logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Hoa Nhược Hư trong lòng bồn chồn, dùng ánh mắt chất vấn nhìn Hoa Ngọc Phượng.

“ Tuyết trang chủ, sự tình đã qua ta không rõ ràng lắm, chẳng biết Tuyết trang chủ muốn ta nói gì đây?” giọng nói êm ái của Hoa Ngọc Phượng như làn gió nhẹ lướt qua lòng hắn làm hắn an tâm.

“ Hoa nhị tiểu thư, hôm đó tiểu nữ Du Du là ở Hoa Sơn cùng trò chuyện với lệnh tỷ Hoa đại tiểu thử, ta nghĩ cô cũng nhớ chứ ?" Tuyết Danh Phong đối với sự phủ nhận của Hoa Ngọc Phượng như không để ý, nhàn nhạt nói.

Hoa Ngọc Phượng trong lòng càng thêm trầm mặc, hơn một tháng trước, Tứ đại thế gia gia chủ thân đến Hoa Sơn, ngày đó Tuyết Du Du cùng nàng cũng đều ở đấy, chuyện xảy ra hiển nhiên nàng biết, chỉ là nếu nàng nói ra sợ rằng Hoa Nhược Hư sẽ không chịu nỗi, bởi nàng biết Hoa Nhược Hư cho đến bây giờ tựa hồ vẫn không tin là Tuyết Du Du lại hãm hại hắn, mà trên thực tế, hôm đó chính miệng Tuyết Du Du đã tố cáo với Hoa Ngọc Loan, Hoa Nhược Hư tối đó ly khai Phiêu Tuyết sơn trang lại còn hãm hiếp nàng, Tuyết Du Du còn chỉ ra vài chuyện chứng tỏ hắn và nàng có quan hệ thân mật, bởi thế cuối cùng Hoa Sơn đành phải trục xuất Hoa Nhược Hư khỏi sư môn.

“ Hoa nhị tiểu thư, ta nghĩ người sẽ không phủ nhận việc tiểu nữ đã nhận diện Hoa Nhược Hư chứ? Hôm đó cũng có nhiều người chúng ta ở đây đã tận mắt chứng kiến, lệnh tỷ Hoa đại tiểu thư cũng thừa nhận lời Du Du là thật ! Chẳng lẻ Hoa nhị tiểu thư tới giờ vẫn muốn bao che cho tên dâm tặc vô sỉ này sao?” giọng Tuyết Danh Phong lạnh lùng vang lên.

Hoa Nhược Hư trong lòng sầu khổ, nhìn thấy bộ dạng Hoa Ngọc Phượng hắn cũng đã ẩn ước hiểu được, Tuyết Danh Phong hẳn là không nói dối, nhưng như vậy nghĩa là Du Du muốn hãm hại hắn sao? Chiếu theo lời Tuyết Danh Phong, cả sư tỷ cũng tin hắn đã hãm hiếp Tuyết Du Du vậy còn ai có thể tin hắn vô tội chứ? Có thể Hoa Ngọc Phượng nói tin tưởng hắn nhưng chắc cũng chỉ để an ủi hắn mà thôi.

“ Tuyết trang chủ, ngay từ đầu tất cả chúng ta chỉ được nghe từ một phía lời của Tuyết nhị tiểu thư, cho tới giờ cũng không để cho sư đệ ta có cơ hội giải thích, cứ thế mà áp đặt tội danh đó cho sư đệ ta, các vị chẳng lẽ không thấy vậy là hơi quá đáng sao?” Hoa Ngọc Phượng khẽ thở dài, “ Theo ta được biết, sư đệ ta cùng Tuyết nhị tiểu thư bị khốn trong Ám Vô Thiên Nhật suốt bảy ngày, trong bảy ngày đó sự đệ lại không có hành động gì mạo phạm Tuyết nhị tiểu thư, nhưng sau đó hai ngày lại có chuyện mạo phạm với Tuyết nhị tiểu thư, chẳng lẽ các vị không thấy kỳ quái sao?”

“ Một người bình thường dĩ nhiên sẽ không làm chuyện ti bỉ hạ lưu như vậy, làm chuyện đó chỉ có thể là hạng không bằng cầm thú, vì vậy không thể dùng lẽ thường mà phán đoán được.” Phong Quá Vân xen vào, trong lời nói lộ vẻ khinh bỉ.

“ Sư đệ, theo lời Tuyết nhị tiểu thư nói, ngươi đêm đó không cẩn thẩn làm rơi Bích Ngọc tiêu của tỷ tỷ tặng cho ngươi, hiện tại Bích Ngọc tiêu đúng là ở trên tay nàng, ngươi nếu có thể giải thích cặn kẽ vì sao Bích Ngọc tiêu kia mất tích vậy là có thể chứng minh nàng ta đã vu oan cho ngươi.” Hoa Ngọc Phượng không để ý tới Phong Quá Vân, nói với Hoa Nhược Hư. Bây giờ bất kể là ai, Tuyết Du Du trong mắt họ chính là người bị hại, hơn nữa nàng lại là nữ tử cho nên người ta sẽ tin lời nàng hơn Hoa Nhược Hư. Bất quá nếu Hoa Nhược Hư có thể chứng minh lời Tuyết Du Du nói là giả dối, vậy hắn có thể rửa sạch tội danh của mình.

“ Bích Ngọc tiêu?” Hoa Nhược Hư rùng mình.

