Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Mặc dù còn cách thủy tinh, chỉ có thể nhìn thấy đường cong mơ hồ, mà đường cong này cũng có vẻ hết sức động lòng người, thế nhưng trong mắt Hạ Chí lại không có một chút nóng bỏng nào, ngược lại hắn càng lúc càng thờ ơ.
Thật ra cửa phòng tắm chỉ khép hờ, giống như cố ý nhắc nhở Hạ Chí, nhắc nhở hắn đi vào. Chỉ có điều Hạ Chí vẫn chỉ lạnh lùng nhìn phòng tắm, không có bất kỳ động tác gì khác.
Cứ như vậy, trong đường cong và tiếng nước tràn ngập cám dỗ, thời gian chậm rãi trôi qua, tận mười phút sau tiếng nước bên trong cuối cùng cũng ngừng lại. Sau đó, lại qua thêm mười giây đồng hồ, cửa phòng tắm mở ra, hai đùi đẹp thon dài trắng nõn xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Chí, mà một giây sau, Hạ Chí lại thấy mái tóc dài đỏ như lửa.
Đây là một nữ nhân xinh đẹp dị thường, ngũ quan có thể nói là hoàn mỹ, không có bất kỳ tỳ vết nào.
Đây càng là một nữ nhân tràn ngập cám dỗ, cặp mắt hết sức yêu mị, đôi môi đỏ mọng càng tràn ngập mê hoặc, mà hiện tại nàng chỉ trùm khăn tắm, từng mảng lớn da thịt trắng như tuyết lõa lồ, đồng thời còn vẽ ra vóc người nóng bỏng của nàng. Mái tóc dài đỏ như lửa của nàng lúc này đang ướt nhẹp, xõa tung trên vai và trên lưng nàng, khiến nàng càng có vẻ nhiệt tình không gò bó!
Nàng chậm rãi đi về phía Hạ Chí như ngọn lửa xinh đẹp mê người, gần như tất cả nam nhân đều sẽ nguyện ý nhào về phía ngọn lửa này, cho dù bị đốt tới tan xương nát thịt cũng không chối từ. Thế nhưng rõ ràng, Hạ Chí lại là ngoại lệ, ngọn lửa thoạt nhìn xinh đẹp vô cùng này, lại tựa hồ như hoàn toàn không cách nào hòa tan sự lạnh lẽo của Hạ Chí, ánh mắt hắn vẫn hết sức lạnh lùng như cũ.
"Cho ngươi một phút đồng hồ, cút ra khỏi phòng ta!" Rốt cục giọng nói lạnh lùng của Hạ Chí cũng vang lên trong phòng.
Mỹ nữ tóc đỏ dừng bước, trong đôi mắt yêu mị xuất hiện vẻ thất vọng, đôi môi đỏ mọng hé mở: "Hạ Chí, giữa chúng ta không phải vốn là như vậy sao?"
Hạ Chí chỉ lạnh lùng nhìn mỹ nữ tóc đỏ, căn bản không hề mở miệng.
Loading...
"Thiên Binh cần có một vị thủ lĩnh mới." Mỹ nữ tóc đỏ mở miệng lần nữa.
Hạ Chí vẫn chỉ lạnh lùng nhìn mỹ nữ tóc đỏ như cũ, mặc dù mỹ nữ tóc đỏ cực kỳ mỹ lệ gợi cảm, mê hoặc đến cực điểm, nhưng Hạ Chí lại như ngay cả hứng thú nói chuyện với nàng cũng không có.
"Hạ Chí, ngươi là nhân tuyển thủ lĩnh thích hợp nhất, cá nhân ta cũng càng hy vọng ngươi có thể trở về tiếp nhận chức vụ thủ lĩnh." Mỹ nữ tóc đỏ mở miệng lần nữa, nhưng vẫn không được Hạ Chí đáp lại.
Khe khẽ thở dài, mỹ nữ tóc đỏ tiếp tục nói: "Được rồi, nếu như ngươi không chịu đi, chúng ta chỉ có thể đi tìm nàng, ngươi nên biết nàng mà ta nói là ai."
"Còn mười giây đồng hồ." Rốt cục Hạ Chí cũng mở miệng, giọng điệu càng lạnh lùng hơn.
"Hạ Chí, ngươi đã là người trưởng thành, chúng ta không thể nói chuyện cho rõ ràng sao?" Rốt cục mỹ nữ tóc đỏ cũng bắt đầu tức giận, "Đừng nói cái gì mà một phút mười giây với ta, hôm nay ngươi không cho ta câu trả lời rõ ràng, ta sẽ không rời khỏi nơi này, ta cũng không tin ngươi sẽ giết ta... Ặc!"
Mỹ nữ tóc đỏ còn chưa dứt lời, đột nhiên nàng nói thể thốt nên lời nữa, bởi vì Hạ Chí đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, bóp cổ họng nàng.
Hạ Chí lạnh lùng nhìn mỹ nữ tóc đỏ, trên người tản mát ra hơi thở bạo ngược và chết chóc, giọng nói lạnh băng: "Phượng Hoàng, ngươi nói đúng, ta đã là người trưởng thành rồi, không phải ta của bốn năm trước đây, cũng không phải ta của năm năm trước đây, ngươi đừng tưởng hiện tại ngươi còn có thể hiểu được ta, càng đừng tưởng chút chiêu trò của ngươi còn có tác dụng với ta!"
Mỹ nữ tóc đỏ cũng chính là Phượng Hoàng trong miệng Hạ Chí, gương mặt tuyệt mỹ nháy mắt trở nên tái nhợt, nàng cảm giác được ngón tay giữa cổ họng càng ngày càng dùng sức, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp gãy xương cổ của nàng. Một màn Ác Ma bị Hạ Chí bóp nát yết hầu một tháng trước lại không tự chủ được hiện lên trước mặt Phượng Hoàng. Mà khiến nàng càng kinh hãi là nàng phát hiện, lúc này mình không hề có lực hoàn thủ!
Trong đôi mắt yêu mị của Phượng Hoàng thoáng qua một tia hoảng hốt khó có thể phát giác, nam nhân này, từ lâu đã không phải thiếu niên nàng quen thuộc kia, hắn không chỉ càng mạnh mẽ hơn trước đây vô số lần, còn nhanh hơn, lãnh khốc hơn trước đây vô số lần!
Nhưng hoảng hốt chỉ trong nháy mắt, rất nhanh, trong con ngươi yêu mị của Phượng Hoàng lóe lên thần thái khác thường, Hạ Chí trước mắt này, Hạ Chí càng mạnh mẽ càng lãnh khốc hơn này có càng sức hấp dẫn trí mạng với nàng, khiến nàng không tự chủ được có chút trầm mê, mà trong đôi mắt hết sức yêu mị kia cũng có tia sáng lưu chuyển, có vẻ càng thêm kiều mị động lòng người.
Phượng Hoàng cứ nhìn Hạ Chí như vậy, không hoảng hốt, không cầu xin, giống như đang nhìn người mình yêu.
"Ta nói rồi, chiêu số của loại người như ngươi vô dụng với ta!" Hạ Chí hừ lạnh một tiếng, "Cút!"
Tay đưa về phía trước, cả người Phượng Hoàng lập tức bay ra cửa, mà ngay khoảnh khắc Phượng Hoàng bay gần tới cửa, đột nhiên cửa phòng tự động mở ra, cả người Phượng Hoàng cứ bay ra ngoài như vậy, nặng nề ngã xuống đất.
Đột nhiên cả người Phượng Hoàng nhẹ nhàng bay lên, thân thể cũng đột nhiên bị ngọn lửa triệt để vây quanh, nhưng ngay sau đó, ngọn lửa hoàn toàn biến mất, chiếc khăn tắm vốn bao trọn thân thể cũng biến mất, có điều trên người nàng lại nhiều thêm một chiếc váy đỏ rực. Nàng vẫn tràn ngập mê hoặc như trước, đồng thời càng lộ vẻ kiêu sa quý phái.
"Ngươi nên hiểu, người đang tìm nàng không chỉ có một mình ta." Giọng điệu của Phượng Hoàng rất bình tĩnh, sau đó, nàng xoay người rời khỏi.
Bành!