Cô vẫn lẩm bẩm một mình, an ủi trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch chờ cơ hội nhảy khỏi lồng ngực. Tất cả chỉ là ảo giác thôi, dù sao ba ngày nữa cô mới đi chầu ông bà mà, giờ vẫn chưa sao đâu. Miệng nói thế nhưng cô lại không tự chủ được co chân chạy, như một chiếc bóng cô đơn băng qua biết bao con phố, người đi đường cũng càng lúc càng ít đi. Bất chợt bước chân cô dừng lại, xung quanh chẳng còn một ai cả. Mà nói gì thì nói lúc nãy cô thấy rõ ràng có rất nhiều người còn dạo phố nhưng những ngọn đèn đường cứ mờ ảo thế nào ấy, bây giờ ánh sáng đang dần dần bị bóng tối nuốt chửng, vầng trăng rực rỡ cũng biến mất trên bầu trời. Kim giây trên đồng hồ đeo tay đã quay được nửa vòng, thời khắc 0 giờ đang chực chờ điểm vang. Bất tri bất giác cô phát hiện mình không còn nhìn thấy những cảnh vật xung quanh nữa. Tất cả đều chìm sâu trong bóng tối tà ác, tối đến mức cô không thể thấy được cả tay của mình.
Đúng lúc này một tiếng thì thầm kèm theo hơi thở của người chết vang lên làm cho cô giật cả mình. Bộp, bộp, tiếng bước chân đầu tiên rồi thứ hai từ từ truyền đến bên tai cô theo từng nhịp.
“Ai? Ai ở đằng kia mau lên tiếng đi?”
Cô liều mình hét lên nhưng tiếng bước chân vẫn vang lên đều đặn. Vòng xoay của kim giây trên đồng hồ đã hết, bây giờ là 0 giờ đêm.
“Trời ơi cứu tôi với, đừng qua đây, làm ơn buông tha cho tôi!”
Tuyết Nhạn lập tức bỏ chạy thục mạng, cô chắc chắn một khi nó đuổi kịp cô thì cô nhất định phải chết. Con đường vắng lặng vẫn tối đen như mực, tiếng bước chân sau lưng cô cũng bắt đầu chuyển thành tiếng chạy bộ, từng âm thanh vang lên giống như đang đạp thẳng vào trái tim cô.
Đúng lúc này Tuyết Nhạn lại vấp phải một vật cứng nào đó trên đường, cô ngã sấp mặt, choáng váng do đầu đập xuống mặt đường, chân cũng bị thương nặng. Hết cách nên cô vừa chửi thề vừa bám vào vật cứng ấy để đứng dậy. Trong lúc cô còn đang thắc mắc vì sao vật này mang lại cho cô cảm giác bên trong nó rỗng ruột thì đèn đường xung quanh lại đột nhiên bật sáng. Cô cũng đã nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mặt mình, bao gồm cái vật mà cô đang bấu víu vào, nó là một cái rương đang mở sẵn nắp. Âu Tuyết Nhạn còn chưa kịp phản ứng thì một đôi bàn tay gầy còm thò từ trong rương ra, túm chặt lấy người cô và lôi vào trong rương.
Sau đó chiếc rương tự động đậy nắp lại.
“Có lẽ Âu Tuyết Nhạn đã biến mất khỏi cõi đời này rồi.”
Mặc dù họ chạy hộc tốc đi tìm khắp mọi nơi nhưng Nhuận Ám và Nhâm Tĩnh chẳng có chút tin tức nào, hai người dần dần cảm thấy mệt mỏi. Bây giờ cũng sắp trưa rồi, họ đành bỏ cuộc đi tìm đại vài món để ăn sau đó tập hợp ở trước cửa tòa soạn.
Loading...
“Phù, mệt chết mất, vừa đến 0 giờ em đã chạy đôn chạy đáo, lại đến cả nhà trọ của chị ấy. Sau đó em mệt quá nên ghé về nhà ngủ được khoảng năm tiếng lại bật dậy đi kiếm. Điện thoại của chị ấy cũng tắt nguồn, có lẽ Tuyết Nhạn đã bước sang bên kia thế giới rồi.”
Quầng thâm trên đôi mắt Nhuận Ám làm tăng thêm vẻ mệt mỏi phủ đầy gương mặt anh, thỉnh thoảng anh ta lại ngáp dài. Mùa đông, mùa của những cơn gió lạnh thả mình trên tấm thân nhà văn gầy gòm giữa đêm khuya tím tái, như người ta chợt thấy những sợi tóc còn vương trên tà áo, làm cho anh không ít lần nhảy mũi. Họ sải bước đi vào tòa soạn trong nỗi bất an nặng trĩu, bàn làm việc của chị ta trống rỗng, đồng nghiệp vẫn không rõ Tuyết Nhạn ở đâu.
“Chị nói thật nhé, tổng biên tập đang rất tức giận, ông ấy hét vào mặt bọn chị rằng nếu hôm nay cậu ta không xuất hiện nữa thì sẽ bị đuổi việc. Tuyết Nhạn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Hay là gặp người xấu? Chị với em gọi 110 ( số công an Trung Quốc) nhé, dù sao người yêu cậu ấy đang làm cảnh sát.”
Vừa lúc đó điện thoại trên bàn làm việc của Tuyết nhạn phát ra tiếng chuông reo, Nhâm Tĩnh là người nhấc máy:
“Xin chào, chú tìm ai ạ?”
“Chào cô, cho hỏi tôi đang nói chuyện với phóng viên Âu Tuyết Nhạn thuộc tạp chí Khang Nguyệt phải không?”
Nghe giọng thì người này hình như là một người đàn ông trung niên
“Xin lỗi con không phải chị ấy, nhưng đây là số điện thoại liên hệ của tạp chí Khang Nguyệt. Xin hỏi chú là ai ạ?”
“À, vậy con mau chuyển máy cho cô Tuyết Nhạn dùm chú nhé.”
“Con rất tiếc, chị ấy không có ở đây, không biết chú cần gặp chị ấy có việc gì để con chuyển lời ạ?”
“Chậc, thôi cũng được, chú là chủ chung cư Phú Khang, con biết cái chung cư xảy ra án mạng không? Nó đó. Mấy hôm trước cô ta và một cảnh sát đến chỗ chú bảo là muốn chụp ảnh hiện trường xảy ra vụ án. Ai dè họ đi cũng không thèm trả chìa khóa cho chú. Sau đó chú cũng ghé cục cảnh sát nhưng cậu ta lại mất tích, chú đành phải gọi điện đến tòa soạn để xin lại thôi.”
Thì ra hai người đó trước đó đã từng đến căn hộ của Tạ Tiểu Hào. Nhâm Tĩnh định chuyển máy cho đồng nghiệp của Âu Tuyết Nhạn xử lý, bất ngờ có một giọng nữ chanh chua gầm lên trong điện thoại:
“Ông già! Giờ này ông rảnh rỗi để tám chuyện hả, mau giúp tôi kiểm tra ống nước coi. Bây giờ ông gọi cho công ty cung cấp vật liệu xây dựng đi, nước tràn ra lênh láng sàn rồi kìa, lại còn cả đống rác nữa, thúi gần chết!”
“Cái bà này! Thiệt tình, từ sáng nước đã bị tràn ra rồi, không thấy sao còn hỏi….. À chú không có nói con, có gì con nói giúp với cô Tuyết Nhạn một tiếng nhé, mau mau trả chìa khóa lại cho chú.”
Đầu dây bên kia vừa gác máy Nhuận Ám đã hỏi:
“Ai vậy?”
“Không, người quen của chị ấy thôi.”
Nhuận Ám rất lo lắng, ngay khi linh cảm của anh ta thông báo Tuyết Nhạn sẽ là người chết thứ tư thì anh ta đã có cảm giác bất an. Trong quá trình linh cảm, gương mặt cô ta dần dần hiện lên trong tâm trí thì có một thứ gì đó rất đáng sợ cũng đồng thời lướt qua một cách âm thầm, làm cho anh nổi hết cả da gà. Nghĩ đơn giản sẽ không làm cho cuộc sống bớt phúc tạp, trường hợp Âu Tuyết Nhạn có vẻ không giống như ba người kia…..