Loading...

“ Hoàng thiên tại thượng, thạch ốc vi môi, ngọc tiêu vi sính, ta Hoa Nhược Hư thề sẽ chiếu cố Tuyết Du Du suốt đời suốt kiếp !” mấy lời hắn từng nói vang lên bên tai.

“ Hoa đại ca, người đã nói sẽ chiếu cố Du Du suốt cả đời này, chẳng lẻ lại quên sao?” thanh âm u oán của Du Du vang lên.

“ Chết đói ở đây cũng được, chỉ có điều người đã chiếm tiện nghi rồi, người cũng không cần chiếu cố ta cả đời này, chỉ cần chiếu cố ta mầy ngày nay là được rồi.” vẫn là giọng nói của Du Du.

“ Suốt đời suốt kiếp !” Hoa Nhược Hư đột nhiên cảm thấy lo lắng trong lòng, “ Du Du, nàng không phải muốn ta chiếu cố suốt đời sao? Vì sao lại vu oan cho ta? Cho dù nàng không muốn ta chăm sóc, ta không phải đã đi rồi sao? Chẳng lẻ nàng muốn ta chết mới vừa lòng sao?”

“ Sư đệ, ngươi làm sao vậy?” Hoa Ngọc Phượng thấy sắc mặt Hoa Nhược Hư thay đổi liên tục, cảm thấy có gì không ổn vội vàng hỏi khẽ.

“ Nhị sư tỷ, người yên tâm, ta không sao.” Hoa Nhược Hư cố gắng áp chế cơn kích động, chậm rãi nhìn lướt qua chúng nhân Phiêu Tuyết sơn trang, cuối cùng dừng lại trên một khuôn mặt quen thuộc, một khuôn mặt tràn ngập sự áy náy và bất an, trong ánh mắt còn chứa đựng vài phần thống khổ.

“ Ha ha ha !” Hoa Nhược Hư ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười của hắn tràn ngập phiền muộn còn có bất đắc dĩ, hắn lại nhìn Phong Bình rồi cuối cùng quét tới Tuyết Danh Phong.

“ Ta bây giờ mới phát hiện mình thật buồn cười, cây Bích Ngọc tiêu kia không ngờ lại thành tội chứng của ta !” Hoa Nhược Hư khinh bỉ nhìn Tuyết Danh Phong, “ Các người không phải muốn ta chết sao? Vậy cứ nói thẳng ra đi để ta khỏi phải lặn lội đến đây mà giải thích này nọ. Tuyết đại trang chủ, ta kỳ thật nên cám ơn ngài mới đúng, nếu không có ngài ta thật sẽ không biết một người có thế dối trá đến mức nào !”

“ Hoa Nhược Hư, ta không biết ngươi đang nói gì. Ngươi làm chuyện không bằng cầm thú thì chính là ngươi muốn tìm tới cái chết, đừng nên oán người khác.” Tuyết Danh Phong sắc mặt hơi đổi, giọng nói tựa hồ có chút miễn cưỡng. Hoa Nhược Hư quay đầu nhìn Phong Bình muốn nói gì đó lại thôi, rốt cuộc nhịn không được cười vang rồi xoay người lại trước ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân.

“ Phong đại ca, ta không trách người.” thanh âm của Hoa Nhược Hư vang đến tai Phong Bình, “ Chúc người cùng Tuyết đại tiểu thư, bạch đầu giai lão !”

“ Aaaaa……” Phong Bình điên cuồng thét lên rồi guồng chân chạy như điên.

“ Hơn một tháng nay, ta mặc dù đả thương người vô số nhưng cho tới giờ cũng chưa giết một ai, bởi ta vẫn hy vọng mọi người hết thảy chỉ là hiểu lầm, chỉ tiếc tới hôm nay ta mới biết ta hoàn toàn sai rồi.” Hoa Nhược Hư chậm rãi đảo mắt nhìn chúng nhân, “ Bất quá kể từ bây giờ, kẻ nào muốn giết ta ta quyết sẽ không hạ thủ lưu tình. Từ hôm nay trở đi, ta giết người quyết chẳng run tay, bởi ta thấy không thẹn với lương tâm.”

“ Sư đệ, rốt cuộc là thế nào, ngươi nói cho ta biết đi ?” Hoa Ngọc Phượng nhìn thấy tình huống mới phát sinh, Hoa Nhược Hư đột nhiên như thay đổi, Phong Bình lại vô cớ bỏ đi làm cho nàng thấy nghi hoặc cùng cảm giác mơ hồ.

“ Nhị sư tỷ, tỷ có tin ta không?” Hoa Nhược Hư cười cười nhìn Hoa Ngọc Phượng nói.

“ Ta tin ngươi, nhưng một mình ta tin cũng là vô dụng. Ngươi phải làm cho bọn họ tin ngươi mới được.” Hoa Ngọc Phượng ngữ khí có chút nôn nóng.

“ Chỉ cần tỷ tin ta là được rồi !” Hoa Nhược Hư trong nháy mặt lộ ra một tia bối rối rồi trở lại bình thường, “ Nhị sư tỷ, người có thể giúp ta một điều được không?”

Hoa Ngọc Phượng gật gật đầu, lo âu nhìn hắn.

“ Người về nói với sư tỷ, ta sẽ mau chóng trở về gặp tỷ ấy.” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói, Tình Kiếm trong tay chậm rãi rời khỏi vỏ.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn