Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lại một lần nữa, bóng rổ không chút sai lệch đập trúng đầu của Từ Sâm, Từ Sâm kêu lên một tiếng đau đớn, té sập trên mặt đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Bốn phía đã hoàn toàn yên tĩnh, Hạ Chí nổi giận quá đột nhiên, hơn nữa từ đầu đến cuối, hắn vốn không có Từ Sâm có cơ hội giải thích, chỉ có điều Hạ Chí nói ra một loạt con số như vậy, nhìn thế nào cũng thấy không giống giả.
Mà rất nhiều người đã muốn biết, kế tiếp Hạ Chí còn sẽ làm gì? Cứ đánh người ta bất tỉnh như vậy, dù sao cũng phải có biểu thị gì đó chứ?
Tất cả mọi người đang nhìn Hạ Chí, mà trong lúc bất chợt, luồng khí tức khiến người ta không dám tới gần phát ra từ trên người Hạ Chí cũng hoàn toàn tiêu tán. Hắn xoay người nhìn về phía Mạc Ngữ, trong nháy mắt cả người trở nên hết sức ôn hoà, giọng điệu cũng ôn hòa không kém: "Mạc Ngữ, tiết thể dục đầu tiên của chúng ta đã kết thúc, ngươi đi về nghỉ ngơi đi, sáu giờ sáng ngày mai tới cửa vào đường chạy sân vận động chờ ta, đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi tiết thể dục thứ hai."
"Được, Hạ lão sư." Mạc Ngữ gật đầu, "Lão sư, hẹn gặp lại."
Xoay người, Mạc Ngữ không nhanh không chậm rời khỏi sân bóng rổ, lần này, khi nàng đi bộ cũng không đeo tai nghe điện thoại.
Hạ Chí vẫn nhìn bóng lưng Mạc Ngữ, ánh mắt mang theo dị dạng rõ ràng, mãi đến khi Mạc Ngữ biến mất trong tầm mắt Hạ Chí mới thu hồi ánh mắt, sau đó hắn cũng xoay người rời khỏi.
Thấy gia hỏa này rời khỏi sân bóng rổ như không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa còn không hề có ý định ngừng lại, rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được kêu một tiếng: "Này, đứng lại!"
Thu Đồng có chút căm tức, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Hạ lão sư, ngươi định rời đi như vậy sao?"
Loading...
Đám người bốn phía cũng cảm thấy khó hiểu, Hạ lão sư này đánh người ta bất tỉnh xong lại chuẩn bị rời đi như thế?
Hạ Chí ngừng lại, quay người nhìn về phía Thu Đồng, sau đó hắn lập tức bày ra vẻ kinh ngạc như lúc này mới nhìn thấy nàng vậy: "A, Đồng Đồng, ngươi cũng ở đây sao?"
Mọi người cảm thấy cạn lời, Hạ lão sư này thật biết giả vờ, bọn hắn mới không tin có tòa đại băng sơn là mỹ nữ hiệu trưởng này đứng bên cạnh sân bóng rổ mà hắn không hề nhìn thấy. Không ít người âm thầm nói, hơn phân nửa là vì vừa rồi Hạ lão sư và giáo hoa Mạc Ngữ đã diễn kịch hai người, hiện tại thấy bạn gái, trong lòng có chút chột dạ, cho nên mới làm bộ như không phát hiện, muốn chuồn êm.
"Hạ lão sư, phiền ngươi thay đổi cách xưng hô!" Thu Đồng tức giận nói.
"À, ta hiểu, chúng ta đã bàn trước là không công khai chuyện này, dù sao thì tình cảm mà, càng khoe càng dễ mất..." Hạ Chí nói đến đây lại ho khan một tiếng, sau đó nghiêm trang hô lên: "Hiệu trưởng, ban nãy ngươi gọi ta có việc gì sao?"
Thu Đồng lại cảm thấy chán nản, tên hỗn đản này còn biết xấu hổ là gì không? Ai đã bàn trước với hắn là sẽ không công khai? Cho dù có bàn thật, sao hắn có thể nói ra câu như vậy ngay trước mặt mọi người? Đây không phải là đang giấu đầu hở đuôi sao?
Thu Đồng xem như đã hiểu rõ, tên lưu manh Hạ Chí này cố ý muốn khiến tất cả mọi người cho rằng nàng và hắn có loại quan hệ đó. Thế nhưng khiến Thu Đồng buồn bực là, hết lần này tới lần khác hiện tại nàng không cách nào giải thích được, bởi vì nàng có giải thích thế nào người khác cũng sẽ cho rằng nàng đang che giấu. Càng khiến Thu Đồng căm tức là, hiện tại nàng không muốn trở mặt với Hạ Chí. Vẻn vẹn chỉ vài giờ, Hạ Chí đã gây ra rất nhiều chuyện trong trường học này, nhưng nói tóm lại, thật ra những chuyện này đều là chuyện tốt. Đương nhiên, trước mắt là ngoại lệ.
"Ta đang hỏi ngươi, ngươi định rời đi như thế sao?" Thu Đồng tức giận nói.
"À, đúng vậy." Hạ Chí hơi hơi gật đầu, ngay sau đó hắn còn bày ra vẻ mặt cực kỳ vô tội nhìn Thu Đồng, "Cái kia… hiệu trưởng, ta không rời đi còn có thể làm gì được? Mặc dù có một số chuyện tương đối nhiều loại tư thế, nhưng đi bộ cũng không có nhiều tư thế lắm, cho dù ta là giáo viên thể dục, ta cũng chỉ biết được vài loại tư thế đi bộ. Nhưng nếu muốn ta nhảy chân sau rời đi quả thật có chút khó coi, ta vẫn thấy cứ đi bộ bình thường thế này đẹp trai hơn..."
"Hạ Chí!" Thu Đồng không thể nhịn được mà quát lạnh một tiếng ngắt lời Hạ Chí, "Ngươi giả vờ đủ chưa? Ta muốn hỏi ngươi, Từ Sâm đã bị ngươi đánh bất tỉnh, ngươi muốn giải quyết chuyện này thế nào?"
"À, cái này sao." Hạ Chí bày ra dáng vẻ rốt cục cũng phản ứng lại, nhưng hắn vẫn nhìn Thu Đồng với dáng vẻ vô tội cực kỳ, "Hiệu trưởng, đây không phải chuyện của ngươi sao?"
"Đây là ngươi làm ra, sao lại thành chuyện của ta?" Thu Đồng tức giận nói.
"Hiệu trưởng, rõ ràng là ngươi nói ta cứ thoải mái làm việc, chuyện đã có ngươi xử lý… Được rồi, ta biết chắc chắn ngươi sẽ không thừa nhận, dù sao những chuyện chúng ta nói riêng cũng đều không được tính, nhưng nói chung, ngươi là hiệu trưởng, tất cả mọi chuyện trong trường học đều là chuyện của ngươi. Bởi vậy, đương nhiên chuyện hiện tại cũng phải giao cho ngươi. Ta còn có việc, phải đi trước!" Lần này Hạ Chí nói rất nhanh, vốn không cho Thu Đồng có cơ hội ngắt lời hắn, mà sau khi hắn nói xong những lời này cũng thực sự xoay người nhanh chóng cất bước rời đi.
Thu Đồng bị mấy lời nói hươu nói vượn của Hạ Chí làm cho có chút ngơ ngác, chờ khi nàng kịp phản ứng lại, phát hiện Hạ Chí đã sắp biến mất trong tầm mắt, nàng lập tức giận dữ hô lên một tiếng: "Hạ Chí, ngươi..."
Nhưng mới hô lên mấy chữ, giọng nói của Hạ Chí đã bay từ đằng xa tới, lại ngắt lời nàng: "Ta biết đêm nay ngươi sẽ không để ta vào nhà ngủ, không sao, đêm nay ta ngủ cầu vượt."
Ha ha!
Không biết là nữ sinh nào không nhịn được bật cười, sau đó kéo theo những người khác cười vang. Mà nghe được một mảnh tiếng cười này, Thu Đồng càng bị chọc tức, nàng biết, đoạn đối thoại giữa nàng và Hạ Chí lại bị mọi người coi như tán tỉnh ve vãn!
Không đúng!
Quỷ tài mới tán tỉnh ve vãn với tên lưu manh kia!
Thu Đồng có cảm giác giận tới phát điên, nhưng nàng không thể làm gì, bởi vì chỉ mới một hồi như vậy, Hạ Chí đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt nàng.