Phiêu Tuyết Sơn Trang.
Tuyết Du Du chú tâm đùa nghịch ngọc tiêu trên tay, ngắm qua ngắm lại một cách tỉ mỉ, nhẹ nhàng vuốt ve, xem nó hệt như tình lang trong lòng mình, ánh mắt nàng thật ôn nhu, động tác vô cùng cẩn thận.
Phong Tòng Vân mang tâm sự nặng nề tới trước khuê phòng Tuyết Du Du, chuẩn bị gõ cửa thì phát hiện ra cửa phòng nàng chỉ khép hờ. Y buông tay, do dự một chút rồi nhẹ nhàng đẩy cửa vào trong.
Tuyết Du Du vẫn ngồi quay lưng về phía cửa, Phong Tòng Vân đến mà tựa như không hề hay biết, vẫn tiếp tục chăm chú nhìn bích lục ngọc tiêu.
“Du Du.” Phong Tòng Vân nhẹ nhàng thở dài, khe khẽ gọi nàng.
“Biểu ca, huynh đến từ lúc nào?” Tuyết Du Du thoáng vẻ hoảng hốt, xoay người lại, có chút kinh ngạc hỏi.
“Ta vừa mới đến! Du Du, ta không quấy rầy muội chứ?” Phong Tòng Vân dịu dàng hỏi.
“Không sao! Phải rồi, biểu ca, huynh tìm ta có việc gì không” Tuyết Du Du khôi phục vẻ xinh đẹp thường ngày, ngọc tiêu trên tay nhẹ nhàng dấu vào trong lòng.
“Hoa Nhược Hư ba ngày trước có tới Hắc Phong Lâm cách đây ba trăm dặm, cùng cha huynh gặp mặt!” Phong Tòng Vân dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tuyết Du Du, giọng nói có chút kỳ quái, không biết mang cảm giác gì.
“Biểu ca, hắn vẫn còn sống chứ?” Giọng nói của Tuyết Du Du bình tĩnh lạ thường, tựa như đang nói về một người cùng nàng không quan hệ.
Loading...
“Vào lúc hắn đột vây đã bị Diệp Vũ Ảnh đả thương, thương thế cũng không nhẹ, bây giờ hắn ở nơi nào ta cũng không rõ, bất quá, mục đích của hắn tới nơi này là để tìm muội.” Phong Tòng Vân đối với câu hỏi của Tuyết Du Du dường như ngoài ý liệu, có chút ngây người nói.
“Nếu hắn đến đây, hãy để hắn gặp ta, bất quá nếu không có gì xảy ra, hắn ít nhất cũng phải một tháng mới có thể tới nơi này được.” Tuyết Du Du nhẹ nhàng thở dài nói.
“Du Du, có một vấn đề ta muốn hỏi muội.” Giọng nói Phong Tòng Vân đột nhiên trở nên trầm trọng, nhìn vào ánh mắt phức tạp của Tuyết Du Du.
Tuyết Du Du không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Du Du, Hoa Nhược Hư thật sự đã gây ra chuyện ấy với muội sao” Phong Tòng Vân khó khăn lắm mới nói ra được những lời này.
“Biểu ca, huynh nghĩ hắn có hay không?” Tuyết Du Du cất tiếng cười duyên dáng, huỳnh quang trên mắt nàng lưu động qua lại nhìn y, tựa như thấy được một điểm thú vị gì đó thật giống nhau.
“Du Du, ta chỉ muốn muội trả lời ta, không phải ta đoán mò! Ta cũng không muốn tính toán đến quá khứ, muội trước kia như thế nào ta có thể không quan tâm nữa!” Phong Tòng Vân bắt đầu tức giận, thanh âm lớn dần lên.
“Biểu ca, huynh từ khi nào đã trở nên khẩu thị tâm phi giống hắn như vậy?” Tuyết Du Du nói bằng giọng tiếc hận. "Huynh đã không quan tâm thì việc gì phải hỏi chứ? Bất quá dựa trên thân phận biểu ca của huynh, thôi thì Du Du nói cho huynh biết vậy.”
“Đừng so sánh ta với hắn!” Phong Tòng Vân lạnh lùng hừ một tiếng, một cảm giác tức giận khó hiểu dấy lên từ đáy lòng.
“Biểu ca, huynh làm gì tức giận vậy? Kỳ thật Du Du cũng không muốn đem huynh và hắn so sánh.” Tuyết Du Du trên mặt hiện lên một nụ cười ngọt ngào “Nếu huynh đã muốn biết chuyện của ta và Hoa đại ca như vậy, ta cũng đành nói cho huynh biết, mặc dù tin tức ta truyền ra bên ngoài không hoàn toàn chính xác, bất quá chỉ là không chính xác về quá trình mà thôi, còn kết quả thì hoàn toàn giống nhau. Không biết ta nói như vậy, biểu ca huynh có hài lòng hay không?”
“Ta không hiểu muội muốn làm gì!” Phong Tòng Vân sắc mặt trắng bệch, cả nửa ngày mới thốt ra một câu, nói xong thì phất mạnh tay áo bỏ đi.
