Giữa thị trấn nhỏ đã bị phong bế, 1680 Chuẩn Vũ Giả nhanh chóng phân tán, bắt đầu đi săn mồi.
- Dương ca! Ngươi muốn một mình vào thị trấn quái thú này hay sao?
La Phong và Dương Vũ đi cạnh bức tường đổ nát của một siêu thị loại nhỏ.
Dương Vũ trịnh trọng gật gật đầu nói:
- Tên điên! Khảo hạch Vũ Giả Thực Chiến không chỉ là một cuộc sát hạch đơn thuần. Ý nghĩa quan trọng nhất của nó là rèn luyện ý chí! Sau này, thế nào cũng có lúc một mình đi vào khu vực nguy hiểm còn gấp chục gấp trăm lần lần ở đây. Nếu đến cả thị trấn quái thú mà cũng cần tên điên ngươi giúp đỡ, sau này còn làm gì được?
La Phong gật gật đầu:
- Đúng vậy, Dương ca cẩn thận một chút.
- Ừm, Tên điên, ngươi cũng phải nắm lấy cơ hội.
Dương Vũ nhắc nhở:
- Trong trấn nhỏ này toàn bộ đều là quái thú cấp H, sau này làm gì có cơ hội tốt như vậy để cho chúng ta luyện đao nữa.
Loading...
- Ta biết, đây là cơ hội luyện đao khó mà tìm được.
La Phong mỉm cười gật đầu.
- Được, gặp lại nhau sáng ngày mai nhé.
Dương Vũ nói xong vô cùng cẩn thận nhìn bốn phía, rồi vèo một tiếng, nhanh chóng rời đi.
La Phong cũng nhanh chóng lướt đi như một bóng ma.
※※※※※※
Màn đêm hoàn toàn phủ xuống khắp mọi nơi. Bên cạnh thị trấn đang có những cái đèn pha cỡ lớn chiếu vào trấn nhỏ, khiến cho có nhiều nơi rất sáng, nhưng vẫn có nhiều nơi nằm trong bóng tối.
“Dựa theo những gì mà đám vũ giả trong tiểu khu nói thì quái thú chia làm cấp thú binh, cấp thú tướng, cấp lĩnh chủ. Phân biệt tương ứng với cấp chiến sĩ, cấp chiến tướng và cấp chiến thần của con người.” - La Phong tay trái cầm thuẫn bài sáu cạnh, tay phải cầm Huyết Ảnh Chiến Đao lẳng lặng đi trên con hẻm nhỏ đổ nát đầy bụi bặm.
‘Cấp thú binh sơ cấp yếu nhất, cũng chính là quái thú cấp H. Thực lực tương đương với chiến sĩ sơ cấp nhân loại. ‘
“Giữa trấn nhỏ mặc dù nhiều quái thú, nhưng chủ yếu chỉ có ba loại là quái thú họ nhà mèo có tên gọi Ảnh Miêu chuyên dùng tốc độ thủ thắng, cùng với Thiết Mao Dã Trư có sức phòng ngự rất mạnh. Ngoài ra còn có cả quái thú họ nhà chó tốc độ và sức mạnh kinh người là Hổ Ngao Khuyển”. - La Phong lướt mắt nhìn quanh.
Đột nhiên xa xa, ở một tiểu lâu trong tòa hai tầng đổ nát, có một cái bóng từ từ di chuyển. Với thị lực của La Phong chẳng mấy chốc đã thấy rõ đó là một con quái thú có bộ lông như những mũi nhọn, cao chừng một thước rưỡi. Trong cái miệng rộng của nó có hai cây răng nanh thật lớn, dưới ánh sáng của ngọn đèn pha xa xa, phản xạ ánh sáng làm người ta ớn lạnh.
Độ cao của một con heo bình thường cũng chỉ sáu bảy mươi cm. Nói cách khác, con quái thú này cao gấp đôi heo thịt bình thường nuôi trong nhà.
“Thiết Mao Dã Trư? Con mồi đầu của ta chính là ngươi.” - La Phong nhìn con Thiết Mao Dã Trư. Hắn từ trong con hẻm nhỏ đi ra, xuất hiện trong tầm mắt của nó.
- Gừ gừ...
Thiết Mao Dã Trư nhìn chằm chằm vào con người trước mắt, một tay cầm thuẫn bài, một tay cầm chiến đao, rồi phát ra một tiếng gầm quái dị. Bốn vó của nó đạp mạnh vào nền đất xi măng, bắn tung lên một khoảng bụi, mang theo một trận cuồng phong tanh hôi rồi ầm ầm nhằm thẳng phía La Phong, giống như một cái xe hạng nặng nhanh chóng lướt tới.