“Anh đói rồi, mình kiếm gì ăn trước đi em. Ở gần đây có một nhà hàng tây cũng ngon lắm, em đi cùng anh nhé?”
Nhuận Ám vuốt cái bụng phẳng lì của mình, Nhâm Tĩnh cũng cảm thấy chóng mặt, vì vậy gật đầu đồng ý. Nhà hàng này trang trí cũng đẹp mắt, nội thất được thiết kế bằng gỗ, ở giữa xây một cái ao bằng đá cuội, trên trần phủ đầy lá cây, vừa bước vào họ đã có cảm giác đang hòa mình vào thiên nhiên. Nhuận Ám cầm menu vừa xem vừa hỏi Nhâm Tĩnh:
“Em ăn gì? Bữa nay để anh mời, anh mới lãnh được tiền nhuận bút. À này, em bảo mình đã xem hết tất cả tác phẩm của anh, vậy tiểu thuyết vừa ra mắt em đọc chưa?”
“Món nào cũng được, anh không cần trả cho em đâu. Sách mới của anh em cũng đọc hết rồi. Trí tưởng tượng của anh thật phong thú, hèn gì đạo diễn giỏi nhất HongKong cũng mời anh làm biên kịch. Nhưng em nghĩ phim anh đang tham gia không được chiếu trong đại lục đâu, chính phủ duyệt phim rất nghiêm khắc, sách của anh được cấp phép xuất bản đã là một chuyện đáng ngạc nhiên rồi. Nội dung về vấn đề tâm linh bí ẩn đang bị cục văn hóa hạn chế đấy.”
“Mình ăn beefsteak và cánh gà nướng nhé? Em nói đúng, anh làm nhà văn để mưu sinh thôi, cả nhà thường xuyên chuyển địa chỉ nên anh không có tâm trạng học hành, bằng của anh cũng chỉ là bằng đại học nên tìm việc rất khó, đành phải ở nhà múa bút online vậy.”
“Anh… đã từng nghĩ đến việc mình phải chết chưa?”
“Rồi chứ, biết sao bây giờ, càng nghĩ nhiều càng thấy tiêu cực nên anh chẳng thèm quan tâm nữa.”
“Em chưa từng nghĩ đến chuyện này vì em tin cha mình.”
“Mà anh thắc mắc ngoài chúng ta ra còn ai nữa không?”
“Hả, là sao?”
“Theo anh ấy, nếu cha em vừa có khả năng tiên tri vừa thông minh như vậy, không lẽ chú ấy chỉ linh cảm được anh em nhà anh thôi sao? Phải có một cô gái hoặc một thằng cha nào đó có năng lực giống chúng mình chứ? Trong nhật ký của chú ấy anh đoán cũng sẽ bảo em tập hợp càng nhiều người như vậy càng tốt.”
Nhâm Tĩnh mỉm cười.
"Anh rất thông minh."
Nhuận Ám biết ngay câu chuyện sẽ là như vậy. Hai người họ say sưa trò chuyện, bỏ mặc những món ăn xinh đẹp ngon lành đã được phục vụ bày ra trên bàn.
“Cha em có kêu em đi tìm một thanh niên tên Ninh Lạc, anh này cũng là họa sĩ giống em, có khả năng nhìn thấy một vài thứ từ cõi âm mà người thường không thấy được và vẽ lại nó. Ngoài ra còn một thầy đồng có năng lực linh cảm rất ghê gớm, người này có thể lấy con quỷ đang ký sinh trong cơ thể con người ra. Đây được xem là năng lực tâm linh mạnh nhất của loài người.”
“Ninh Lạc? Ôi trời anh đã từng gặp cậu ta rồi.”
“Thật sao, anh gặp khi nào?”
Cả hai người đột nhiên đứng dậy làm những người ngồi xung quanh quay lại nhìn họ.
“Khoảng một năm trước anh gặp phải một trường hợp mà các nhà văn hay bị đó là cạn ý tưởng nên cần tìm vài thứ để lấy cảm hứng viết. Thế là giám đốc giới thiệu cậu ta cho anh. Người này là một họa sĩ lập dị, trong giới cũng rất ít người biết cậu ta…”
“sau đó thì sao?”
“Chà để xem, lần đầu tiên anh gặp cậu ta thì anh đã thấy thái độ cậu ta kì kì thế nào ấy. Vừa nhìn thấy anh đã đòi đuổi anh đi, nhưng vài giây sau lại thân thiết khoác vai anh như đồng chí và dắt vào nhà. Cậu ta dẫn anh lên phòng vẽ của mình rồi chỉ vào một bức trên giá vẽ, hỏi anh có nhìn thấy một cô gái không? Anh bắt đầu thấy hơi sợ rồi, trên bức tranh đó có cái quái gì đâu? Giờ mới để ý, chắc cậu ta có thể chất đặt biệt.”
"Màu gì?"
“Màu vẽ hả?”
“Không màu mắt cậu ta ấy.”
“ Màu mắt… À hình như là màu tím….”
Đúng là cậu ta rồi, không chạy đi đâu được. Nhâm Tĩnh rất hưng phấn, tự nhiên người cần tìm lại thò đầu ra như trời cao ban phước cho cô vậy.
“Dắt em đi gặp cậu ta nhé?”
“Được thôi… Quay trở lại câu chuyện, sau lần gặp cậu ta anh cũng có rất nhiều cảm hứng sáng tác, để lúc chúng ta xong việc sẽ đi gặp cậu ta.”
Đúng lúc này anh nhận ra một chuyện:
“Chờ một chút, vì sao em hỏi màu mắt của cậu ta vậy?”
“Màu mắt đại diện cho cấp độ của người có thể chất đặc biệt, nếu người đó thuộc thể chất được di truyền sẽ có mắt màu tím. Loại thể chất này rất hiếm, tuy nhiên cũng có rất nhiều người thông qua nỗ lực để thức tỉnh. Ví dụ mắt anh màu đen, nhưng nếu năng lực tâm linh của anh mạnh lên thì mắt cũng sẽ đổi màu.”
Nhâm Tĩnh nói xong thì đeo khăn ăn và cầm dao bắt đầu cắt beefsteak, trong lúc cô đang thưởng thức hương vị tươi ngon, được chế biến với độ chín vừa phải hoà quyện cùng nước sốt sóng sánh thì câu chuyện của cặp đôi bàn bên thu hút sự chú ý của cô.
“Vậy luôn, chuyện này cũng xảy ra nữa hả?
“Em thề, chị gái nóng bỏng kia hất cả bàn mì ý xuống đất, còn la lớn rằng mình thấy quỷ sau đó bỏ chạy không tính tiền. Phục vụ không cản lại được, chắc có lẽ chị ta bị điên.”
“Gì mà ghê vậy?”
“Anh chưa thấy đâu, hôm qua lúc em đang ăn thì nghe mấy chị phục vụ nói bà chị đó đến nhà hàng lúc năm giờ chiều, vừa gọi món ra xong mới ăn được có một miếng thì ngồi im như chết rồi đến hơn mười một giờ khuya. Phục vụ mấy lần lại gần hỏi chị ta có cảm thấy khó chịu chỗ nào không thì chị ta cũng không thèm trả lời luôn, hình như gần 0 giờ thì phải, chị ấy đột nhiên hất cả bàn xuống rồi la có quỷ, chắc là thấy được cái gì rồi.”
Nhâm Tĩnh lập tức chạy tới bàn bên chào hỏi cô nàng đó:
“À mình xin lỗi, có vẻ người cậu miêu tả giống như một người bạn của mình, cậu nhìn thấy chị ấy ở đâu?”
