Mười mấy người đi vào trong đại sảnh, hồng mang trên người thu lại, những người này đều khoảng 40 tuổi trở nên, có nam có nữ, khí thế của mỗi người đều rất đặc biệt, có người u tĩnh như lan, có người lại sắc bén như kiếm, có người vững chãi như bàn thạch.
Trong đó, có một trung niên nam tử, dáng người trầm ổn, tiếng nói oang oang, cười ha ha nói:
"Ở nước Yến, tuy có tới tận 6 Động Thiên, nhưng mấy Động Thiên đó, chẳng hạn như “Linh Khư Động Thiên” đều là hữu danh vô thực, mấy Phúc Địa kia cũng đã xuống cấp đi rất nhiều rồi."
"Lưu Vạn Sơn, ngươi nói như vậy là có ý gì?"
Mấy vị lão nhân này chắc là người của Linh Khư Động Thiên, tất cả đều tiến lên, đứng chắn trước mặt mấy người Chu Nghị và Lâm Giai, nhưng trọng điểm bảo vệ vẫn là Diệp Phàm và Bàng Bác.
Người đàn ông Lưu Vạn Sơn được gọi, người cũng như tên, trầm ổn vững chãi như núi, khiến cho người khác cảm thấy uy áp như núi, hắn nói thẳng trực tiếp vào vấn đề, cười to nói:
"Ở đây có tới mười mấy “Hạt giống” tốt, chúng ta tự nhiên là muốn dẫn mấy người đi, hướng dẫn họ bước chân lên con đường tu luyện."
Bên cạnh, một lão bà tóc hoa râm cũng gật đầu nói:
"Đúng vậy, quan hệ giữa 6 Động Thiên Phúc Địa trong Yến Quốc khăng khít như tay với chân, đột nhiên xuất hiện những Hạt Giống tốt, thiên tư bất phàm tới như vậy, tất nhiên là chúng ta muốn dẫn đi mấy người."
Một vị lão nhân của Linh Khư Động Thiên cau mày nói:
Loading...
"Lý Dĩnh sư tỷ, không thể nói như vậy được, Kim Hà Động Thiên 3 năm trước tìm được mấy môn đồ có căn cốt cực tốt, nhưng cũng đâu có đưa cho chúng ta một người nào."
"Những người đó tư chất quá bình thường, không thể tính là những Mầm Tiên, cho nên không có thông báo cho các ngươi."
Tóc hoa râm bà lão cười đáp.
Đúng lúc này, một lão nhân tóc bạc như mây, bước đi tự nhiên không nhanh không chậm tiến lên phía trước, bộ dáng trông rất tiên phong đạo cốt, nói:
"Ta đã quan sát mấy người ở đây, hiện tại vẫn chưa thế gọi chúng là Mầm Tiên, thôi tính như vậy đi, mỗi Động Thiên chúng ta chỉ chọn mấy người thôi, để lại cho Linh Khư Động Thiên các ngươi mấy người là được rồi."
Mấy vị lão nhân của Linh Khư Động Thiên dường như đối với lão già tiên phong đạo cốt này rất kiêng kị, nhưng hiện giờ cũng đã mất kiên nhẫn, nói:
"Mã Vân sư huynh, Ngọc Đỉnh Động Thiên của các ngươi chẳng lẽ lại thiếu môn đồ có tiềm lực, 2 năm trước, chúng ta nghe nói các ngươi phát hiên ra 2 Mầm Tiên chân chính cơ mà."
Lão nhân được gọi là Mã Vân này, chỉ cười không nói, không ngừng quan sát Diệp Phàm và Bàng Bác, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Điều này làm cho mấy vị lão nhân của Linh Khư Động Thiên nhất thời khẩn trương, những người khác có thể đưa đi, nhưng 2 người này thì nhất định phải ở lại đây.
"Như vậy đi, ta đại điện cho Ngọc Đỉnh Động Thiên chỉ tuyển một người là được rồi."
Mã Vân tóc râu bạc trắng, chỉ vào Diệp Phàm và Bàng Bác, nói:
"Ta cũng không có làm quá, chỉ cần đưa cho ta 1 trong 2 người bọn họ là được rồi."
"Không được!"
Mấy vị lão nhân của Linh Khư Động Thiên đồng thanh cự tuyệt.
Lúc này, mấy Động Thiên Phúc Địa khác cũng bắt đầu tuyển người, không ai chịu nhường ai, bắt đầu nảy sinh tranh chấp.
Diệp Phàm đứng im, tỉ mỉ lắng nghe, hắn đã biết được một số tin tức hữu dụng, đó là Động Thiên thích hợp cho việc tu luyện hơn Phúc Địa, mà ở Động Thiên còn có khả năng tự sản sinh ra một Phúc Địa.
Lúc này, Linh Khư Động Thiên không có khả năng để giữ lại tất cả mọi người rồi, 5 Động Thiên Phúc Địa khác cùng đến, bọn họ bị bắt buộc phải nhịn đau mà nhường lại một số người rồi.
Nhưng mà, giữ những ai, nhường những ai. Chỉ sau 1 lát, 6 Động Thiên Phúc Địa đã ở vào tình thế giương cung bạt kiếm, vô cùng khẩn trương, không có ai nhường ai cả.
Trung niên nam tử Lưu Vạn Sơn, khí thế trầm ổn như núi, bước lên phía trước, nói:
"Xem ra chúng ta chỉ còn cách giao đấu để chọn người mà thôi."
"Ta đồng ý."
Bà lão Lý Dĩnh kia cũng nên tiếng, biểu thị sự đồng ý.
"Để tránh làm tổn thương hòa khí, chúng ta chỉ chạm đến là dừng thôi."
Mã Vân đạo nhân tóc râu bạc trắng của Ngọc Đỉnh Động Thiên cũng biểu thị sự đồng ý.
Mấy vị lão nhân của Linh Khư Động Thiên sắc mặt vô cùng khó coi, mấy người Diệp Phàm là do bọn hắn tìm được, nhưng lại bị mấy Động Thiên Phúc Địa khác nhúng tay vào, sau khi giao đấu, có thể giữ lại được mấy người cũng là điều rất khó nói.
Hơn chục đạo hồng mang phóng lên không trung, trong đêm tối đặc biệt sáng rực rỡ, hiển nhiên là họ đã bắt đầu giao đấu.
Mấy người Diệp Phàm toàn bộ đi ra khỏi phòng khách, ngửa mặt lên trời quan sát, nhưng rất đáng tiếc, những người đó đã bay ra khỏi trấn nhỏ, càng đánh càng xa, không cách nào thấy rõ nữa rồi.
Chì thấy trên bầu trời phía xa xa, có mấy đạo quang hoa ngút trời, thần hồng bay ngang lượn dọc, thỉnh thoảng vang lên những âm thanh như sấm động, làm cho cuồng phong phải gào thét, cát bay đá chạy.
Đám người Chu Nghị, Lâm Giai cảm thấy như thần trí mơ hồ, mấy lão nhân lúc nãy trông rất bình thường, nhưng bây giờ lại tỏa ra uy thế vô cùng cường đại, có khả năng phi thiên độn địa, đây chính là mơ ước trong lòng bọn họ.
Chỉ trong chốc lát, mấy đạo thần hồng đã biến mất ở cuối chân trời, không biết đã di chuyển tới nơi nào rồi.
Cho đến tận nửa giờ sau, mấy đạo thần hồng lại xuất hiện ở cuối chân trời, xuyên phá trường không, trong nháy mắt đã trở về.
Người đầu tiên hạ xuống, chính là cô gái tên là Vi Vi, nàng thanh lệ xuất trần, đôi mi cong cong, đôi mắt trong như nước, môi đỏ trơn bóng, hàm răng như ngọc. Dưới ánh trăng mông lung mờ ảo như nước, nàng giống như Nghiễm Hàng Tiên Tử hạ phàm, xinh đẹp không còn lời nào có thể diễn tả.
Tiếp theo là mấy vị lão nhân của Linh Khư Động Thiên, nhưng nhìn họ bộ dáng rất chật vật, có người trên thân còn có cả vết máu, nhưng lại mang theo nụ cười thắng lợi.
Mấy người phía sau, trên người ai cũng có vết thương, nhưng đem so sánh với sắc mặt của họ, thì quả thật vết thương cũng chẳng tính là gì.
Trung niên nam tử Lưu Vạn sơn mạnh mẽ nhưng trên vai bị thương, vết máu còn chưa khô, Mã Vân lão nhân tiên phong đạo cốt, thì giờ cả bộ râu bạc đã bị cắt đứt, còn Lão bà tóc hoa râm Lý Dĩnh, quải trượng trong tay đã bị gãy làm 2 đoạn.
"Không nghĩ đến, Vi Vi tuổi còn trẻ như vậy, mà tu vi đã vượt qua chúng ta, đúng là tuyệt thế kỳ tài của Linh Khư Động Thiên!"
Mã Vân thở dài cảm thán.
Mấy người Diệp Phàm giật mình, cô gái tên Vi Vi này bề ngoài trông rất nhàn nhã, yêu kiều thướt tha, bộ dáng trông rất ôn nhu, nhưng lại cường đại đến mức, đánh bại mấy lão nhân này, làm cho người ta cảm thấy vô cùng kinh dị.
"Chúng ta đã thua rồi, thì không có gì để nói, Linh Khư Động Thiên các ngươi có quyền chọn trước 2 người."
Sắc mặt của Lưu Vạn Sơn trông rất khó coi, hắn thua là thua trong tay hậu bối, nên cảm giác thực sự rất khó chịu, quan trọng hơn là mất đi quyền tuyển người.
Mấy vị lão nhân Linh Khư Động Thiên chẳng do dự làm gì, trực tiếp chỉ tay vào Diệp Phàm và Bàng Bác, nở nụ cười tươi như hoa.
Tiếp theo đến lượt Mã Vân lão nhân của Ngọc Đỉnh Động Thiên chọn Liễu Y Y, Lão bà Lý Dĩnh của Kim Hà Động Thiên thì chọn Trương Tử Lăng.
Nhưng đúng lúc này, sau khi mấy vị lão nhân của Linh Khư Động Thiên kiểm tra tỉ mỉ thân thể của Diệp Phàm thì biến sắc, trên mặt không còn tý vui mừng nào.
"Tại sao có thể như vậy? !"
Những người khác cũng nhanh chóng chú ý tới sự việc bên này, quay người nhìn lại, nhìn thấy sắc mặt không vui của mấy lão nhân Linh Khư Động Thiên, nhưng không hiểu nguyên nhân gì.
"Xảy ra chuyện gì, chẳng nhẽ cho Linh Khư Động Thiên các ngươi chọn trước 2 người mà các ngươi còn chưa hài lòng ư?"
"Không phải vậy, các ngươi lại đây mà xem."
Mấy vị lão nhân của Linh Khư Động Thiên mang theo thần sắc tiếc hận nhìn về phía Diệp Phàm.
Những người khác bây giờ đã hiểu rõ, nhất định là thân thể Diệp Phàm có chuyện, chỉ trong chớp mắt tất cả đã xúm lại.
Mã Vân lão nhân của Ngọc Đỉnh Động Thiên là người đầu tiên, nói:
"Chỉ cần nhìn là có thể biết, thiếu niên này khí huyết rất sung mãn, có thể so với Giao Tượng, là một Mầm Tiên hiếm thấy, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"
Lúc này, những người khác cũng toàn bộ tới bên người Diệp Phàm, kiểm tra thân thể của hắn.
Diệp Phàm bị người khác sờ tới sờ lui, cảm giác không thích, nhưng dưới tình huống này, cũng không có biện pháp nào tốt để ngăn cản.
Lão bà Lý Dĩnh của Kim Hà Động Thiên kinh nghi bất định, nói:
"Tại sao lại có loại thể chất này? !"
Lưu Vạn Sơn sau khi xem xét tỷ mỉ, vẻ mặt lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng được, nói:
"Sinh mệnh yên tĩnh như Thần luân, Khổ Hải rắn chắc như Thần thiết, vững như bàn thạch, dùng sức không thể làm rung động, căn bản là không có cách nào để mở ra cả. . ."
"Sao lại có chuyện như thế này? !"
Tất cả mọi người ở đây không một ai có thể giải thích được, loại thể chất này quá quái dị, không phù hợp với lẽ thường.
Đúng lúc này, Mã Vân của Ngọc Đỉnh Động Thiên dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thấp giọng nói:
"Chẳng lẽ… chính là loại thể chất trong truyền thuyết?"
Hắn bắt đầu kiểm tra lại thân thể của Diệp Phàm một lần nữa, năm ngón tay của hắn long lanh như ngọc, tỏa ra thần huy, không ngừng sờ tới sờ lui, nhưng chủ yếu tập trung vào “Lượng Cốt” và “Độ Thần" .
Một thời gian rất lâu, Mã Vân đạo nhân mới dừng lại, ngơ ngác sững sờ, nói:
"Loại thể chất trong truyền thuyết này lại có thật ở trên thế gian ư. . ."
"Loại thể chất gì?"
Tất cả mọi người ở đây, đều lộ ra vẻ kỳ dị.
"Khoáng … Cổ … Tuyệt … Luân, Cái … Thế… Thánh… Thể!"
Mã Vân nói từng chữ, âm thanh trầm trọng như núi.
"Cái gì? !"
Tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ kinh sợ, không dám tin vào 2 lỗ tai của mình nữa.
Mấy vị lão nhân của Linh Khư Động Thiên phản ứng nhanh nhất, kéo hắn lui lại phía sau, mấy người lấy hắn làm trung tâm, đứng xung quanh bên ngoài, nghiên mật bảo hộ, dường như sợ người khác cướp giật hoặc là giết chết.
Lưu Vạn Sơn vẫn có cảm giác khó mà tin được, nói:
"Yến Quốc, từ nam tới bắc dài hai ngàn dặm, từ đông sang tây dài ba ngàn dặm, lãnh thổ một quốc gia như vậy đem so sánh với Đông Hoang giống như muối bỏ bể.
Thế nhưng, ở trên mảnh đất là đã qua bao nhiêu năm tháng vô tận, cũng chưa từng xuất hiện một người là Cái Thế Thánh Thể.
Nên nhớ rằng, kể từ xưa tới nay, cho dù tính cả toàn bộ Đông Hoang, cũng không xuất hiện mấy người như vậy."
Lão bà Lý Dĩnh của Kim Hà Động Thiên lắc đầu, nói:
"Không phải không có khả năng xuất hiện, ta có nghe nói, hiện nay Đông Hoang đã xuất hiện nhân vật như vậy rồi.
Hơn nữa, không phải chỉ có một người, nhưng mà những người đó còn đang trong thời kỳ trưởng thành, chưa đến lúc xuất hiện trước mắt thế gian.
Ta nghĩ, vẫn đang tồn tại một bí ẩn kinh thiên động địa ở trong Thái Cổ Cấm Địa, hoặc là một Cổ lão thế gia đã ẩn thế còn lưu truyền tới ngày nay."
Lúc này, ánh mắt của mấy lão nhân ở đây nhìn Diệp Phàm đều đã thay đổi, tất cả đều nóng bỏng, hận không thể ngay lập tức giữ lấy, thu làm đồ đệ của riêng mình.
Ngay cả mấy người Lâm Giai, Chu Nghị ở bên cạnh, cũng nhìn về phía Diệp Phàm, lộ ra thần sắc kỳ dị.
Nhưng vào lúc này, Mã Vân lão nhân của Ngọc Đỉnh Động Thiên ho khan, nói:
"Ta nghĩ… các ngươi có sự nhầm lẫn rồi, hoặc là ta nói chưa được rõ ràng."
"Hả?"
"Còn chuyện gì nữa?"
Tất cả mọi người đều kinh nghi bất định, nhìn hắn.
"Chính xác là hắn nắm giữ Cái Thế Thánh Thế, thế nhưng lại bị hạn chế về mặt thời gian, thuộc về thời kỳ trước Thái Cổ."
"Có ý nghĩa gì?"
Mã Vân giải thích:
"Các vị đã từng nghe qua một truyền thuyết về Thái Cổ hay không? Khi đó, liên tiếp xuất hiện 9 nhân vật năm giữa Cái Thế Thánh Thể, Khoáng Cổ Tuyệt Luân, mỗi người đều thanh danh vang dội, vô địch trong thiên địa.
Nếu có loại thế chất này, thì thành tựu trên con đường tu luyện, là không thế nào đo lường được, cho nên mới được gọi là Cổ Kim Đệ Nhất Thánh Thể."
"Đúng, tất nhiên là chúng ta có nghe qua, ý của ngươi là. . ."
Nói đến đây, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Phàm, nhưng ánh mắt đã không còn kinh sợ và nóng bỏng nữa, mà tràn đầy vẻ thất vọng.
"Đúng vậy, hắn đúng là có loại thế chất này. Từ sau thời kỳ Thái Cổ, trải qua vô tận năm tháng, loại thể chất này thỉnh thoảng có xuất hiện trên thế gian, thế nhưng không còn được mạnh mẽ như trước, không còn có thể ngạo thị thiên hạ như trước được nữa rồi."
Trên thực tế thì đúng là như vậy, không biết vì sao, sau thời thái cổ, những người nắm giữ loại thể chất này, dần dần thoái hóa đi, căn bản là không thích hợp với việc tu luyện, chưa có một ai tu luyện thành công cả.
"Bây giờ, rất nhiều Tiên Môn đã có tin đồn, ở Đông Hoang xuất hiện 1 Mầm Tiên, nắm giữ Cái Thế Thân Thể.
Lúc nãy thôi, ta còn cho rằng, Yến quốc của chúng ta sẽ xuất hiện một nhân vật kinh thiên động địa như vậy, nhưng bây giờ thì. . ."
"Cái Thế Thánh Thể ở thời kỳ trước Thái Cổ, chính là Thân thế vô địch, nhưng hiện nay thì. . . Ai!"
Mấy vị lão nhân Linh Khư Động Thiên thở dài một hơi, vô cùng thất vọng, không còn quan tâm tới Diệp Phàm nữa.
Mấy người của các Động Thiên Phúc Địa khác thần sắc cũng vô cùng phức tạp, không biết là nên mừng hay nên vui đây.
Lúc này, không còn ai trực tiếp nhìn về phía Diệp Phàm nữa, lúc này nóng bỏng, bây giờ lãnh đạm, tương phản vô cùng rõ ràng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: