Nhìn thân ảnh dần biến mất sâu trong núi rừng, Độc Cô Bại Thiên nổi lên một tia cười lạnh :
- Ngươi không phải là muốn bắt ta sao? Ta sẽ chơi đùa với ngươi.
Hắn xoay người bỏ đi theo hướng khác.
Đó là một bìa rừng, nơi hắn từng kiếm thức ăn. Nhỏ thì có thỏ hoang, lớn thì có sơn báo, dã thú thường xuyên xuất hiện ở địa phương này. Hắn đã từng bố trí rất nhiều bẫy và cung nỏ ở đây, dây cung được làm từ gân thú, mũi tên được làm từ xương cốt. Bất quá phần lớn đã bị dẹp đi, phía trên bẫy được che lấp bởi tảng đá. Hắn không muốn sau khi mình ra đi mà động vật trong rừng tiếp tục bị sa vào bẫy.
Hắn không nghĩ tới một ngày, lại dùng những công cụ săn thức ăn để đối phó với đại mỹ nữ khuynh thành. Hắn nhanh chóng sửa chữa những cơ quan. Khi hắn bố trí xong, trăng đã lên cao. Hắn nghỉ ngơi một hồi, sau đó dựa vào khả năng quen thuộc trong bóng đêm tìm kiếm một ít quả dại giải quyết cơn đói. Ăn xong hắn bắt đầu vận công liệu thương.
Trời vừa sáng, hắn chậm rãi mở mắt, sau một đêm trị thương. Hắn đã khôi phục hoàn toàn. Hắn bắt đầu toàn lực gia cố các cơ quan bẫy, làm việc đến trưa, cuối cùng hắn cũng đã hoàn thành. Hắn biết rõ công lực của Lãnh Vũ, không cẩn thận, hắn mà bị bắt. Nha đầu kia chắc chắn đang hận hắn vô cùng, đối với hắn không có gì tốt đẹp.
Lúc này Lãnh Vũ đang ở trong núi sâu ăn thịt thỏ, trong tâm không ngừng oán hận Độc Cô Bại Thiên. Tên tiểu tử tựa như biến mất, không lưu lại chút dấu vết. Hắn đã hại nàng qua đêm trong núi, nàng từ nhỏ đến giờ chưa có kinh nghiệm cho những chuyện như vậy. Cho tới bây giờ nàng là cành vàng lá ngọc, sống sung sướng như một tiểu công chúa, chưa bao giờ chịu khổ cực. Nàng lạnh lùng cười:
- Tên hổn đản tiểu tử, đồ sắc lang, tốt nhất đừng để ta bắt gặp ngươi.
Phía xa xa, Độc Cô Bại Thiên cảm thấy rùng mình.
- Mẹ nó, con tiểu nha đầu chắc đang nguyền rủa ta, hãy đợi đấy.
Loading...
Trời về chiều, Lãnh Vũ đột nhiên nhìn thấy phia xa xa trên đỉnh núi có luồng khói xanh, nàng cười lạnh một tiếng:
- Hừ, xú tiểu tử, ngươi không trốn thoát khỏi tay ta đâu.
Nói xong, thân ảnh nàng như một trận cuồng phong hướng phía đó lao tới. Lãnh Vũ đi đến một vạt rừng thì dừng lại, cẩn thận dò xét xung quanh, không nhìn thấy gì khả nghi. Khói lại bốc lên từ trong rừng, nàng cẩn thận tiến vào, đột nhiên nghe thấy Độc Cô Bại Thiên đang mắng:
- Xú nha đầu, hạ thủ thật là ác độc, muốn làm đông cứng ta sao, thật lạnh quá…Đừng để ngươi rơi vào tay ta. Hắc hắc…
Lãnh Vũ đương nhiên hiểu được ý niệm trong đầu hắn, khuôn mặt đỏ bừng.
Lại gần, nhìn xuyên qua cành lá, nàng thấy Độc Cô Bại Thiên đang ngồi bên đống lửa ăn quả dại. Lãnh Vũ rút kiếm, hướng về phía trước vọt tới như tiên tử giáng trần, Độc Cô Bại Thiên nghe thấy tiếng gió, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lạnh Vũ chỉ còn cách hắn năm trượng.
- Xem ngươi lần này còn có thể trốn ở đâu?
Đột nhiên dưới chân nàng hụt hẫng, nhất thời cảm giác không ổn, thân hình lăng không đổi hướng. Nàng đáp xuống một nơi khác, cảm giác như cũ lặp lại, nàng tiếp tục chuyển hướng nhưng thân pháp không còn nhanh nhẹn như vừa rồi. Nàng đề khí chuyển thân cố bám vào một cành cây, thở ra một hơi, đột nhiên cành cây gãy lìa, sau lưng nàng truyền đến một tiếng gió.
Đấy là tiếng cung nỏ do Độc Cô Bại Thiên trang bị, nàng chạm vào cành cây vô tình khởi động cạm bẫy. Lãnh Vũ xoay mình sang một thước, né tránh mũi tên, nhưng là nàng đã kiệt lực, thân thể từ trên không nhanh chóng rơi xuống. Cùng lúc một thanh gỗ lớn hướng nàng lao tới, lúc này nàng đã thật sự không thể tránh né, vội vàng vận khí, khúc gỗ đánh trúng sườn trái. Trong cơ thể khí huyết nàng nhộn nhạo, suýt chút nữa thổ ra một ngụm máu tươi, trường kiếm cũng thoát khỏi tay, thân thể rơi xuống mặt đất.
“ Phác !” nàng rơi đúng vào một bẫy hố, thân thể lao nhanh xuống. Lúc đó mới thấy được công lực cao thâm của nàng, cho dù không hoán khí nhưng dưới tình huống đó nàng vẫn lách người sang nửa thước, một tay bám lấy miệng hố. Cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.
Độc Cô bại Thiên thầm kêu đáng tiếc, hắn không bố trí cạm bẫy trên miệng hố.
Lãnh Vũ mặt đỏ gay, cắn răng nói :
- Độc Cô Bại Thiên, ngươi là đồ tiểu nhân, sử dụng quỉ kế, không có bản lĩnh chân thật gì, thật sự vô sỉ đến cực điểm.
Độc Cô Bại Thiên cười ha ha nói:
- Đại mỹ nhân, ngày hôm qua ngươi cũng giảo hoạt không kém. Giả vờ bỏ đi sau đó quay lại mấy lần, ngươi là tiểu hồ ly. Ta là học theo ngươi bố trí vài cạm bẫy đùa vui với ngươi, không dùng lực thì dùng trí.
Lãnh Vũ tức giận, cả người run rẩy, nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác bị lăng nhục như vậy. Ngọc thủ khẽ vận, cả người hướng về phía Độc Cô Bại Thiên phi tới, nhưng khi ở trên không trung thì mới bắt đầu hối hận. Nàng thầm tự trách mình vì quá tức giận mà đâm ra hồ đồ, quên rằng trong phạm vi năm trượng xung quanh Bại Thiên cạm bẫy cơ hồ nhiều. Nỏ tiễn, cự mộc, miệng bẫy…Lãnh Vũ lại bị cự mộc đánh trúng, rốt cuộc đã thụ thương không nhẹ.
Đúng lúc đó, Độc Cô Bại Thiên thầm nghĩ không ổn. Lãnh Vũ sau khi bị đánh trúng liều mạng lao về phía hắn. Thân hình giai nhân đẹp đẽ, động tác hoàn mỹ, nhưng ẩn chứa sát khí. Hắn vội vàng lui nhanh về phía sau, bàn tay như bạch ngọc của nàng nhanh chóng đánh tới. Hai người song chưởng đối nhau, Độc Cô bại Thiên bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn thầm nghĩ : thật tà môn, nha đầu này rõ ràng bị thương nặng, vì sao công lực không suy giảm.
Hắn nào biết rằng, Lãnh Vũ hận hắn đến thấu xương, áp chế nội thương, dụng mười hai thành công lực đánh ra một kích. Nhưng Lãnh Vũ cũng cảm thấy không hơn gì hắn, toàn thân khí lực tựa như bị mất hết. Mất một lúc, nàng khôi phục được một chút, thấy Độc Cô Bại Thiên đã sớm bỏ chạy, nàng tức khí, cắn răng truy đuổi.
Độc Cô Bại Thiên vừa chạy vừa ảo nảo, không nghĩ mình khổ sở bố trí cơ quan thế nhưng lại không bắt được nha đầu :
- Uy, nha đầu, tha được thì nên tha.
- Ngươi nằm mơ, hôm nay ta nhất định giết chết ngươi.
Nàng đã đuổi theo sát Độc Cô Bại Thiên.
Độc Cô Bại Thiên biết không thể thoát, liền tĩnh tâm ngưng thần chuẩn bị ứng phó. Lãnh Vũ xuất ra Lạc Thiên chưởng, băng hoa tuyết diệp, vụ khí dày đặc bao vây xung quanh khuôn viên năm trượng. Khung cảnh như mộng như ảo, làm cho người ta dễ hoảng hốt. Độc Cô Bại Thiên vận công sử dụng Minh Vương Bất Động, cả người trở nên khinh linh mờ ảo, ẩn ước một cảm giác xuất trần.