“Ủa cậu quen hả? Chỗ đó là nhà hàng 24/24 Lộc Nguyên nằm trên đường Tây Dương. Mình không có ý gì nhé, nhưng bạn của cậu hình như não có vấn đề thì phải?”
Nhâm Tĩnh trở lại chỗ ngồi và nói:
“ Mình đi thôi anh, chậc, lâu lâu mới được ăn món tây mà….”
Sau khi đến nhà hàng đó, đầu tiên Nhâm Tĩnh hỏi thăm phục vụ về tình huống hôm qua sau đó mô tả về ngoại hình của Âu Tuyết Nhạn. Khi xác nhận đúng là chị ta thì họ hỏi tiếp:
“Chị ta ăn quỵt thì chắc nhà hàng cũng tìm để đòi tiền chứ nhỉ?”
“Tụi em tìm chứ, nhưng vừa đuổi theo ra khỏi cửa thì cô ta biến mất. Tụi em báo quản lý và báo luôn cho cảnh sát rồi, nếu chị quen cô ấy vui lòng cho em xin tên được không ạ?”
Chẳng lẽ chị ta cũng bị giết vào lúc 0 giờ như Hạ Bằng sao? Nhưng ở xung quanh đất rộng người đông như vậy, nếu Tuyết Nhạn bị giết bằng cách vặn vẹo cả cơ thể thì phải có người phát hiện chứ? Xác của chị ta bị giấu ở đâu? Đột nhiên cô nhận ra….
“Anh theo em, em biết xác của chị Tuyết Nhạn ở đâu.”
“Ờ rồi, bây giờ đi đâu?”
“Đi nhà trọ Phú Khang.”
Khi họ đến nơi đã phát hiện nước dâng lên cách mặt đất hơn 50cm, có rất nhiều rác và bụi bám đầy khắp nơi. Người dân ở đó vừa chửa rủa ỏm tỏi vừa cầm ki hốt rác để gom chất thải và lấy xô múc nước đổ ra ngoài.
“Mẹ kiếp, mệt quá trời mệt. Ống nước bị tắc kinh vậy, còn người trên công ty vật liệu xây dựng đâu, sao giờ còn chưa tới?”
“Anh nhìn nhà của tôi nè, trên sàn toàn là nước, thúi muốn chết! Chủ nhà trọ thuê bên cấp thoát nước chưa? Cứ thế này thì tối sao ngủ được?”
“Báo cho phường rồi, chả thấy ai nói gì cả. Ống nước bị kẹt cái gì vậy?”
Nhâm Tĩnh càng nhìn càng thấy lo lắng, chẳng lẽ….. Nhuận Ám cũng đã nhận ra vấn đề, anh ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“Bỏ đi, em không muốn biết đáp án.”
“À, anh hiểu rồi…”
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị đi thì bỗng nhiên trên lầu có tiếng la, một người dân thò đầu ra ngoài cửa sổ hét lên:
“Má ơi! Mọi người ơi, bên cấp thoát nước vừa thông ống rồi, mọi người biết cái thứ kẹt trong ống nước là gì không? Là chân người đấy!”
Chỉ một lát sau, xe cảnh sát đã đậu đầy lối đi. Khác với vụ án Tạ Tiểu Hào, chuyện lần này quá nhiều người biết. Xác của Âu Tuyết Nhạn dài hơn mười mét bị nhét vào đường ống nước nhà trọ, hơn nữa cảnh sát còn hoảng sợ khi phát hiện vết móng tay phụ nữ trong ruột ống, tức là sau khi bị nhét vào đây thì cô ta còn sống một lúc sau mới chết. Đã biến thành như vậy mà vẫn còn sống được? Họ nghĩ mãi cũng chẳng tìm ra thứ gì có thể gây ra chuyện như thế này. Kể từ đó về sau, những vụ án tiếp theo cũng chẳng còn cái xác nào bị vặn vẹo quấn lại như vậy nữa. Sự kiện tâm linh lần thứ nhất của Nhuận Ám và Nhâm Tĩnh đã kết thúc như thế đó.