Hai cây răng nanh sắc bén dài sọc, giống như hai thanh loan đao khổng lồ chém tới.
- Phù!
Ngay khi Thiết Mao Dã Trư tới nơi thì thân thể La Phong kịp tránh sang một bên. Hai mắt La Phong lóe lên hàn quang, sức mạnh toàn thân đột nhiên bộc phát dồn vào cánh tay. Huyết Ảnh Chiến Đao vung lên cực nhanh xẹt qua cổ Thiết Mao Dã Trư!
Phốc!
Đầu Thiết Mao Dã Trư rời khỏi thân thể văng lên cao. Máu tươi từ cái cổ họng đứt rời phun ra như suối. Thân thể vẫn theo quán tính chạy tới hơn mười thước mới ngã xuống, co quắp một lát rồi mới hoàn toàn chết hẳn.
- Phù, phù.
La Phong thở sâu vài hơi. Cảnh con quái thú đứt đầu phun máu làm cho La Phong cảm thấy hơi run.
Lần đầu tiên giết quái thú, đúng là khiến cho người ta cảm thấy chấn động.
“Chẳng trách Ô thúc nói, rất nhiều Chuẩn Vũ Giả lần đầu tiên thấy máu, mười thành thực lực không thể phát huy ra lấy một thành.” - La Phong bình tĩnh lại
“Vừa mới bắt đầu né tránh vừa đúng lúc, nhưng sau đó... nhát chém lại quá lãng phí thể lực. Nếu là Chuẩn Vũ Giả bình thường, một đao căn bản không thể cắt đứt đầu Thiết Mao Dã Trư được.”
Lực phòng ngự của Thiết Mao Dã Trư rất mạnh, nhưng đó là đối với Chuẩn Vũ Giả bình thường thôi.
Thực lực La Phong bây giờ, cho dù so với chiến sĩ trung cấp, cũng phải nói là một trong số những người đứng đầu. Chiến đấu với con Thiết Mao Dã Trư cơ bản là lấy mạnh hiếp yếu.
“Dựa theo các huynh đệ vũ giả trong tiểu khu Minh Nguyệt nói, để đối phó với quái thú, không thể làm bừa. Phải hiểu được nhược điểm của quái thú.”
“Mà lúc thấy máu của con Thiết Mao Dã Trư phun ra ta lại cảm thấy sợ. Nhất định phải thích ứng! Tương lai ta phải thường xuyên chém giết quái thú. Vào thời điểm quan trọng, nếu không giữ được bình tĩnh chắc chắn sẽ phải chết”. - La Phong hiểu điểm này, càng vào thời điểm quyết định thì càng phải tỉnh táo.
Thực ra, tâm tính La Phong cũng không phải là tệ. Dù sao lần đầu tiên giết quái thú, biểu hiện của La Phong như thế cũng hoàn toàn bình thường.
La Phong đi đến bên cạnh đầu heo, vung đao lên cắt ngọt tai trái của con Thiết Mao Dã Trư, bỏ vào ba lô phía sau
“Con đầu! Tiếp tục con kế tiếp!” - Thân thể La Phong chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trên đường phố, chỉ để lại thi thể một con Thiết Mao Dã Trư không có đầu nằm trên mặt đường, máu tươi nhiễm đỏ cả nền xi măng đầy bụi bặm.
...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở các góc trong trấn nhỏ, đang nẩy ra vô số cuộc chiến! Mặc dù nói quái thú cấp H và đám Chuẩn Vũ Giả có thực lực tương đương, nhưng nhân loại có một ưu thế, đó là trí tuệ! Còn quái thú cấp H thì không hề có suy nghĩ, chỉ có một chút bản năng dã thú mà thôi.
Khoảng chừng tám giờ tối, trên một đài cao, ở tầng sáu có hai bóng đen nhanh chóng giao thủ với nhau.
Rào!
Một đạo hàn quang lóe lên. La Phong hơi quỳ trên sân thượng, mũi Huyết Ảnh Chiến Đao trong tay mờ ảo có vết máu. Bên cạnh có một bóng đen đang nằm trong vũng máu.
“Con Ảnh Miêu này quả nhiên có tốc độ nhanh nhất trong quái thú cấp H. Tốc độ nó khoảng chừng 40 m/s”. - La Phong đứng dậy đi tới. Thi thể con Ảnh Miêu trên mặt đất, bộ lông toàn thân màu xám, thân thể cũng không lớn, chiều dài đại khái nửa thước mà thôi. Lúc này bụng con Ảnh Miêu này có một vết thương khủng khiếp. Tất cả bộ phận bên trong bị La Phong dùng một đao cắt ngọt.
“Đối với Chuẩn Vũ Giả bình thường, Ảnh Miêu đúng là có tính uy hiếp. Nhưng gặp phải ta, quả là đáng tiếc”. - La Phong lắc đầu, cắt tai trái con Ảnh Miêu.
Tốc độ của La Phong so với Ảnh Miêu còn nhanh hơn nhiều.
“Con thứ năm”.
La Phong bỏ chiến lợi phẩm vào bao. “Bình thường chỉ cần giết ba con quái thú thì chắc chắn có thể vượt qua khảo hạch. Ta săn giết năm con chắc cũng đủ! Từ giờ trở đi, ta có thể chuyển sang tu luyện đao pháp và thân pháp được rồi”.
“Bây giờ mình chỉ sử dụng lực quyền XXX kg, tốc độ ở mức 30 m/s thôi”.
Lúc trước, La Phong căn bản là bắt nạt đám quái thú. song phương không phải cùng một cấp độ.
Còn bây giờ, La Phong quyết định áp chế thực lực, bắt đầu tu luyện. Dù sao đi vào những khu vực nguy hiểm cũng không phải chỉ giết những quái thú cấp độ thấp hơn mình được.
“Bắt đầu! “
La Phong đứng ở trên lầu một sân thượng nhà cư dân, nhìn khắp bốn phía bên dưới.
“Con đầu đây rồi!” - La Phong liếc mắt đã thấy phía dưới, ở một tòa biệt thự ba tầng đổ nát, đang có một con Hổ Ngao Khuyển. La Phong lập tức phóng người bay lên, sau đó vọt tới một sân thượng khác, rồi lướt tới nóc tòa biệt thự đổ nát. Sau khi hạ xuống khiến cho cả căn gác chấn động mạnh.
La Phong thì lăn một vòng trên mặt đất, làm giảm lực va chạm, rồi chạy như bay thẳng về phía Hổ Ngao Khuyển.
- Hống...
Hổ Ngao Khuyển cũng xông lên.
...
Một thanh niên với vẻ mặt lạnh lùng trên người dính đầy máu, cầm một thanh quỷ nguyệt đao, kiêu ngạo đi trên đường phố.
“Không biết tên La Phong đó giết được bao nhiêu con quái thú rồi?” – Người đó thầm nhủ trong lòng. Hắn chính là cao thủ thiên tài Vạn Đông, người có thực lực tương đương với La Phong trong số 1680 Chuẩn Vũ Giả lần này, được Lôi Điện Vũ Quán sớm chiêu nhập.
Mặc dù lần này tổng cộng có ba người được tuyển nhận sớm. Nhưng trong ba người có một người là thiên tài súng ống, nên tố chất thân thể cũng không cao.
La Phong và Vạn Đông mới là hai người có tố chất thân thể tương đương.
“Hả?” - Ánh mắt Vạn Đông chợt dừng lại.
Trong tầm mắt của hắn một bóng người đang không ngừng ấu đả với hai con Ảnh Miêu. Hai con Ảnh Miêu phát ra một tiếng kêu chói tai, sử dụng tốc độ nhanh kinh người cùng móng vuốt sắc bén không ngừng tấn công. Còn bóng người thì sử dụng thân pháp linh hoạt chiến đâu với hai con Ảnh Miêu.
- La Phong! Giết hai con Ảnh Miêu mà chậm thế à? Ngươi rõ là quá làm ta thất vọng.
Thanh âm Vạn Đông vang dội, vừa cười chế diễu vừa kêu.
- Xoẹt!
- Xoẹt!
Cơ hồ nhanh như chớp, Huyết Ảnh Chiến Đao trong tay La Phong lóe lên hai cái. Hai con Ảnh Miêu lăn xuống, giãy dụa vài lần rồi đều bất động.
“Nhanh thật”. - Vạn Đông cảm thấy giật mình. “ Hắn xuất đao rất đơn giản lưu loát, đâm trúng vào chỗ yếu hại của Ảnh Miêu”. – Lúc này, Vạn Đông mới phát hiện ra thực lực La Phong không thể khinh thường được.
“Vốn định chơi với các ngươi nhiều hơn một lát, để tôi luyện thân pháp của ta”. - La Phong nhìn thi thể hai con Ảnh Miêu, thầm nói: “ Nhưng người đó thật quá đáng ghét, ta không muốn để hắn thấy ta tôi luyện thân pháp, đao pháp.” - La Phong cắt tai trái của hai con Ảnh Miêu, để vào ba lô phía sau, chẳng thèm nhìn Vạn Đông, nhanh chóng biến mất.