Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Tâm tình của Thu Đồng đột nhiên trở nên hỏng bét không gì sánh được, nhưng cũng không phải là vì Hạ Chí, đối với Thu Đồng thời khắc này, thậm chí Hạ Chí còn không ghê tởm như vậy, bởi vì nàng nhớ tới một số người đáng giận chân chính, thậm chí còn khiến nàng cảm thấy chán ghét!
"Lập tức về nhà, nếu không, đợi ngày mai chúng ta tới trường học, ngươi tự gánh lấy hậu quả!" Đây chính là nội dung tin nhắn Thu Đồng mới vừa lấy được, sở dĩ đối phương gửi nhắn tin tới là vì đối phương biết nàng sẽ không nhận điện thoại, mà dựa theo uy hiếp rõ ràng trong tin nhắn, Thu Đồng vững tin, chắc chắn đối phương có thể làm ra được.
Hiện tại Thu Đồng rất phẫn nộ, mà trái tim nàng cũng rất lạnh lẽo, bởi vì thật ra người uy hiếp nàng cũng không phải người ngoài, mà là phụ thân ruột thịt của nàng, Thu Thiên Lương.
Một chớp mắt này, trong đầu Thu Đồng không tự chủ được thoáng qua vô số hồi ức khiến nàng tức giận. Mấy phút đồng hồ sau, Thu Đồng khẽ cắn môi, khuôn mặt ẩn chứa tức giận đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc. Nàng không muốn chuyện này ầm ĩ tới tận trường học, cho nên, nàng không thể không trở về cái nơi được gọi là nhà kia, mặc dù nàng vốn không muốn trở về.
Mấy phút đồng hồ sau, một chiếc Maserati Ghibli màu xanh đen được lái ra khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật, một tòa băng sơn bắt đầu di động trong thành thị, chẳng qua vào giờ này, đường xá hơi tắc, chừng nửa giờ sau băng sơn hiệu trưởng Thu Đồng vẫn chỉ mới đi được nửa đường.
Phía trước 500m là đèn đỏ, nhưng ở ngay vị trí này, xe lại một lần nữa bị tắc, tâm tình của Thu Đồng vốn không tốt, lúc này lại càng thêm phiền muộn, nàng bắt đầu cảm thấy hoài niệm cuộc sống đi học ở nước ngoài. Khi đó gia gia nàng vẫn còn tại thế, nàng không cần quan tâm tới bất kỳ chuyện gì, bởi vì gia gia nàng sẽ sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ cho nàng. Mà hiện tại, gia gia đã mất, nàng cũng phải về nước, mọi thứ đều trở nên không giống với lúc trước.
Nghĩ đến gia gia, nhất thời Thu Đồng có chút hoảng hốt, thẳng đến khi có tiếng còi xe khiến nàng bừng tình, sau đó Thu Đồng phát hiện những xe đậu phía trước đã bắt đầu thong thả di động. Nàng nhẹ nhàng đạp chân ga, xe cũng bắt đầu tiến về phía trước.
"A?" Khóe mắt Thu Đồng liếc thấy một bóng người rất quen thuộc, trong nháy mắt đó, nàng còn cho rằng mình nhìn lầm rồi, sao nàng lại thấy được tên khốn kiếp Hạ Chí kia?
Thu Đồng thả chậm tốc độ xe, tầm mắt hơi chuyển đổi, sau đó ngay cả nàng cũng không nhịn được phải ngẩn ngơ. Phía trước cách đó không xa có một chiếc cầu vượt, mà người đang đứng phía trên cầu vượt kia chẳng phải là Hạ Chí sao?
Loading...
"Không phải buổi tối tên hỗn đản này sẽ ngủ dưới cầu vượt thật đấy chứ?" Trong lòng Thu Đồng cảm thấy ý nghĩ này hoang đường không gì sánh được, lúc trưa khi tên lưu manh này đùa giỡn nàng có nói gì mà đêm nay sẽ ngủ gầm cầu, đương nhiên nàng không hề coi đó là thật. Nhưng vấn đề là khi nàng tận mắt thấy Hạ Chí đang đứng trên cầu vượt, nàng không thể không hoài nghi, liệu có khi nào buổi tối, tên gia hỏa đầu óc có vấn đề này sẽ chạy tới cầu vượt ngủ thật?
"Mặc kệ, dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì tới ta!" Thu Đồng tự nói với mình như vậy, hiện tại trong nhà còn có chuyện phiền nàng, cho dù tên lưu manh Hạ Chí này thật sự ngủ ở cầu vượt cũng không liên quan gì tới nàng.
Thế nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lúc Thu Đồng lái xe lại không nhịn được ngửa đầu nhìn xem, sau đó, trong lúc bất chợt, khi nàng lái xe qua phía dưới cầu vượt, rốt cục nàng cũng không nhịn được bẻ tay lái chạy đến ven đường, sau đó bỗng nàng phanh xe ngừng lại.
Mở cửa xuống xe, Thu Đồng bước nhanh về phía cầu vượt, rất nhanh đã đi tới vị trí cách Hạ Chí không xa. Mà vừa lúc này, Hạ Chí cũng xoay đầu nhìn lại.
"Buổi tối vui vẻ, hiệu trưởng mỹ lệ, ngươi cũng đến đây ngắm phong cảnh sao?" Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Đột nhiên Hạ Chí nói chuyện nghiêm trang như vậy khiến Thu Đồng cảm thấy có chút không thích ứng, mà tâm tình vốn không tốt đẹp, nàng trực tiếp nổi giận nói: "Ngươi nghĩ đầu óc ta cũng có bệnh giống ngươi sao? Nơi này có phong cách gì đẹp mà ngắm?"
Thật ra cầu vượt này là loại cầu vượt đơn giản nhất, phải có chừng mười năm lịch sử trở lên, mà đứng trên cầu vượt này, ngoại trừ có thể thấy vô số xe ô tô, thật sự không nhìn thấy phong cảnh gì đặc biệt.
Hạ Chí mỉm cười: "Lúc đầu nơi này không có phong cảnh gì, nhưng bây giờ có."
"Ta là người, không phải phong cảnh!" Thu Đồng tức giận nói, đương nhiên nàng cũng biết ý của Hạ Chí, cái gì mà ngươi là phong cảnh đẹp nhất nơi này vân vân, dưới cái nhìn của nàng, đây chỉ là chuyện ma quỷ mà đám nam nhân dùng để dỗ dành đám nữ nhân ngốc, người có IQ cao như nàng sẽ không bị lừa!
"Hiệu trưởng mỹ lệ, ngươi đã hiểu lầm." Hạ Chí lại cười xán lạn, "Ta chính là phong cảnh đẹp nhất nơi này."
Thu Đồng lập tức buồn bực, tên hỗn đản này đang nói là nàng tự mình đa tình? Còn có, hắn có thể biết xấu hổ một chút không, một đại nam nhân lại nói mình là phong cảnh? Nếu hắn có gương mặt rất đẹp trai thì cũng thôi đi, nhưng tướng mạo này của hắn, tuy cũng khá, nhưng muốn nói đẹp trai… tuyệt đối là chuyện ma quỷ!
"Ngươi tiếp tục ở đây tự luyến đi!" Thu Đồng tức giận nói một câu, sau đó xoay người rời đi, nàng vốn còn muốn hỏi gia hỏa này xem có phải tối nay hắn ta thật sự ngủ ở cầu vượt hay không, nhưng hiện tại nàng lười hỏi.
"Khi ngươi mang giày cao gót rất hấp dẫn." Hạ Chí nhìn bóng lưng động lòng người của Thu Đồng, không nhanh không chậm nói.
"Lái xe không thể mang giày cao gót!" Thu Đồng tức giận trả lời một câu, cũng không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, thật ra giày cao gót của nàng đang nằm trong xe, mày đôi giày đế bằng trên chân này được nàng mang khi lái xe, mà hiện tại chỉ là khi xuống xe nàng quên đổi giày mà thôi.