Sau khi Lưu Kỳ rời đi, Khoái Lương tỏ vẻ bất mãn với Thái Mạo.
“Đức Khuê, lời lẽ của huynh với Đại công tử vừa rồi thật là quá đáng, không có chút tôn ti trật tự nào.”
Thái Mạo lúc này đang đắc ý vênh váo, lòng tự tin tăng cao, không còn khiêm tốn như trước.
Ngay cả khi đối mặt với Khoái Lương – người mà ông ta luôn kính trọng cũng như thế.
“Lưu Kỳ chỉ là một tên Biệt giá duyệt sử, ta cần phải giữ lễ nghi với hắn sao?”
Nghe vậy, Khoái Lương tức giận nói: “Huynh đừng quên, hắn không chỉ là Biệt giá duyệt sử mà còn là con trai của Thứ sử!”
Thái Mạo dừng bước, nhìn Khoái Lương: “Là con trai Thứ sử thì sao chứ? Chẳng lẽ có thể dựa vào thân phận đó mà làm càn sao? Hai nhà chúng ta đã lập công lớn như thế, nay ta muốn giúp hắn chiêu hàng Trương Hổ, Trần Sinh, không tốn một binh một tốt chiếm lấy Tương Dương, vậy mà hắn lại không đồng ý! Hành động như vậy, nếu không dạy dỗ, ngày sau sẽ còn ra thể thống gì nữa? Hắn còn coi hai ta ra gì?”
Khoái Lương nhìn Thái Mạo, bình tĩnh hỏi: “Mục đích huynh muốn chiêu hàng Trương Hổ, Trần Sinh là gì?”
Bị Khoái Lương nhìn chằm chằm khiến Thái Mạo có chút lúng túng: “Dĩ nhiên là muốn giúp Lưu công chiếm lấy Tương Dương, Tử Nhu công sao lại hỏi ta như vậy?”
Khoái Lương thản nhiên: “E là không phải như thế.”
Loading...
Thái Mạo bắt đầu luống cuống.
“Không phải thế thì là gì?”
Khoái Lương hít sâu một hơi:
“Trương Hổ, Trần Sinh là giặc cướp, không có căn cơ, từ lúc vào Tương Dương đến giờ, bọn chúng đều do Trương Phương, Bối Vũ sai khiến, nắm giữ việc phòng thủ Tương Dương, giờ đây, Bối Vũ đã chết, Trương Phương bị bắt, Thái thị thì ngày càng hùng mạnh, huynh lại chủ trương chiêu hàng, phái Bàng Quý vào thành thuyết phục bọn chúng, kỳ thực, mục đích của huynh không phải là chiêu hàng bọn chúng cho họ Lưu mà là chiêu hàng cho Thái thị, Trương Hổ, Trần Sinh mà biết được, chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt, ngoan ngoãn đầu hàng, đến lúc đó, huynh vừa có thể thu nạp binh mã của hai tên cướp kia, vừa có thể để cho bọn chúng tiếp tục khống chế phòng thủ Tương Dương, một công đôi việc, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế?”
Thái Mạo đỏ mặt.
Ông ta cười trừ, nói: “Quả nhiên chẳng giấu được Tử Nhu công, thế nhưng, hai nhà chúng ta cùng chung vinh nhục, nếu Tương Dương nằm trong tay Thái thị thì chẳng khác nào Khoái gia quản lý, sau này, khi Lưu công đến Kinh Châu cũng phải dựa vào hai nhà chúng ta.”
Khoái Lương chau mày, nói: “Đức Khuê, ta có một lời muốn nói, không biết nên nói hay không?”
“Với Thái mạo, Tử Nhu công là ân sư, là bạn bè, có gì mà không thể nói?”
Khoái Lương thở dài: “Thái gia và Khoái gia đều là đại gia tộc ở Tương Dương, nhiều đời qua lại thân thiết, Khoái mỗ cũng mừng khi Thái gia ngày càng hùng mạnh, nhưng “vật cực tất phản”, mới gia nhập phe Lưu thị, có một số việc không nên quá vội vàng, tránh khiến Lưu công kiêng dè, dù sao trên danh nghĩa, họ Lưu mới là chủ nhân của Kinh Châu.”
Thái Mạo cười lớn, chắp tay với Khoái Lương: “Đa tạ Tử Nhu công khuyên nhủ, ta sẽ ghi nhớ, sau này sẽ cẩn thận hơn.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Khoái Lương có thể nhìn ra, thực chất Thái Mạo chẳng hề để tâm.
Cũng chẳng trách, tên tiểu tử này vốn dã tâm rất lớn, giờ lại có thêm quyền thế, e là người ngoài khó mà khuyên bảo.
Bất quá, cũng may, trong chuyện Trương Hổ, Trần Sinh, Đại công tử còn khá nhường nhịn Thái Mạo, hai người không trở mặt, xem như là chuyện may mắn, có một số chuyện, sau này sẽ từ từ giải quyết.
Chỉ cần Lưu Kỳ đồng ý chiêu hàng, không giết Trương Hổ, Trần Sinh, vậy thì hôm nay chuyện này xem như bỏ qua.
“Giết Trương Hổ, Trần Sinh?” Lưu Bàn kinh ngạc hét lên, âm thanh to đến mức chói tai.
Lưu Kỳ bịt tai, đầu óc ong ong.
Hắn hét to như thế, không đau họng sao?
“Đường huynh, nhỏ giọng chút! Chỉ là giết hai tên Trương Hổ, Trần Sinh, có cần phải kích động như thế?” Lưu Kỳ bịt tai, bất mãn nói.
Lưu Bàn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Vừa rồi đệ đồng ý lời đề nghị của Thái Mạo, để Bàng Quý và Khoái Việt đi chiêu hàng bọn chúng, giờ lại đổi ý muốn giết họ? Chẳng phải là muốn đối đầu với Thái Mạo sao?”
“Đối đầu thì sao? Lúc nãy, trước mặt mọi người, hắn bác bỏ ý kiến của ta,
Tự ý quyết định, sao lại phải nể nang?”
Lưu Bàn không ngờ Lưu Kỳ luôn hiền lành, ôn hòa lại nói ra những lời như thế.
Ông ta vội vàng khuyên nhủ: “Đường đệ, đệ là người độ lượng, không thể vì chuyện cỏn con mà tức giận với Thái Mạo!”
Hoàng Trung cũng khuyên nhủ: “Thiếu quân, Bàn công tử nói rất đúng, giờ ngũ đại gia tộc chỉ còn lại hai, Khoái thị làm việc luôn ôn hòa, khiêm tốn, nhưng thế lực của Thái thị đã lớn mạnh hơn rất nhiều, trở thành gia tộc lớn mạnh nhất ở Kinh Châu, thời điểm mấu chốt như lúc này, tuyệt đối không nên vì chút chuyện nhỏ mà trở mặt, “lợi bất cập hại” (lợi ích không bù đắp được tổn thất)!”
Thấy Lưu Bàn và Hoàng Trung nghiêm túc khuyên bảo, Lưu Kỳ không khỏi bật cười.
“Ta biết hai người lo lắng cho ta, cũng biết lúc này không nên đối đầu trực tiếp với Thái thị, nhưng ta muốn giết Trương Hổ, Trần Sinh không phải vì muốn tranh giành hơn thua với Thái Mạo mà là vì tương lai của họ Lưu chúng ta ở Kinh Châu.”
Lưu Bàn khó hiểu nhìn hắn: “Tương lai thế nào?”
Lưu Kỳ đứng dậy, chậm rãi đi đi lại lại, nói: “Trương Hổ, Trần Sinh cướp bóc ở Giang Hạ nhiều năm, quấy nhiễu bá tánh, sau đó lại giết Huyện lệnh Tương Dương, chiếm cứ Tương Dương, gây ra vô số tội ác, so với đám tông tặc còn đáng hận hơn, họ Lưu chúng ta vừa đặt chân đến Kinh Châu, nếu không giết bọn chúng, bá tánh và sĩ tộc ở Kinh Châu sẽ nghĩ gì? Chẳng phải là khiến người lương thiện ở bảy quận thất vọng, mất lòng tin hay sao?”
Lưu Bàn nghe vậy bèn nói: “Đạo lý đúng là như thế… Nhưng chúng ta có thể chiêu hàng bọn chúng trước, đợi sau khi tình hình Tương Dương ổn định, lại tìm cớ giết chết bọn chúng cũng không muộn…”
Lưu Kỳ nhìn Lưu Bàn, ánh mắt phức tạp, đau lòng.
Cách hèn hạ như vậy mà ông ta cũng nói ra được sao? Còn muốn chút mặt mũi nào nữa không?
Mới theo mình đến Kinh Châu có mấy ngày, sao đã trở nên xấu xa, ti tiện thế này? Chàng trai chính trực, trượng nghĩa, đầy nhiệt huyết ngày nào giờ đang ở đâu?
Bị Lưu Kỳ nhìn chằm chằm khiến Lưu Bàn bất an, ông ta lúng túng: “Đường đệ, sao lại nhìn ta như vậy?”
Lưu Kỳ cười nói: “Nhìn huynh vì huynh rất can đảm.”
Lưu Bàn vui mừng ra mặt: “Thật sao?”
Dĩ nhiên là giả rồi.
“Nói chuyện chính sự.” Lưu Kỳ quay mặt đi, hỏi: “Hai người có nghĩ đến nguyên nhân vì sao Thái Mạo bất chấp mọi thứ, ngay cả việc cãi lời ta trước mặt mọi người cũng dám làm, để chiêu hàng Trương Hổ, Trần Sinh không?”
Vừa nãy, Hoàng Trung và Lưu Bàn chỉ suy nghĩ từ góc độ bản thân mà không đặt mình vào vị trí của Thái Mạo, nghe Lưu Kỳ nói vậy, cả hai đều cúi đầu suy ngẫm.
Lưu Kỳ xoay người đi đến giá vũ khí, lấy thanh kiếm của mình xuống.
“Xoẹt” một tiếng, rút kiếm ra, hắn nhìn hoa văn được chạm khắc trên thân kiếm, thản nhiên nói: “Trương Hổ, Trần Sinh nắm giữ phòng ngự Tương Dương, Thái Mạo muốn nhân cơ hội này lấy lòng, mua chuộc bọn chúng để củng cố địa vị, từ đó thao túng phòng thủ của Tương Dương… Đến lúc đó, ông ta vừa nắm giữ phòng ngự của Tương Dương, vừa đẩy cho họ Lưu cái tiếng xấu là tiếp nhận đám giặc cướp, trên đời làm gì có chuyện ngon ăn như thế?”
Hoàng Trung chợt hiểu: “Thì ra là vậy! Nên Thiếu quân nhất định phải giết Trương Hổ, Trần Sinh?”
Lưu Kỳ từ từ tra kiếm vào vỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cha ta là Thứ sử Kinh Châu, Tương Dương là thành trì của nhà Hán, họ Lưu chúng ta mới là chủ nhân! Thái thị muốn đoạt lấy phòng ngự, họ coi ta là cái thá gì?”
Lưu Bàn đứng dậy: “Thì ra là thế, hai tên giặc cướp này nên chết! Đường đệ, đệ định giải quyết chuyện này thế nào?”
Lưu Kỳ mỉm cười: “Ta muốn danh chính ngôn thuận giết chết hai tên ác bá này trước mặt bá tánh Tương Dương, để tăng thêm uy tín cho họ Lưu, khiến Thái Mạo không thể cãi lại!”
“Làm sao làm được?”
“Kế hoạch ta đã nghĩ ra, cứ nghe theo sắp xếp của ta là được.”