Vụ khí mênh mông, băng hoa trong suốt, hai người như tiên nhân. Tiếng quyền cước liêm miên bất tuyệt, cây cối xung quanh ngã xuống, nơi hai người giao chiến kết thành một màn hàn băng, rất nhiều thực vật đã bị đóng băng.
- Lạc Thiên chưởng, Thiên Địa Phi Hoa.
Trong phút chốc một mùi hương nhè nhẹ tỏa ra, Độc Cô Bại Thiên cảm thấy như quay cuồng, phi hoa bay đầy trời làm hắn trầm say, si mê. Cả đất trời phảng phất biến thành một biển hoa, hương thơm lạnh lẽo, một nữ tữ xinh đẹp như tiên tử hướng hắn phi tới. Hắn giang rộng hai tay lên nghênh tiếp, bỗng nhiên hắn giật mình tỉnh dậy, thầm kinh hô : tâm pháp mê hoặc lòng người thật là lợi hại. Hắn tung người lên, song cước đá vào Lãnh Vũ. Lãnh Vũ như bướm vờn hoa, nhẹ nhàng tránh thoát. Hai chân hắn đá vào khoảng không, thầm hô : không ổn.
Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại, lạnh lẽo ấn vào tiểu phúc hắn, máu tươi phun ra, hắn rơi xuống đất không dậy nổi.
Lãnh Vũ tiến lên từng bước, đạp trên ngực hắn, cười lạnh nói:
- Không nghĩ tới sẽ có kết quả như thế này, sử dụng cơ quan ám toán cũng bị ta bắt được. Ta đã từng nói qua ngươi không thể thoát khỏi bàn tay ta. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ta quyết tâm làm điều gì thì chưa bao giờ làm không xong.
- Ngươi là Lạc Thiên tiểu cung chủ, đương nhiên có thể hô phoong hoán vũ, muốn làm gì mà chẳng được.
Nghe Độc Cô Bại Thiên nói với vẻ trào phúng như thế, Lãnh Vũ trên mặt càng thêm băng lãnh:
- Đáng tiếc công phu của ngươi lại không bằng miệng lưỡi lợi hại của ngươi. Tiểu tử, ngươi thật âm hiểm, bày ra đủ loại cơ quan báo hại ta bị thương. Đây là lần đầu tiên ta bị vậy, ngươi chết chắc.
- Làm quỷ dưới hoa mẫu đơn cũng phong lưu, trên đường xuống dưới hoàng tuyền ta nhất định nói cho bọn quỷ biết, Lạc Thiên tiểu công chủ khuôn mặt đáng yêu, da trắng mịn màng…
Lãnh Vũ một cước đá Độc Cô Bại Thiên sang một bên, hắn không chịu nổi thổ ra một ngụm máu tươi. Ngay sau đó nàng ta đá liên tiếp vào hắn khiến hắn không ngừng kêu la, lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng cũng nằm bất động. Hơi thở yếu ớt, mắt nhắm lại không nhìn thấy gì nữa.
Lãnh Vũ cúi xuống, nhìn hắn nói:
- Có trách thì trách ngươi đã trêu chọc bản cô nương, yên tâm đi, sau khi ngươi chết ta sẽ an táng cho ngươi.
Ngay lúc này, hai mắt Độc Cô Bại Thiên đang nhắm chặt, đột nhiên mở to, bắn ra hai đạo hàn quang. Hắn chỉ đợi cơ hội này, Lãnh Vũ còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hắn ôm cứng, kéo sát vào trong lòng ngực.
Hai chân Độc Cô Bại Thiên kẹp chặt lấy hai chân nàng, hai cánh tay ôm lấy thân trên. Lãnh Vũ hổ thẹn đến phát cuồng, nàng chưa bao giờ bị vũ nhục thế này:
- Ta sẽ giết ngươi.
Nàng vận khởi toàn thân công lực muốn trốn tránh, nhưng Độc Cô Bại Thiên xuất thân là gì, hắn từ nhỏ đã là vua đánh lộn, tối am hiểu những trò này. Hắn ôm nàng trên mặt đất, liên tục lăn qua lăn lại, cuối cùng cắn vào vành tai nàng.
“ Oanh!” Lãnh Vũ trong đầu trống rỗng. Khi vừa hiểu ra được sự tình thì kinh hãi thét lên:
- Á, tiểu lưu manh, ngươi buông ta ra.
Vẻ mặt mỹ nữ tràn đầy nét sợ hãi, Bại Thiên vẫn cắn chặt vành tai nàng, thừa dịp nàng bối rối, hoảng hốt liền nhanh tay điểm lên người nàng mấy đại huyệt.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: