Cổ Tiến hoảng sợ nhìn cảnh tượng ở bên ngoài, cả người xụi lơ ngã vào cánh cửa. Không thể nào! Chắc chắn là mình nằm mơ! Nghĩ vậy Cổ Tiến run rẩy đứng dậy, lấy hết can đảm nhìn vào mắt thần trên cửa một lần nữa, con quỷ vẫn đang cúi đầu đứng ở đó.
“Má ơi!”
Cậu ta lập tức chạy thẳng về phòng của mình, một hồi lại mở hết toàn bộ đèn trong nhà lên và chui vào trong chăn, liên tục chắp tai trước ngực cầu xin phật tổ chiếu hào quang xuống đuổi con quỷ này đi. Bây giờ là hai giờ sáng, nghe người ta đồn rằng từ hai đến ba giờ khuya là thời điểm khí âm nặng nhất, cửa địa ngục sẽ hé mở và để cho ma quỷ đi lên trần gian. Trước đó Cổ Tiến cho rằng trên thế giới này không hề có quỷ, nhưng hôm nay cậu ta lại là người tận mắt nhìn thấy. Chuyện này không hợp lý tí nào cả, cũng có thể có người giả làm quỷ để hù cậu nhưng sao họ tính được thời gian cậu buồn tiểu và đụng đầu vào cửa ngay lúc này được? Bây giờ kêu cậu mở cửa ra ngoài nhìn thì cậu không có lá gan đó. Báo cảnh sát cũng không được, chẳng lẽ nhờ cảnh sát diệt quỷ dùm mình? Lẽ nào cậu ta phải ngồi như vậy cả đêm sao? Cánh cửa cũ mèm ở nhà trọ này có cản chân con quỷ được không?
Tuy rằng bên trong nhà tràn ngập ánh sáng nhưng cũng bởi vậy nên những vật dụng cũng phủ bóng của nó lên mặt đất, càng nhìn lâu càng cảm giác những cái bóng đang cử động, giống như nữ quỷ đầy máu kia bất cứ lúc nào cũng sẽ từ trong đó nhảy ra.
Cổ Tiến cầm một cái ghế lên, nếu như con quỷ xuất hiện cậu ta sẽ đập cho nó một cái. Nhưng lỡ cậu không đánh lại nó thì sao? Thế rồi Cổ Tiến lại liếc mắt sang cửa sổ, nhà cậu nằm ở tầng bốn, lỡ có nhảy xuống thì trong trường hợp may mắn nhất cũng sẽ bị liệt nửa người, huống chi cậu ta chẳng có lá gan đó.
Cậu ta ngồi lì hơn ba tiếng, khi đồng hồ đã điểm đến năm giờ sáng thì rốt cuộc không chịu nổi nữa mà ngã xuống giường ngủ thiếp đi. Khi cậu tỉnh lại đã hơn mười giờ sáng.
“Chết rồi, trễ giờ làm mất…”
Cổ Tiến vội vã đi đánh răng rửa mặt rồi mang giày vào, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ nhảy múa khắp gian phòng khiến nỗi sợ hãi của cậu tạm thời xua tan đi. Lúc chuẩn bị ra ngoài cậu ta lén nhìn vào mắt thần trên cửa, ngoài hành lang trống rỗng chẳng có con quỷ nào cả. Chẳng lẽ tối qua bị ảo giác?
Đến khi Cổ Tiến xuất hiện ở công ty thực tập, mặt của sếp cậu ta đã giận đến mức xịt khói.
“Cổ Tiến! Cậu đi trễ những ba tiếng! Đáng lẽ đây là công việc của cậu nhưng anh đây phải giao cho người khác làm. Cậu muốn gì? Đi thực tập nên có quyền lười biếng sao? Chiều nay cậu tăng ca cho anh, còn lương tháng này thì trừ 1/3!”
Loading...
