“Hóa ra Hương Sảo tham lam của báu, đổ oan cho người khác à!"
Lời này của của Khương Lê như ném hòn đá vào mặt nước, khiến khách khứa lập tức bàn tán sôi nổi. Vốn tưởng là Nhị tiểu thư trong phủ ghét Tam tiểu thư, chị em xích mích, Khương Lê âm mưu hãm hại nguyền rủa Khương Ấu Dao. Không ngờ cuối cùng lại là nha hoàn thân cận tham của, vu oan cho người khác .
Chuyện này trở nên đơn giản rồi, hóa ra là nha hoàn thân cận của Khương Lê, Hương Sảo, tay chân bẩn thỉu, muốn trộm món quà gặp mặt mà Khương Lê tặng cho Khương Ấu Dao, sợ chuyện bại lộ nên tìm đồ kém chất lượng hơn để đánh tráo.
Hương Sảo vội vàng lắc đầu, ôm lấy chân Khương Lê khóc nói: “Không phải, không phải! Những trang sức đó đều là Nhị tiểu thư ban thưởng cho nô tỳ! Không phải nô tỳ trộm, Nhị tiểu thư mau nói giúp nô tỳ đi!”
Những trang sức và trâm cài đó quả thực không phải Hương Sảo trộm, nhưng Khương Lê sẽ không thừa nhận.
Khương Lê chỉ nhìn cô ta, rất tiếc nuối mở miệng: “Hương Sảo, ta đối đãi với ngươi không tệ, ngươi tại sao lại đối xử với ta như vậy? Hơn nữa ta tiền bạc còn chưa dư dả, dùng toàn bộ tiền bạc mua lễ vật cho tam muội, chỉ còn lại trang sức này. Những trang sức này không rẻ, ta thưởng cho ngươi một cái hai cái cũng được, nhưng toàn bộ đều thưởng cho ngươi thì trong kinh thành này chẳng ai có thể hào phóng như vậy đâu.”
Khách khứa xung quanh đều gật đầu, vốn dĩ là như vậy, hạ nhân làm tốt, thưởng nhiều một chút cũng không sao. Nhưng tiền bạc không phải mưa, hào phóng đem cả một hộp trang sức thưởng cho hạ nhân như vậy, trừ phi là mất trí. Hơn nữa nhị tiểu thư vừa nói, tất cả tiền bạc đều dùng để mua quà cho lễ cập kê của Tam tiểu thư, những trang sức còn lại càng không thể dễ dàng thưởng cho người khác, căn bản không đủ!
Hương Sảo ngơ ngác nhìn Khương Lê, thần sắc của Khương Lê chân thành không có chút giả dối, khiến Hương Sảo suýt nữa bị mê hoặc.
Cô ta chỉ vì thấy những món trang sức của Khương Lê mà động lòng tham, Khương Lê hào phóng ban thưởng, cô ta vui vẻ nhận lấy, nhưng không ngờ rằng, chủ nhân ban thưởng nhiều đồ như vậy vốn đã quá mức bất thường. Cô ta chỉ nghĩ Khương Lê là kẻ nhà quê không hiểu thế sự, nhưng không ngờ những thứ nhận lấy dễ dàng như vậy lại biến thành bùa đòi mạng.
Quý Thục Nhiên đã để cô ta ra tay làm bậy với món lễ vật mà Khương Lê tặng trong lễ cập kê mà Khương Lê, gần đây Hương Sảo quen thói xấu, gan cũng lớn hơn, nhìn thấy bộ trang sức liền nảy sinh lòng tham. Vừa khéo nghe được nha hoàn trong viện nói chuyện phiếm, nhắc đến một thợ kim hoàn chuyên làm hàng giả. Cô ta liền tìm đến, bỏ ra ít tiền, làm một bộ trang sức giả y như đúc.
Loading...
Ngoại trừ màu sắc khác nhau, bề ngoài không có chút sai sót. Hương Sảo nghĩ, khi Khương Lê không thể bào chữa, Khương gia trừng phạt Khương Lê, bộ trang sức đó cũng bị xử lý, chuyện này coi như kết thúc.
Như vậy, vừa hoàn thành nhiệm vụ hãm hại Khương Lê mà Quý Thục Nhiên giao phó, vừa có thể chiếm đoạt một bộ trang sức.
Điều Hương Sảo không ngờ là, trong tình huống hỗn loạn như vậy, Khương Lê lại có thể phát hiện ra ngay sự khác thường của bộ trang sức mà Khương Lê chỉ mới sờ qua bộ trang sức thật một lần , làm sao có thể nhận ra được. Càng không ngờ là, bộ trang sức hồng ngọc thật lại xuất hiện trong phòng mình.
Rõ ràng nàng đã đặt bộ trang sức đó vào hộp và chôn ở một nơi an toàn rồi mà!
Ai đã làm chuyện này? Hương Sảo ngước mắt nhìn, chạm phải ánh mắt của Khương Lê, lòng lạnh toát.
Chẳng lẽ Khương Lê đã sớm biết những việc mình định làm, nàng luôn âm thầm quan sát. Nghĩ lại những trang sức được ban thưởng một cách hào phóng bây giờ lại thành bằng chứng chứng minh mình là kẻ trộm.
Từ lúc đó Khương Lê đã bắt đầu mưu đồ rồi!
Cô ta đâu phải kẻ nhà quê không biết gì, cô ta biết hết tất cả, nhưng vẫn giả vờ như không biết gì!
Trong lòng Hương Sảo đột nhiên trào lên cảm giác tuyệt vọng, cô ta đã làm hỏng chuyện của Quý Thục Nhiên, bà ta tất nhiên sẽ không dễ dàng tha cho cô ta.
Đúng lúc này, Khương Lê lại mở miệng nói: “Chỉ là ta còn một việc không hiểu, Hương Sảo, ngươi hoàn toàn có thể đổi trang sức của ta, lấy cái kém chất lượng để đối phó với Tam muội, Tam muội nhận được cũng chỉ nghĩ là ta không có nhiều tiền, nhưng tại sao ngươi lại mạo hiểm để bị phát hiện, cố ý khắc thêm vết dao lên bảo thạch để vu oan cho ta, suýt nữa khiến ta bị cha mẹ ghét bỏ.” Khương Lê khéo léo dụ dỗ, “Ta nghĩ đi nghĩ lại, ngươi không có lý do gì để làm việc này, có phải có người nào đó chỉ dẫn ngươi không?”
Lời cuối cùng vừa nói ra, sắc mặt các các vị khách đều trở nên phức tạp.
Phía sau là người như thế nào, mối quan hệ phức tạp giữa mẹ kế và con chồng trong gia đình Khương hiện rõ ràng. Quý Thục Nhiên trong lòng giật mình, hận không thể xé nát Khương Lê ra, bà ta khẽ nghiêng người, thầm truyền cho Hương Sảo một ánh mắt cảnh cáo.
Hương Sảo sợ hãi tột cùng cắn chặt răng, quyết liều một phen, nhìn Khương Lê khóc nói: “Nhị tiểu thư, rõ ràng là người bảo nô tỳ làm vậy, người nói Tam tiểu thư không xứng dùng bộ trang sức đó, bảo nô tỳ tìm một cái giống hệt rồi rồo tự khắc thêm vết dao…”
“Thật là nói dối không chớp mắt!” Khương Lê thở dài lắc đầu, đứng thẳng người, cúi xuống nhìn cô ta: “Lời ngươi vừa nói bây giờ lại tự mình phản bội, nói dối mà cũng không biết cách nói. Hơn nữa, ngươi cũng chưa giải thích được làm sao ngươi trộm được cả hộp trang sức của ta.”
Khương Lê lại nhìn Quý Thục Nhiên nói: “Mẫu thân ban cho ta nha hoàn này, nói cô ta phẩm hạnh tốt, tay chân nhanh nhẹn, bình thường ta cũng không dám lơ là với cô ta, không ngờ nha đầu này lại là kẻ tay chân bẩn thỉu còn dám vu oan chủ nhân, mẫu thân, lần này người nhìn lầm rồi.”
Quý Thục Nhiên chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng như bị người ta tát một cái. Vừa rồi cô ta còn trước mặt khách khứa tự tin đảm bảo về phẩm hạnh của Hương Sảo, giờ phút này lại phải rút lại lời nói của mình.
Quý Thục Nhiên gượng cười nói: “Đều là lỗi của mẹ, mẹ…nhìn ngươi không rõ, khiến con chịu ủy khuất.”
Một người làm chủ mẫu làm sao có thể nhìn người không rõ, nhưng lại để một kẻ xấu xa như vậy ở bên cạnh con gái kế, những phu nhân vừa mới cảm thấy đồng tình với Quý Thục Nhiên, lập tức trong lòng có một cái nhìn khác.
Quý Thục Nhiên thấy rõ biểu cảm của các vị khách, trong lòng tức giận vô cùng, lúc này bà cũng mới hiểu ra dụng ý của Khương Lê, Khương Lê cũng muốn nhân cơ hội này để đuổi Hương Sảo, nhổ bỏ một cái gai mà cô ta cắm ở Phương Phi uyển.
Khương Lê trong lòng cười thầm, Quý Thục Nhiên tưởng rằng cô chỉ muốn nhổ bỏ cái gai Hương Sảo thôi sao? Không, cô không có nhiều thời gian để lãng phí vào những việc vặt vãnh trong gia đình Khương, có những việc, làm một lần cho sạch sẽ, sẽ tiết kiệm được nhiều phiền phức.
“Mẫu thân cũng không hoàn toàn nhìn người không rõ.” Khương Lê cười nói, “Lần này chuyện xảy ra, cũng nhờ mẫu thân tặng ta một nha hoàn khác là Vân Song, nếu không có Vân Song nhắc nhở, ta cũng không biết Hương Sảo là kẻ bất trung như vậy.”
Nàng liếc nhìn Vân Song đứng trong đám người, chân thành nói: “Lần này, cảm ơn Vân Song.”
Hương Sảo ngơ ngác, trong chớp mắt hiểu ra nhiều chuyện, nhưng miệng đã bị vú già dùng vải nhét vào không thể nói được.
Vân Song đứng trong đám người ngẩn ngơ, ánh mắt của Quý Thục Nhiên khiến cô cảm thấy trong lòng lạnh buốt.