“Huynh đương nhiên không hiểu được.” Tuyết Du Du nhìn bóng lưng y thì thầm nói, nói xong lại sờ vào ngọc tiêu trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt xuất thần phiêu đãng nhìn ra song cửa.
Tiếng đàn du dương dưới ánh trăng chậm rãi buông lơi, trên phím dao cầm bạch ngọc, một đôi ngọc thủ nhẹ nhàng di chuyển. Nơi lương đình nhỏ bé nằm giữa hồ, một vị bạch y thiếu nữ đang ngồi trên thạch bàn, dáng hình như tiên tử.
“Lưu Vân này, Phi Nhứ đã trở lại chưa?” Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, bạch y thiếu nữ chầm chậm đứng lên bằng một động tác xoay người thật ưu mỹ, lộ ra gương mặt phong hoa tuyệt đại. Vừa lúc này, một vị tuyệt sắc hắc y thiếu nữ đang vội vã đi tới, bạch y thiếu nữ vừa dứt lời, hắc y thiếu nữ đã đến trước mặt nàng.
“Tiểu thư, Phi Nhứ vẫn chưa trở về, bất quá nàng ta vừa truyền tin về, báo rằng Hoa công tử ba ngày trước bị người ta vây công, thân thụ phải trọng thương, sau đó đã chạy thoát. Phi Nhứ vẫn âm thầm theo sau Hoa Công Tử, nhưng vì tiểu thư ra lệnh không được giúp hắn, cho nên nàng ta vẫn chưa ra tay.” Lưu Vân vừa nói vừa nhìn sắc mặt Tô Đại Nhi.
“Là ai vây công hắn? Dám làm hắn bị trọng thương?” Tô Đại Nhi mày đẹp khẽ nhướng, giọng nói pha chút kinh ngạc.
“Phong Vân Động của Phong Gia cơ hồ dẫn theo tất cả cao thủ của y, ngoài ra còn có Diệp Vũ Ảnh cùng Phương Hiệp của Côn Lôn, Hoa công tử chính là thụ thương bởi tay Diệp Vũ Ảnh.” Giọng nói của Lưu Vân thoáng vẻ căm giận.
“Tiểu thư, chúng ta có cần giúp hắn không?” Lưu Vân nói xong một lúc phát hiện Tô Đại Nhi vẫn không nói gì, rốt cục không nhịn được liền hỏi.
“Không cần đâu, nói với Phi Nhứ, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, nhất định không được giúp hắn.” Tô Đại Nhi lẳng lặng thở dài, lắc đầu nói.
“Nhưng thưa Tiểu thư, Hoa công tử bây giờ thân đang bị cô lập không ai giúp đỡ, đấy chẳng phải là cơ hội tốt nhất cho tiểu thư hay sao?” Lưu Vân có chút khó hiểu hỏi.
“Ta không cần đến loại thủ đoạn này.” Tô Đại Nhi nhẹ nhàng lắc đầu. "Huống chi, hắn cũng không phải một mình không ai giúp, Hoa Sơn sẽ không để mặc hắn đâu.”
“Tiểu thư, phái Hoa Sơn không phải đã rõ ràng trục xuất Hoa Công tử khỏi sư môn rồi sao?” Lưu Vân vẻ mặt mơ hồ nói.
“Tuy vậy, hắn vẫn là trượng phu của Hoa Ngọc Loan.” Tô Đại Nhi ánh mắt thoáng mông lung nhìn hư không, “Hoa Ngọc Phượng đã rời khỏi Hoa Sơn, có lẽ đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta đến Hoa Sơn.”
“Tiểu thư, nếu Hoa công tử biết, chắc chắn với người sẽ càng thêm khó thông cảm.” Lưu Vân nhẹ nhàng í một tiếng, có chút giật mình.
“Yên tâm đi, ta tự biết chừng mực.” Tô Đại Nhi khẽ nói.
Hoa Nhược Hư nhìn về phía trước, hắn rốt cuộc cũng trông thấy cổng thành Tương Dương. Ba trăm dặm lộ trình, hắn đã đi đủ ba mươi ngày, trong ánh mắt đã ẩn hiện tơ máu, sắc mặt cũng tiều tụy đi không ít. Một tháng trước, sau khi hắn trọng thương đào thoát, rốt cuộc vẫn chưa sống lấy một ngày an lành, thậm chí một bữa cơm đàng hoàng cũng chưa được nếm qua, còn ngủ lại càng như một thứ xa xỉ nào đó. Hắn không biết từ khi nào địch nhân bên người đã trở nên vô cùng vô tận, khiến hắn lúc nào cũng phải đề phòng những trận tập kích bất ngờ ập tới.
Lúc đầu hắn còn không ngừng giải thích, về sau hắn phát hiện tất cả đều hoàn toàn uổng công, vì trong một lần ngẫu nhiên, hắn nghe được một đám người phục kích hắn trò chuyện, nội dung câu chuyện làm cho đáy lòng hắn hoàn toàn lạnh giá, bởi hắn đã phát hiện ra mục đích chính của bọn họ, đấy chỉ là muốn quang minh chính đại giết chết hắn, sau đó đường hoàng lấy đi thứ mà chúng muốn, đó chính là Tình Kiếm.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: