỉ mỉ trang điểm, tự nhận diện mạo có thể so với thần tiên trên trời.
Nhưng ở trong phòng đấu giá, thế nhưng không có một người nam nhân nào chú ý tới mình.
Ngược lại, con nhỏ Thượng Quan Vãn Thanh kia lại làm nhiều trò khiêu khích khiến cho rất nhiều người chú ý mà nhìn nó chăm chú.
Dù chỉ phát sinh trong nháy mắt, nhưng nàng để ý thấy, rất nhiều người đều nhìn nó đến muốn rớt con mắt.
Nàng thật tình nghĩ không ra.
Con nhỏ kia mà đẹp cái gì?
Toàn thân cao thấp quê mùa mộc mạc, đến một món trang sức cũng đều không có. Tuy rằng nhìn trong sáng một chút, nhưng có đẹp đến như thế sao?
Thượng Quan Tử Ngọc tức giận đến phát điên, hung hăng nghĩ.
Nhị di nương nhìn bộ dáng của con gái, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, không dám nói thêm điều gì nữa.
Không nghĩ tới, cô con gái mà mình luôn luôn dạy dỗ như một tiểu thư khuê các, nhưng khuôn mặt lại hiện ra vẻ độc ác như vậy.
Nhìn vẻ mặt của con giờ phút này.
Chỉ sợ là không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, bà thật sự rất sợ con sẽ gây ra chuyện gì đó không thể cứu vãn?
"Vậy bây giờ phải làm như thế nào đây?"
"Con sẽ hỏi Thượng Quan Vãn Thanh, xem thử coi nó có ý kiến gì không?"
"Nếu nó không phản đối, tất nhiên là con muốn Mộ Dung Dịch đến phủ cầu hôn rồi"
Thượng Quan Tử Ngọc trầm giọng mở miệng, Nhị di nương gật đầu không nói nữa, phòng khách an tĩnh lại.
Ngọc Trà Hiên,
Vãn Thanh đang uống trà, vừa uống vừa xem sổ sách. Hồi Tuyết từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một cái hộp gấm rất đẹp mắt.
Vừa đi vào, liền vẫy tay cho tiểu nha hoàn trong phòng lui xuống, đợi đến khi trong phòng không còn người ngoài. Nàng mới mở miệng nói chuyện.
"Tiểu thư, người xem món này như thế nào?"
"Được không?"
"Là vật mà hồi năm ngoái người làm ra"
"Còn nói rằng vật đó không hoàn mỹ nên người không hài lòng lắm"
"Nhưng em nhìn thật lâu cũng không nhìn ra nó có chỗ nào không hoàn mỹ"
"Hay là đem cái này tặng cho lão gia người thấy như thế nào?"
"Chẳng còn vật nào nữa đâu"
Vãn Thanh buông ly trà trong tay xuống, vươn tay cầm lấy hộp gấm trong tay Hồi Tuyết.
Mở hộp ra, lấy Lưu Ly phẩm bên trong ra, đó là một ống đựng bút.
Lúc trước, sau khi nàng chế tạo nó xong có chút không hài lòng. Cảm thấy đường vòng cong của miệng ống, không được đẹp mắt, cho nên liền giữ lại.
Không nghĩ tới lúc này, thế nhưng lại lấy ra tặng cho phụ thân.
Vãn Thanh có chút không vừa ý.
Nhưng mà trước mắt, trong tay nàng hiện không còn đồ tốt. Nếu mà phụ thân thích Lưu Ly phẩm.
Trước tiên, cứ đưa cái này qua, tặng cho ông chơi đỡ.
Năm nay nàng nhất định phải thiết kế một món Lưu Ly phẩm độc nhất vô nhị tặng riêng cho ông.
Nghĩ như vậy liền mở miệng.
"Ừ, em hãy tự mình giao tận tay cho phụ thân đi"
"Ta hơi mệt"
"Đi nghỉ ngơi một chút"
Vãn Thanh nói xong, cầm hộp gấm trong tay đưa cho Hồi Tuyết. Đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, ngáp một cái.
Gần đây, vì chỉnh đốn chuyện tình bên trong phủ, hơn nữa còn chuyện của Lưu Ly Các, nàng quả thật có chút mệt mỏi.
Hiện tại mọi việc đều giải quyết xong, trước đi nghỉ ngơi một chút đã.
Hồi Tuyết lập tức hướng ra phía ngoài gọi người:
"Yên Nhiên, Thanh Lăng, tiểu thư mệt mỏi, đỡ tiểu thư đi về phòng để nghỉ ngơi”
"Dạ."
Hai người nha hoàn từ bên ngoài đi vào, một người một bên giúp đỡ Vãn Thanh đi về phòng.
Hồi Tuyết cầm hộp gấm, đi ra ngoài kêu thêm hai người nha hoàn cùng hướng về phía Thạch viện mà đi.
Ngày hôm nay, lão gia vừa đúng lúc ở trong phủ, Hồi Tuyết giao hộp gấm đến trong tay Thượng Quan Hạo, gương mặt ông đầy vẻ ngạc nhiên.
"Hồi Tuyết, ở đâu ra thứ này?"
Hồi Tuyết cung kính mở miệng:
"Bẩm lão gia, ngày hôm nay ở Lưu Ly Các đã xảy ra một việc lớn"
"Có người trộm một món Lưu Ly phẩm, là tiểu thư giúp người ta giải quyết chuyện này"
"Cho nên chủ nhân Lưu Ly Các tặng vật này cho tiểu thư, tiểu thư liền phái nô tì đem đến tặng lão gia."
Thượng Quan Hạo nghe xong, ánh mắt sáng lên.
Thứ nhất là Thanh nha đầu có hiếu tâm, chuyện gì cũng đều nhớ đến ông.
Thứ hai là Lưu Ly phẩm, ông ở bên nhà chính từng thấy qua một lần. Trong lòng vẫn luôn muốn sở hữu một vật giống như vậy.
Ông nằm mơ cũng không dám nghĩ sẽ có ngày đó.
Thật không ngờ tới.
Bây giờ, thật sự có một cái đang nằm trong tay ông, không khỏi cẩn thận cầm trong tay, ngắm nghía, vuốt ve, âu yếm, đến nỗi không muốn buông.
Hồi Tuyết thấy dáng vẻ lão gia yêu thích không muốn buông tay, không muốn quấy rầy ông nữa, cung kính mở miệng:
"Lão gia chậm rãi thưởng thức, nô tì đi về trước, hầu hạ tiểu thư"
"Ừ, ngươi đi đi."
Hồi Tuyết lui ra ngoài mang người trở về Ngọc Trà Hiên.
Vãn Thanh đang nghỉ ngơi, Hồi Tuyết ở trước cửa trông chừng, không để bất cứ ai dám đến quấy rầy tiểu thư nhà mình.
Vãn Thanh ngủ một giấc, thế nhưng lại ngủ thẳng tới trời sắp tối mới tỉnh.
Xem ra nàng thật sự rất mệt mỏi.
Mở to mắt, thấy Đồng Đồng đang đứng trước giường nhìn nàng, khóe môi nàng liền hiện ra nụ cười ngọt ngào.
Bé vừa nhìn thấy nàng tỉnh lại, liền cúi người hôn một cái ở trên gương mặt nàng, giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên.
"Mẫu thân"
"Mẹ thật xinh đẹp nha"
"Dáng ngủ đẹp quá chừng à"
"Làm Đồng Đồng nhìn cũng không dám hôn, sợ làm mẫu thân tỉnh giấc."
Vãn Thanh nghe xong lời nói của bé, không khỏi cười rộ lên. Trực tiếp vươn tay ôm cơ thể nhỏ nhắn của bé vào trong ngực, vươn tay chỉ chỉ cái miệng nhỏ của bé:
"Sao nào?"
"Để cho mẫu thân nhìn xem xem"
"Con trai của mẹ có phải ăn đường ngọt hay không, mà tại sao nói chuyện có thể ngọt như vậy?"
"Hay là giả vờ nịnh nọt để làm mẫu thân vui hả?"
Hồi Tuyết cùng bà vú nghe bên trong có tiếng nói đùa, liền vén rèm từ bên ngoài đi vào.
Vừa vào liền nhìn thấy cảnh hai mẹ con cười đùa vui vẻ trên giường, không khỏi nở nụ cười.
Hai người mỗi người một câu:
"Đúng vậy, đúng vậy"
"Đồng Đồng nhất định là ăn kẹo ngọt rồi, cho nên mới biết cách dỗ người khác vui vẻ như vậy"
"Đúng vậy, đúng vậy"
"Do Trương bà bà ngày hôm nay cho Đồng Đồng ăn kẹo, cho nên nói chuyện mới có thể ngọt như vậy, đúng không?"
Đồng Đồng nghe xong ba người lớn trong phòng hùa nhau trêu đùa bé, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu không khỏi ửng đỏ, liền bĩu môi, đôi tay nhỏ bé bưng kín khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, tỏ vẻ xấu hổ, miệng lẩm bẩm.
"Là do hai người vừa rồi không thấy được dáng vẻ mẫu thân lúc ngủ, thật sự là rất đẹp nha"
"Đồng Đồng là nói thật lòng nha”
"Đồng Đồng không biết nói dối nha"
Đồng Đồng tuy rằng con nhỏ, nhưng đối với việc người lớn giễu cợt bé, bé tỏ thái độ kiên quyết cho thấy rõ lập trường của mình.
Bé nói nhưng là nói thật đó nha.
Vãn Thanh nghe xong lời nói của bé, khóe môi ý cười càng sâu hơn, vươn tay kéo ra hai tay đang che mặt của con trai, trái phải nhìn bé, cất tiếng nói:
"Con trai của mẹ cũng đặc biệt đáng yêu nha"
"Tại sao vậy ta?"
"A"
"Bởi vì do mẫu thân sinh ra"
"Cho nên con trai của mẹ mới đáng yêu hơn những đứa trẻ bình thường khác"
"Phải không ta?"
Thượng Quan Đồng nghe Vãn Thanh nói xong, rất vui vẻ, nhẹ nhàng nháy nháy đôi mắt to tròn long lanh, liên tục gật đầu:
"Đúng vậy, đúng vậy"
"Vì mẫu thân xinh đẹp, nên Đồng Đồng mới có thể đáng yêu."
Bé vừa nói xong khiến mọi người trong phòng nở nụ cười, ngay cả Chiêu Chiêu đang đứng dưới chân Đồng Đồng cũng tham gia, hoa chân múa tay vui sướng, có vẻ rất vui vẻ.
Hồi Tuyết cùng bà vú nhìn nhau, sau đó nhìn mẹ con hai người.
Khỏi phải nói, đôi mắt của Đồng Đồng cùng tiểu thư giống nhau như đúc.
Đôi mắt đen mà trong sáng, ngập nước giống như được vây quanh bởi những hạt Trân Châu, sáng đến chói mắt.