Quan Hạo nhỏ giọng hỏi: “Thần huynh, ngươi có sao không?”
Một lúc lâu sau Thần Nam trấn tĩnh lại, gạt lệ, cố dằn nén tâm trạng, nói: “Thật nguy hiểm quá! Đúng lúc đang luyện công, suýt chút nữa là tẩu hoả nhập ma, nguy hiểm quá.”
Long Vũ ngơ ngác nhìn hắn rồi mắng: “Đồ thần kinh.”
Mọi người đương nhiên không tin có chuyện “Tẩu hoả nhập ma” như hắn giải thích, nhưng cũng không tiện truy hỏi thêm nữa.
Tiểu Long mở to đôi mắt đang lờ đờ say rượu, tò mò nhìn Thần Nam, sau đó “Y Y Nha Nha” kêu một tràng long ngữ. Nhưng khi thấy hắn không lý gì đến nó, lại gục đầu ngủ tiếp.
Sau đó Thần Nam bắt đầu quan sát khu vực rộng lớn bên dưới. Để ý kỹ thì thấy phía dưới có một sơn cốc, từng điểm từng điểm thật giống như sơn cốc của vạn năm trước. Trong lòng hắn lúc này rất kích động: “Bách Hoa Cốc…. chính là Cổ tiên di địa. Ta nhất định phải tìm nàng. Bất luận thế nào ta cũng phải đến đó để tìm nàng.”
Tiên Vũ học viện tọa lạc cách đô thành của Tấn quốc hai mươi dặm. Không xa bên ngoài học viện, có một tiểu hồ mỹ lệ, phong cảnh tuyệt vời. Sóng nước chập chùng, thuyền con điểm điểm, nam thanh nữ tú ngồi thuyền ngắm cảnh trên hồ, thật là trữ tình ưu mỹ.
Xung quanh học viện và tiểu hồ bốn phía đều là rừng, vô cùng yên tĩnh, có thể cảm thấy thấy linh khí sung mãn tràn trề, đúng là một địa điểm hoàn hảo để tu luyện.
Trước khi mặt trời xuống núi, Thần Nam, Khải Văn và những người khác đã đến được Tiên Vũ học viện. Ba Phi long vừa hạ xuống, lập tức gây sự chú ý của tất cả mọi người.
Rất nhanh chóng có vài người ra đón bọn họ, những người này cũng là môn sinh học viện, nam nữ đều có. Khi nhóm môn sinh này nhìn thấy Tiểu Long nằm trên lưng Phi long thì tất cả đều há hốc miệng kinh ngạc. Thật không thể hiểu nổi tại sao mọi người lại không cho Long bảo bảo tự bay mà lại để nó ngủ lên trên lưng của Phi long.
Loading...
Những môn sinh này sau khi lễ độ hỏi rõ thân phận của nhóm Thần Nam, liền phái một người nhanh chóng chạy về thông báo. Số còn lại tỏ ý cáo lỗi với bọn họ vì Tiên Vũ học viện không có một Long kị sĩ nào, nên căn bản không có Long trường. Do vậy trong học viện không có chỗ nào Phi long có thể ở được.
Khải Văn và mọi người đương nhiên hiểu được khó khăn của bọn họ. Ba con Phi long được lệnh của chủ nhân bay đến một sơn mạch phía xa, nhưng nhìn bộ dạng của Tiểu Long thì dường như nó không muốn rời khỏi Thần Nam.
Bộ dạng dễ thương, say rượu nghiêng ngã của Tiểu Long lại khiến một vài môn sinh của Tiên Vũ học viện không kìm được tiếu ý. Lại có vài nữ sinh tò mò tụ tập lại, sờ mó lân giáp của nó, làm Tiểu Long rất bất mãn. Nhưng cũng may nó không nổi giận, chỉ tránh né một cách vô hại.
Cuối cùng được một số nữ sinh yêu thích nó năn nỉ giùm, Tiểu Long cũng được dắt vào Tiên Vũ học viện.
Tiên Vũ học viện khí thế hùng dũng, đã có hơn bảy trăm năm lịch sử, uy danh có thể sánh ngang cùng Thần Phong học viện, hiển nhiên cũng phải có cao thủ đứng đầu.
Phong cách kiến trúc nơi đây theo trường phái tự do, kế thừa truyền thống nhất quán phương Đông, nhưng lại ẩn chứa uy lực rất lớn. Khi tiến dần vào trong, tầng tầng lớp lớp nhà cửa đan xen, thật khiến cho người ta hoa cả mắt. Thế nhưng kéo theo sự chú ý của đám môn sinh lại là Tiểu Long, cái đồ Tuý tiểu quỷ này đã nhanh chóng trở thành nhân vật nổi tiếng ở đây.
Lúc này mọi người nhanh chóng phát hiện ra một chuyện rất thú vị, khi các nam sinh đến vuốt ve Tiểu Long, nó thì bất mãn kêu xì xì. Khi các nữ môn sinh tiến đến, nó tuy có vẻ rất khó chịu, nhưng bộ dạng lại tỏ ra rất khoái trá.
Mọi người đều cười ồ lên, Long Vũ gõ vào đầu Tiểu Long một cái, nói: “Nghe mọi người nói Thánh Long chỉ hay thích thu thập bảo vật, như ngươi thì tập uống rượu, lại bắt đầu ham mê nữ sắc, đầu óc ngươi bị hai chữ “Tửu, Sắc” chiếm hết rồi hả? Vẫn biết ngươi là đồ bại hoại, không học được điều gì tốt lành, nhưng cái tính lưu manh của hắn ta thì ngươi đã học hết rồi đấy.”
Tiểu Long nhấp nháy mắt kêu lên “Ô Ô” vài tiếng tỏ vẻ muốn kháng nghị.
Mọi người đều cảm thấy buồn cười, thấy Tiểu Long thật giống người, đúng là một tiểu quỷ khả ái.
Khi Thần Nam, Long Vũ và những người khác tiến vào lạc viện thứ sáu thì một lão nhân râu tóc bạc trắng cười lớn xuất hiện đón tiếp, Khải Văn, Long Vũ và mọi người liền tiến lên chào.
“Bái kiến Dương sư phụ.”
“Bái kiến Dương tiền bối.”
Người mới tới vóc dáng trung bình, toàn thân vận tử y, ước chừng sáu mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười, nhìn rất hòa nhã, nhân từ. Lão cười nói: “Vì có một số việc nên lão phải đến trước, không đi cùng ngươi được, trên đường đi ngươi không gặp yêu ma quấy nhiễu gì chứ?”
Khải Văn nói: “Thưa, Không có”
Long Vũ phản đối: “Sao không có gì, Tiểu Long…”
“A…” Tử y lão nhân kinh ngạc kêu lên một tiếng, lão bây giờ mới chú ý đến Tiểu Long đang bị các môn sinh Tiên Vũ học viện quay quanh, lão kinh ngạc hỏi: “Ngải Mễ cũng đến sao ?”
Mọi người không dằn được tiếu ý, liền một mạch kể chuyện từ lúc đi khỏi Thần Phong học viện nhưng nói đi nói lại cũng là biểu hiện của Tiểu Long trên đường..
Tử y lão nhân vui vẻ gật đầu, lão biết rất rõ thực lực khủng khiếp của Tiểu Long. Lão nhìn Thần Nam, rồi lại nhìn Tiểu Long, tuy hắn không biết lão, nhưng Tử y lão nhân đã sớm biết hắn rồi.
Tử y lão nhân là giáo sư Đông Phương võ hệ của Thần Phong học viện, có quan hệ thân thiết với gia gia của Đông Phương Phượng Hoàng. Lão bình thường rất thích mặc tử y trong khi Đông Phương lão nhân thường ngày thích mặc lam y, nên bị các môn sinh Thần Phong học viện đặt là “Háo sắc song nhân”.
Ngày mà Thần Nam dọ thám Thần Phong học viện, xông bừa vào phòng Tiểu Bảo Chúa và Đông Phương Phượng Hoàng, Tử y lão nhân và gia gia Đông Phương Phượng Hoàng đã sớm ở bên ngoài. Nếu không có lão ra tay ngăn cản gia gia của Đông Phuơng Phượng Hoàng, thì e rằng Đông Phương lão đầu đó đã sớm đã nhảy vào giáo huấn cho Thần Nam một trận rồi.
Lão nhìn thẳng vào Thần Nam cười nói: “Ngươi chính là thiếu niên họ Thần hả, ta đã nghe Phó viện trưởng nói nhiều về ngươi, ha ha…”
Thần Nam đương nhiên biết lão ngụ ý rằng, đã biết hết những chuyện trước kia của hắn từ Phó viện trưởng.
Khải Văn đứng giữa liền giới thiệu: “Đây là Đông Phương võ hệ Dương Lâm lão tiền bối!”
Thần Nam cung kính nói: “Bái kiến Dương tiền bối.”
“Không cần đa lễ, nghe Phó viện trưởng nói ngươi là chủ lực trong cuộc thi đấu. Tốt, mấy ngày sau ngươi phải lên biểu diễn cho mọi người xem đấy.”
Mọi người vừa chuyện trò vừa đi vào trong Tiên Vũ học viện. Tiểu Long vặn vẹo thân hình phì nộn, lắc lư lảo đảo theo sau vào hậu viện.
Tiên Vũ học viện chiếm một vùng mênh mông, xem chừng còn rộng hơn cả với Thần Phong học viện. Dù mấy ngày nữa mới tổ chức thi đấu, song người của tứ đại học viện đã đến gần đầy đủ.
Để tránh xa những chuyện phiền phức, những người tham gia thi đấu của Thần Phong, Huyền Ma, Chiến Thần, Tiên Vũ tứ học viện rất ít khi lộ diện. Tất cả đều ở trong phòng tĩnh dưỡng tinh thần, cố gắng đảm bảo trạng thái tốt nhất để tham gia tranh đấu.
Những người của Thần Phong học viện trú trong các lâu các, chỉ thấy nơi đây sông nước hữu tình, cảnh sắc mê nhân. Quả thật có thể xem Tiên Vũ học viện là lâm viên đẹp nhất trong tứ đại học viện.
Sau khi Long Vũ đến được hai ngày liền xin phép Dương Lâm cho mình được về thăm nhà, vài nữ môn sinh cười, trêu chọc: “Long đại mỹ nhân lại động xuân tâm, muốn mau chóng gặp mặt tình lang đây mà, ha ha …”
Long Vũ diễu cợt cười nói: “Các người còn nhỏ tuổi mà chỉ biết nói năng lung tung.”
“Lại còn không nhận, bây giờ thì ai mà chả biết!”
“Được, bây giờ các ngươi cứ tùy tiện nói năng lung tung đi, đợi ca ca ta tới sẽ thu thập bọn ngươi.”
Thần Nam không có ở đây, Khải Văn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng những nam sinh khác thần sắc đều biến đổi. Tuy biết rằng Long Vũ đối với họ vô tình, giữa bọn họ không thể có khả năng xảy ra chuyện gì, nhưng một số người không khỏi thất vọng, điều đó cũng là căn bệnh thường thấy của nam nhân.
Sau khi phát hiện ra Tấn Quốc là một bộ phận của Hoa Hạ rộng lớn vạn năm trước, Thần Nam trong lòng quả thật rất xung động. Sau khi đến Tiên Vũ học viện, hắn liền bế môn bất xuất, cẩn thận hồi tưởng Cổ tiên di tích bây giờ nằm ở địa phương nào.
Sau khi Long Vũ rời đi, Thần Nam cũng đến gặp Dương Lâm, nói rằng có việc quan trọng muốn đi vòng quanh một chuyến. Hắn đảm bảo rằng trước khi thi đấu nhất định sẽ quay trở về. Vì thế Dương Lâm mới chấp thuận cho hắn đi.
Thần Nam cưỡi Tiểu Long bay lên trời, hướng về phía Nam Tấn Quốc mà đi. Để chuẩn bị cho chuyến đi dài hôm nay, hắn đã chú ý hạn chế Tửu tiểu quỷ này uống rượu, chỉ cho uống hai, ba hũ nhỏ mà thôi.
Khi bay tới Thái Hành sơn mạch dài vô tận đó, Thần Nam đột nhiên nhớ tới Thần Chiến phụ thân hắn. Lúc bấy giờ Thần Chiến trong thiên hạ là tuyệt thế cường giả. Tại Thái Hành sơn mạch, bị ba cường giả công lực thông thiên vây công. Vạn bất đắc dĩ, ông đành ba lần khai mở Hậu Nghệ cung, chỉ trong một ngày liên tiếp bắn lấy mạng ba tuyệt đại cao thủ, uy chấn thiên hạ, được thế nhân nhớ đến như một cái thế thanh niên cường giả.
Tuy nhiên, trận chiến đó bất quá chỉ là một bắt đầu, trong những năm sau này, Thần Chiến đã thật sự trở thành một truyền thuyết.
Theo truyền thuyết, có lần ông một mình lên Phiêu Diêu phong đại chiến cùng tiên nhân, sau đó ung dung bỏ đi; và cũng theo truyền thuyết, có lần ông một mình ngao du trên Đông Hải diệt trừ con Nghịch lân chi long; lại theo truyền thuyết, ông có lần Vũ phá hư không, nhưng vẫn có thể bình yên quay trở về…