Cổ Tiến mặt méo xệch gật đầu xin lỗi, sau đó ngoan ngoãn đến bàn làm việc của mình, trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh của nữ quỷ. Vào lúc công ty nghỉ trưa, cậu ta phờ phạc lết ra canteen, La Quảng Minh và Chu Phong cũng đến ngồi đối diện. Chu Phong thân thiết hỏi:
“Cổ Tiến ơi là Cổ Tiến, cậu gặp chuyện gì hả, chưa bao giờ mình thấy cậu đến muộn như vậy.”
“Mình không muốn thế đâu, nếu mình nói mình gặp quỷ các cậu tin không?”
La Quảng Minh phì cười:
“Cậu chưa tỉnh ngủ hả? Chúng mình là bạn, cậu bận không đi karaoke được thì thôi không sao hết, đâu cần phải lấy lý do này.”
“Tin hay không tùy cậu.”
Cổ Tiến ăn được vài muỗng thì Đoạn Dược Chân bước đến vỗ vai cậu ta.
“Kể mình nghe, cậu gặp quỷ như thế nào?”
“Cậu tin mình?”
“Mình chưa hứa, phải nghe câu chuyện của cậu đã.”
Năng lực tâm linh của Nhuận Ám đã được kích hoạt nên linh cảm của anh ta vô cùng sống động, ví dụ như bây giờ anh có thể thấy hình ảnh nơi nạn nhân ở, thông qua đó có thể tìm hiểu được tình hình xung quanh đó.
“Anh bảo học sinh tên Cổ Tiến sống ở đây?”
“Đúng vậy.”
Tối qua họ tạm trú trong nhà một gia đình nông thôn, dân ở đây đối xử với khách rất nhiệt tình và mời họ ăn rất nhiều hải sản mới mẻ. Từ đây đi thẳng về hướng đông vài km sẽ thấy bãi biển do đó hầu hết cư dân đều sống bằng nghề đánh bắt hải sản, trong nhà trưng bài rất nhiều lưới còn ngoài vườn phơi đầy cá khô.
lúc này Nhuận Ám và Tĩnh ngồi trên bờ cát, ngắm đại dương rộng lớn ôm gọn những ngọn sóng trong vòng tay, ven bờ thỉnh thoảng những cơn gió nồng ấm mang cái vị mằn mặn lan tỏa trong không khí, nhẹ nhàng lấy đi những gai góc khô cằn trong tâm trí họ và thả chúng lên những chiếc cánh hải âu. Ở phía xa chân trời, những con thuyền nhấp nhô trên ngọn sóng, các ngư dân với làn da rám nắng đang cười đùa với nhau, họ phả hơi thở của biển vào dòng đời bụi bặm và gửi niềm vui của mình trên thân tôm cá. Có vẻ ở đây là một nơi đáng sống, phong cảnh đẹp, đồ ăn ngon, trong tương lai biết đâu chính phủ sẽ khai thác thành một điểm du lịch, chỉ sợ dân ở đây phản đối thôi.
“Em gái anh không có linh cảm nào về thời gian người đó chết sao?”
“Anh không thấy nó nói gì hết.”
Tĩnh thả lỏng hai chân, đôi tay thon thả đang chăm chú nghịch cát, những hạt cát óng ánh mang theo vài tia nắng đầu tiên của buổi bình minh lướt qua kẽ tay. Cô nằm dài xuống cát, dang tay chân thành hình chữ đại (大) để cảm nhận tình yêu của đất mẹ. Thấy cô im lặng, Nhuận Ám cũng không lên tiếng, anh ngước lên nhìn bầu trời, những đám mây trên đó luôn tạo cho anh một cảm giác bất an. Anh chắc chắn có người đã lẻn vào nhà Ninh Lạc, theo người dân gần đây cho biết Ninh Lạc đã sớm qua đời, nguyên nhân chết là do tắc nghẽn tim mạch. Bức tranh ma quái kia và từ khóa mà Tĩnh linh cảm được phải có một mối liên hệ nào đó.
Trường hợp có người lẻn vào nhà sau đó nhìn thấy bức tranh này mới bị nguyền rủa vừa hợp lý vừa không logic. Lý do là Ninh Lạc có năng lực nhìn thấy được ác quỷ, cha Nhâm Tĩnh cũng đã xác nhận trong nhật ký, ngoài ra lần đầu tiên họ gặp nhau Ninh Lạc đã nhận ra thể chất đặc biệt của anh.
