Phần 2: Đàm Đài Văn Hạo
Không nghĩ tới người của Thiên Ưng Lâu lại xuất hiện tại nơi này.
Nhiều ám vệ như vậy, chẳng lẽ Lâu chủ Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo sẽ xuất hiện sao?
Mọi người đang nghĩ, chỉ thấy một đám người mặc đồ màu đen từ cửa đi vào. Dẫn đầu là một người cũng mặc quần áo màu đen nhưng, trước ngực lại thêu một con chim ưng đang vươn cánh, ưng trảo bén nhọn như sắt, làm người ta thấy mà sợ.
Người đang cùng hắn nói chuyện đúng là Tôn Hàm, một đường đem những người này nghênh đón đi vào, an trí ở phía tây gần với khán đài.
Người mang mặt nạ chim ưng, không phải Đàm Đài Văn Hạo thì là người nào?
Còn có ai dám phô trương thân thế như thế mà xuất hiện tại đây.
Trong lúc nhất thời liền có âm thanh nho nhỏ bàn luận.
"Người này thật ngông cuồng."
"Người ta có tiền, ngông cuồng là chuyện đương nhiên."
Loading...
Âm thanh bàn tán đa phần là của nam tử, trong đó còn có một tia hâm mộ. Đàm Đài Văn Hạo cũng không giống như các công tử thế gia, dựa vào tổ tông che chở.
Hắn hoàn toàn đi lên bằng hai bàn tay trắng, thành lập ra Thiên Ưng Lâu vang danh khắp thiên hạ, tiền tài nhiều đến đếm không xuể, làm việc dựa theo tâm tình.
Sự hiện diện của hắn giống như là tấm gương cho nam tử noi theo, rất nhiều người tuy rằng ghen tị, nhưng lại không thể không thừa nhận, nam nhân này quả thật có tư cách cuồng ngạo.
Đừng nói bọn họ, những tên nhị thế tổ. Cho dù là người trong hoàng thất, cũng phải cố kị hắn ba phần, đây mới là cảnh giới cao siêu.
Bên này nữ tử lại càng bàn luận sôi nổi.
"Nghe nói Đàm Đài Văn Hạo bộ dạng thật tuấn mỹ, là một trong những nhân vật nổi tiếng đứng đầu trong Ngũ Đại Công Tử, không biết đến tột cùng là tuấn mỹ đến thế nào?."
"Hắn cũng không thích nữ nhân."
Nhất thời không có thanh âm.
Vãn Thanh nhìn qua, lặng yên đánh giá vị lâu chủ Đàm Đài này. Nhìn không ra tâm tình của hắn.
Nhưng dù chỉ là nhìn nửa khuôn mặt cùng cái cằm trơn bóng duyên dáng kia, liền biết người này quả thật cực xuất sắc không giống người thường.
Hơn nữa lại cực kỳ ngông cuồng như vua của một cõi, giống như chúa tể trong thiên hạ này, càng làm nàng hiếu kỳ về thân phận thật sự của hắn.
Trong phòng đấu giá, Mộ Dung Dịch cùng Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân đứng dậy, lập tức đi qua chào hỏi.
"Nguyên lai là lâu chủ Đàm Đài giá lâm, thất kính thất kính."
Đàm Đài Văn Hạo ngẩng đầu, đồng tử lạnh băng bắn về phía Mộ Dung Dịch cùng Hạ Hầu Mặc Quân, hơi gật đầu một cái, khóe môi gợi lên.
"Mộ Dung Dịch, vang danh khắp thiên hạ Tích Hoa công tử"
"Về phần vị này? Hán Thành vương phủ Duẫn Quận Vương."
Rốt cuộc không hổ là lâu chủ Thiên Ưng Lâu, tình báo là bậc nhất. Mọi người liền biết được vị này lâu chủ này rất lợi hại, vừa thấy mặt liền có thể đoán ra thân phận của hai người.
Mộ Dung Dịch cùng Hạ Hầu Mặc Quân gật đầu:
"Lâu chủ trí nhớ thật tốt."
Đàm Đài Văn Hạo nói xong một câu nói, có vẻ như không muốn nói thêm nữa, Mộ Dung Dịch cùng Hạ Hậu Mặc Quân có chút xấu hổ, chào hỏi xong thì quay trở về vị trí của mình.
Vãn Thanh nhìn thấy Mộ Dung Dịch thấp cổ bé họng, tâm tình không lí do vui sướng.
Tên tâm thần chết tiệt kia, xứng đáng, thật đúng là tự mình đa tình, chắc là đang xấu hổ trong lòng đây. Bỗng nhiên bên tai vang lên giọng điệu tức giận của Hạ Hầu Mặc Viêm:
"Tỷ tỷ, người kia là ai? Thật đáng ghét."
Vãn Thanh sửng sốt, theo bản năng vươn tay bưng kín miệng của Hạ Hầu Mặc Viêm, để đề phòng bị Đàm Đài Văn Hạo nghe được, gặp phải chuyện không hay.
Đúng lúc này, trên khán đài vang lên tiếng của Tôn Hàm.
"Hoan nghênh các vị đã đến Lưu Ly Các tham gia buổi bán đấu giá ngày hôm nay."
Lời này rất tốt, che đậy được câu nói kia của Hạ Hầu Mặc Viêm. Cho nên không gây ra phiền toái gì, Vãn Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, buông Hạ Hầu Mặc Viêm ra, Hạ Hầu Mặc Viêm chỉ ngây ngốc ngồi nhìn Vãn Thanh:
"Tỷ tỷ, vì sao che miệng ta nha?"
"Mặc Viêm, mau nhìn trên khán đài, rất nhanh sẽ có những đồ vật xinh đẹp được mang ra."
Vãn Thanh dời đi lực chú ý của Hạ Hầu Mặc Viêm, tên kia quả nhiên không để ý đến việc Vãn Thanh che miệng của hắn, vui vẻ gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía khán đài, vừa nhìn vừa vui vẻ nói:
"Tỷ tỷ, ngươi lát nữa muốn cái gì, ta mua cho ngươi."
Vãn Thanh hết chỗ nói rồi, nghiêng đầu nhìn hắn. Cái chàng ngốc này, sao lại đối với nàng tốt như vậy? Đến tột cùng là tại sao vậy chứ.
Đánh giá Hạ Hầu Mặc Viêm trong khoảng cách gần này, Vãn Thanh phát hiện chàng ngốc này có bộ dạng thật sự rất đẹp.
Mi hẹp dài như ngọn núi, mắt phượng long lanh xinh đẹp, lông mi cong còn rất dài, nhẹ nhàng chớp chớp, cực kỳ mê người.
Ánh mắt thật là trong sáng rực rỡ, làm cho người khác không thể ghét được, ngược lại có một loại thương tiếc.
Da thịt trắng mịn, môi đỏ tươi mà gợi cảm, lúc này lộ ra độ cong duyên dáng, ý cười nhuộm đầy cả khuôn mặt, lộng lẫy loá mắt.
Lúc nói chuyện giống như đang làm nũng, nhưng lại rất đáng yêu.
Chàng ngốc này sao lại bị bệnh kia chứ, nếu hắn hoàn hảo, cũng là một người phong lưu, thân phận tôn quý, lại có tướng mạo tốt như vậy, phải là người mà mọi người đều ngưỡng mộ. Ai ngờ lại là một chàng ngốc kia chứ.
Vãn Thanh suy nghĩ đến mê mẩn, Hạ Hầu Mặc Viêm quay đầu liền nhìn thấy Vãn Thanh đang nhìn hắn, không khỏi nhỏ giọng hỏi:
"Tỷ tỷ, sao vậy?"
Vãn Thanh phục hồi tinh thần, lắc đầu, nhìn lên khán đài.
Tôn Hàm đang nói về quy tắc đấu giá Lưu Ly phẩm lần này:
"Về quy tắc bán đấu giá Lưu Ly phẩm, ta nghĩ mọi người nơi này chắc đều biết đến"
"Nhưng ta còn muốn nói thêm một lần nữa"
"Đợi lát nữa Lưu Ly phẩm xuất hiện sẽ có một giá quy định"
"Mọi người có thể đấu giá"
"Mỗi một lần giơ thẻ số, tăng giá một ngàn lượng"
"Cho đến khi không còn ai ra giá, sau ba lần gõ búa, Lưu Ly phẩm sẽ thuộc về người đó."
Tôn Hàm nói xong, phía dưới liền có người kêu lên:
"Đã biết, đã biết, mau đem ra xem năm nay rốt cuộc có đồ vật gì?"
"Tốt, lần này vật phẩm đấu giá có sáu món đồ"
"Hiện tại, bắt đầu đấu giá."
Tôn Hàm gật đầu, vung tay lên, Lưu Dận dẫn người, đem phòng đấu giá bốn phía biến thành màu đen, từ từ kéo rèm che lên. Sau đó có người mở lên mấy ngọn đèn trên đỉnh đầu, chiếu thẳng vào khán đài.
Chỉ thấy trên khán đài tràn ngập ánh đèn huỳnh quang, ánh sáng màu xanh lộng lẫy, sắc sảo, chói mắt người xem, dưới ánh đèn mờ ảo, càng xinh đẹp.
Món Lưu Ly phẩm đầu tiên đó là Thủy Từ.
Toàn thân bình hoa trơn bóng không tỳ vết, dưới ánh sáng đang chiếu rọi xuống, giống như sóng nước bềnh bồng rất rực rỡ.
Chỉ nghe phía dưới có người trầm trồ khen ngợi, có người hút không khí, còn có người nhỏ giọng nói thầm.
"Trời ạ, thật đẹp, đây là bình hoa sao? Cho tới bây giờ ta còn chưa từng nhìn thấy bình hoa đẹp giống như vậy đâu?"
Giọng nói Tôn Hàm vang lên khắp phòng:
"Tốt lắm, hiện tại bắt đầu đấu giá, bình hoa này gọi là Thủy Từ, giá khởi điểm là mười một ngàn lượng."
Tôn Hàm vừa nói xong, rất nhanh liền có người giơ thẻ số:
"Mười hai ngàn lượng."
"Mười ba ngàn hai trăm lượng."
Lần này thanh âm kia vừa vang lên, tình hình có vẻ trở nên kịch liệt.
Vãn Thanh đối với buổi đấu giá này không có hứng thú, ngước mắt đánh giá mấy người ngồi ở phía trước.
Người của ngũ đại thế gia tất cả đều xuất hiện, Hán Thành vương phủ cũng có người tới, còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng tại Sở kinh.
Mặt khác Long Phiên cùng Hiên Viên và các nước khác cũng có không ít nhân vật nổi tiếng đến đây, xem ra buổi đấu giá lần này sẽ rất kịch liệt.
Vãn Thanh trong lòng nghĩ, chợt bên tai vang lên giọng nói của Hạ Hầu Mặc Viêm:
"Tỷ tỷ, ngươi thích không?"
Mềm yếu hòa hợp, mang theo một nỗi mong chờ, tựa hồ chỉ cần Vãn Thanh muốn, hắn liền lập tức mua cho Vãn Thanh.
Vãn Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt của hắn mờ mịt tràn đầy ý cười, ở dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, có vẻ càng mê người.
Nháy nháy đôi mắt to chờ câu trả lời của nàng, động tác này của hắn cùng Đồng Đồng rất giống nhau, Vãn Thanh không khỏi cười rộ lên, lắc đầu.
"Mặc Viêm, ta không thích bình hoa."
"Ồ, vậy đợi lát nữa ngươi thích vật gì thì nói cho ta biết nha."
Hạ Hầu Mặc Viêm rất nghiêm túc dặn dò Vãn Thanh.
Vãn Thanh nâng tay chống cằm gật đầu cho qua chuyện. Nếu nàng không đáp ứng, chỉ sợ chàng ngốc này lại nói không dứt.
Hiện tại đang trong buổi đấu giá nha.