“Theo như em điều tra, có mấy đứa học sinh cũng đã đến đây để hỏi thăm về Ninh Lạc, em cũng miêu tả ngoại hình của Cổ Tiến cho họ nhưng dân ở đây bảo không thấy qua người này. Hay chúng ta tính sai?”
“Không đâu, chắc chắn có liên quan. Mọi vụ án đều trùng khớp với từ khóa của em, như vậy Cổ Tiến sẽ gặp chuyện gì đó liên quan đến bức tranh. Trước mắt cứ chờ tin của Nhuận Lệ.”
Điều quan trọng bây giờ là họ làm sao điều tra, chỉ biết tên và gương mặt thì hơi khó, họ không có quyền vào trong kho lưu hồ sơ của cảnh sát….
“Khoan đã, lần trước em lấy được ảnh chụp của Tạ Tiểu Hào bằng cách hack máy chủ của cục cảnh sát đúng không? Em làm thêm lần nữa được chứ?”
“Quên mất, để đó cho em.”
Khi Nhâm Tĩnh vừa vào xe lập lức lôi laptop ra bắt đầu thao tác. Nhuận Ám ngồi bên cạnh đờ cả người, phần mềm diệt virus và firewall bị cô ấy bẻ khóa rất nhanh, vài giây sau một bộ hồ sơ online đã hiện lên màn hình.
“Anh nhìn em ghê thế? Em theo những hacker mũ trắng học kỹ thuật này vì sợ sau này cần dùng đến thôi, ngoài ra em có viết vài phần mềm diệt virus và mã độc nữa, có cơ hội em cho anh xem.”
Nhuận Ám thật sự phục cô rồi.
“Anh nhìn nè, đây chính là hộ khẩu của những người tên Cổ Tiến, nạn nhân sống ở thành phố này đúng không? Theo như nhật ký cha em viết thì năng lực của anh không linh cảm người bên ngoài thành phố được.”
“Đúng rồi.”
“Vậy tốt, không có nhiều cái tên trong danh sách, anh cứ nhìn ảnh nhé, khi em lia chuột đến đúng người nhớ bảo em ngừng lại.”
Một lát sau,
“Chẳng lẽ cậu ta là người ở tỉnh lên trọ chứ không có hộ khẩu ở đây?”
Nhâm Tĩnh vừa nghe Nhuận Ám nói đã cảm thấy nhức đầu, vậy làm sao mà tìm?
…Trong canteen, ba người họ nghe Cổ Tiến kể xong đều nghi ngờ.
“Cậu nói con quỷ đó giống hệt bức tranh hôm bữa chúng ta thấy, thật không đó?”
La Quảng Minh tuy rằng sợ gần chết nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn lên tiếng. Đoạn Dược Chân thì lâm vào trầm tư, Chu Phong ôm chặt hai vai đang run rẩy, không khí xung quanh còn lạnh hơn cả nước đá.
“Mình bảo này, có rất nhiều tin đồn liên quan đến họa sĩ đó.”
“Tin đồn gì?”
“Mình nghe họ nói mắt ông ta khi sinh ra đã có màu tím. Lúc ông ta còn nhỏ, những người thân bạn bè bên cạnh không ai sống thọ cả, từng người từng người cứ như thế chết đi nên mới một thân một mình sống u ám trong căn biệt thự rộng lớn, hàng xóm rất ít khi gặp ông ta.”
“Thôi đi, các cậu đừng nói nữa được không?”
Chu Phong không thể chịu được nữa, cô bịt kín lỗ tai chạy ra ngoài.
“Nói chung cậu cố gắng cẩn thận một chút, tất cả là lỗi của mình, không nghĩ chu đáo đã chạy đến cái chỗ quỷ quái đó.”
Đoạn Dược Chân nói càng nói càng nghiêm túc, Cổ Tiến thì càng lúc càng sợ hãi. Vốn dĩ cậu ta cho rằng những gì mình thấy hôm qua đều là ảo giác, bây giờ thì hình ảnh con quỷ đầy máu lại hiện lên trong đầu cậu. La Quảng Minh vẫn mạnh miệng:
“Tào lao, ê Dược Chân, đừng nói là cậu cho rằng thế giới này có quỷ nhé?”
“Trên thế giới quả thật tồn tại không ít bí ẩn khó mà giải thích được, bản thân chúng ta lại chẳng có nhiều kiên thức nhưng vẫn dám xông pha tìm kiếm hiện tượng siêu nhiên. Lần này chúng ta gây họa rồi.”
“Đủ rồi! Ma quỷ đều từ tiểu thuyết và phim ảnh tưởng tượng ra thôi.”
Nói xong cậu ta cũng bỏ đi để lại Cổ Tiến và Đoạn Dược Chân.
“Cậu nói thật sao? Màu mắt của anh chàng họa sĩ đó có liên quan gì đến quỷ?”
“Ừm, thật ra họ nói cũng có lý, dù sao chưa tìm hiểu kĩ càng mà mình lại đưa ra ý kiến như thế sẽ làm cho cậu sợ.”
Con mẹ nó, cậu cũng biết hả? Cậu hù hai người chạy rồi!
“Nếu như kiểm tra hộ khẩu không có tác dụng thì tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Nhuận Ám đang suy nghĩ về hành động tiếp theo thì nhận được điện thoại của Nhuận Lệ.
“Em có linh cảm rồi?”
“Tất nhiên, thời gian Cổ Tiến bị giết là ngày mai.”
Đột nhiên Nhuận Ám trầm mặc.
“Này này này, mất sóng hả, anh có nghe em nói không, sao im lặng vậy?”
“Em thực sự là Nhuận Lệ?”
“Cái gì? Ông anh, giọng của em gái cũng không nhận ra, anh giỡn hả?”
Nếu đầu dây bên kia đúng là Nhuận Lệ thì cô sẽ quên sạch ám hiệu. Thế nên Nhuận Ám thở dài hỏi:
“Ám hiệu là gì?”
“Ám hiệu? Ám hiệu gì? À hồi sáng anh có nói… 007 đúng không?”
Mẹ kiếp, em gái mình quên cũng quên rất triệt để, đúng là phong cách của Nhuận Lệ.
“Sáng anh mới nói mà giờ em đã quên?”
“Em xin anh mà, hôm nay em viết không biết bao nhiêu báo cáo, chạy rất nhiều chỗ để phỏng vấn đó. Hôm nay anh có về nhà không?”
“À thì… khoan, em thích ăn trái cây gì nhất?”
“Ô mai chứ sao, anh biết mà.”
“Manga em thích nhất là gì?”
“Thám tử Kindaichi!”
“Màu em thích nhất và ghét nhất…”
“Em chẳng thích vào chẳng ghét màu nào hết!”
“Phù, may quá em đúng là Nhuận Lệ.”
Nghe xong những lời này, Nhuận Lệ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì anh cô đã cúp máy.
“Ấy chà chà, tính cách em gái anh dễ thương đáng yêu đấy, cũng xinh nữa, có bạn trai chưa?”
“Bạn trai đâu ra, tính nó như thế đã vậy còn không biết nấu ăn, bảy năm qua đều mình anh nấu, anh mà ra ngoài tìm cảm hứng sáng tác hoặc lên nhà xuất bản thì con bé chỉ có ăn cơm tiệm. Với lại vì chuyện đó nên con bé có dám kết bạn đâu? Tội nó quá, đáng lẽ tuổi này đã có một hai mối tình đẹp để tận hưởng thanh xuân mà….”
Màn đêm buông xuống, Nhâm Tĩnh đóng laptop lại và chui ra ghế sau:
“Thời gian trôi qua nhanh thật. Yên tâm đi, ba người chúng mình nhất định sẽ xóa bỏ nguyền rủa, nhất định ngày đó sẽ đến.”