Phía đông Mộc Gia nơi ở của các trưởng lão, đại trưởng lão triệu tập những vị còn lại tới phòng mình
" Hôm nay ta cho triệu tập mọi người hẳn mọi người biết nguyên nhân rồi , ta không vòng vo nữa, Mộc Thăng dường như đã biết điều gì đó về cái chết của Ngũ trưởng lão. Mấy năm nay hắn âm thầm cho người truy tìm chứng cứ, còn lệnh cho thuộc hạ thân tín của hắn Nam Y âm thầm bồi dưỡng một đám người. Cứ theo đà này, chúng ta sẽ không còn chỗ đứng trong gia tộc nữa, các ngươi có dự tính gì không ?"
"Đại trưởng lão, chẳng phải ba năm trước ta đã nói rồi sao, chúng ta hẳn là nên diệt trừ hắn từ sớm rồi, chỉ tại các ngươi sợ bóng sợ gió một hồi, bây giờ thì hay rồi . Nếu là hắn tìm được chứng cớ , tất cả chúng ta sẽ chết đó"
" Bát trưởng lão, ngươi bình tĩnh, đó chỉ là suy đoán thôi, tình hình thực tế thế nào vẫn chưa thể biết, ngươi im lặng cùng mọi người nghĩ cách đi, làm rối loạn trận tuyến thì được ích lợi gì" Nói chuyện là lục trưởng lão
Bát trưởng lão nghe thế im lặng thật lâu, sau đó quay người sang đối diện với nhị trưởng lão nói:
" Nhị trưởng lão, trước ngươi nói chúng ta án binh bất động vài năm, hiện tại ngươi có cách gì không?"
Nhị trưởng lão ngước mắt lên, nhìn một vòng xung quanh rồi lên tiếng:
" Đại trưởng lão, tin tức ngươi thu được có chắc chắn"
"Hừ , ta hi sinh mất vài mật vệ mới thu được tin tức, sao lại không đáng tin cơ chứ, vài năm nay, Mộc Thăng kia vây cánh cũng thật vững chắc rồi đó, ta sợ về lâu về dài chúng ta sẽ không đấu lại hắn"
"Thế còn thê tử của hắn, tra được thêm thông tin gì không?"
Loading...
" Ta cũng đã cho người âm thầm tra xét, đích thực là người của Thang gia, vào tám năm trước nàng trốn ra ngoài chơi nên tránh được họa sát thân lúc ấy, tuy nhiên sau đó vẫn bị kẻ thù đuổi giết, may mắn gặp được Mộc Thăng lúc đó đang lịch lãm bên ngoài gặp được, cứu nàng sau đó mang về gia tộc"
Nghe đến đó bát trưởng lão không kìm nén được hưng phấn:
"Nói thế có nghĩa hiện tại trong người nàng ta có thể có tiên đan, nếu nàng ta chịu giao nó ra , tu vi của ta chẳng phải sẽ đột phá nhanh chóng sao, ta dừng ở cấp bậc này rất lâu rồi mà chưa có tiến triển gì đấy, tên nhóc kia quả thật vận cứt chó mà "
" Bát trưởng lão, không phải ta nói ngươi, nhưng ngươi có cảm thấy mình mơ mộng quá hão huyền rồi không, nàng ta là ai , là gia chủ phu nhân tương lại đấy, ngươi làm cách nào động vào nàng ta. Chưa kể tới tình hình hiện tại chúng ta đang gặp bất lợi đấy" Lục trưởng lão rất không lưu tình giội cho bát trưởng lão một gáo nước lạnh
"Vậy chúng ta nhanh chóng nghĩ cách chiếm lấy bản đồ Chi Bảo của gia tộc, sau đó giết chết tên Mộc Thăng đó, Nàng ta và tiên đan sẽ nhanh chóng rơi vào tay chúng ta thôi"
" Mọi chuyện nếu dễ dàng như lời ngươi nói, chúng ta đã không cần ngồi chỗ này bàn bạc.Ngươi tốt nhất nên bớt nói dùng cái đầu nghĩ chuyện nhảm nhí đi, để tâm vào nghĩ xem bây giờ chúng ta làm thế nào lấy được bản đồ trong tay hắn" Đại trưởng lão nói
"Lúc này dùng dược vật với hắn ta thì không ổn, thê tử hắn chắc chắn sẽ phát hiện, chỉ còn cách dùng mẹo thôi, điểm yếu của hắn lúc này là thê nhi hắn. Thang Chỉ Doanh chúng ta còn cần nàng ta nên không thể để nàng ta có chuyện được,vậy đối tượng duy nhất có lẽ là con gái hắn ta."
" Ngươi quên cách đây ba năm chúng ta cũng muốn động vào nàng ta mà không được sao?, dường như có một nhân vật thần bí âm thầm giúp đờ bọn họ" Nhị trưởng lão không cho là đúng.
" Chúng ta cần một kế hoạch toàn vẹn hơn, ta đang nghĩ....."
Đúng lúc này một vệ binh nhanh chóng chạy vào
" Báo cáo trưởng lão, có tin tức quan trọng ạ"
" Vô lễ, ai cho nhà ngươi vào đây, cút xuống cho bọn ta, tin tức gì quan trọng trong lúc này"
"Bát trưởng lão, để cho hắn nói." " Ngươi nói đi, có chuyện gì, hấp ta hấp tấp không ra thể thống gì cả"
"Bẩm các vị trưởng lão, tam trưởng lão thoát quan rồi ạ, hiện tại đang ở chính sảnh"
" Ngươi nói Tam trưởng lão thoát quan rồi, không phải còn hơn hai tháng nữa sao, còn tứ trưởng lão thì sao?"
" tam trưởng lão tạm dừng tu luyện trước thời hạn, tứ trưởng lão vẫn bế quan tu luyện "
"Ngoài chúng ta ra còn ai biết tin này không?"
"Thuộc hạ không chắc chắn , nhưng nghe nói tam trưởng lão rời khỏi mật thất thì đến sảnh đường luôn ạ."
" Đã biết. Ngươi lui xuống đi, bọn ta tới đó ngay"
" Vâng,thuộc hạ cáo lui"
Đợi Vệ binh kia lui xuống, nhị trưởng lão mới nhìn mọi người nói:
" Nếu tam trưởng lão đã ra ngoài, ta có một kế hoạch, có điều phải bàn bạc thêm với tam trưởng lão một chút nữa, nghe đây chúng ta ... ......."
Một âm mưu to lớn có thể thay đổi số phận rất nhiều người cứ thế được hình thành
... ... ... ... ... ... ... ... ... .... ... ...
Như Yên trở về phòng mà không kinh động bất kì ai, nàng thở phào nhẹ nhõm, thay đồ rồi chui vào chăn ngủ bù , thực chất nàng vẫn giữ nguyên thói quen thích ngủ như kiếp trước, nếu không có chuyện gì, nàng quả thật là chỉ muốn ôm sam sam ngủ thôi.
Mơ màng, nàng nhìn thấy hình ảnh một hán tử toàn thân đầy máu, hai tay bám vào sườn núi trơ lại toàn xương, da thịt gần như tan hết, người đó vẫn đang cố gắng bò lên khỏi vách đá chênh vênh . Bên phía dưới là hải vực sâu thẳm, đầy rẫy đá ngầm lởm chởm, dòng nước đen lạnh lẽo gào thét xô ầm ầm và vách đá như muốn nuốt trọn tất cả , ai vô ý rơi xuống đó, chắc chắn sẽ không thể trở về. Người kia cố gắng bò lên khỏi vực thẳm, sắp thành công, bỗng một đôi giày đen đạp vào bàn tay ấy, người kia vô lực, rơi xuống dưới, người đó ngẩng đầu lên căm thù nhìn chủ nhân đôi giày kia, thét lên đầy bi phẫn. Như Yên bị tiếng hét tuyệt vọng , đầy bi thương ấy làm tỉnh, mồ hôi nàng tuôn ra ướt đẫm y phục, nước mắt chảy dài hai bên gò má. Người mà nàng nhìn thấy khi rơi xuống vực kia chính là phụ thân của nàng. Giấc mơ này nàng đã mơ thấy rất nhiều lần, có điều đây là lần đầu tiên nàng nhìn rõ mặt hán tử ấy.
Như Yên bất chợt cảm thấy hoảng hốt, đây sẽ không phải là sự thật , chỉ là giấc mơ thôi, tại sao nàng bỗng có dự cảm không lành như thế này.
" tiểu thư đến giờ dùng cơm tối, phu nhân bảo nô tì cho gọi người "
" Ta biết rồi, nói mẫu thân ta qua đó ngay"
Thay y phục ướt đẫm ra, mặc vào bộ phấn y, chải lại mái tóc hỗn độn. Nhìn trong gương một chút, gương mặt có hơi tái , mắt ửng hồng, lấy tay xoa xoa hai bên má, chắc chắn nhìn không ra chút nào không ổn, nàng mới cất bước tới phòng ăn.
Lúc này trời đã bắt đầu tối, những tàn nắng cuối ngày hắt lên nền mây trắng làm cả mộc gia như nhuộm một màu hồng quỷ dị. Như Yên nàng ghét cái màu này, nhìn ráng chiều đổ rực như máu thường xui khiến người ta nghĩ tới những điềm xấu.
" Chàng phải đi thật sao, gần chục năm đã qua, hiện chúng ta chưa biết chắc chắn điều gì cả, chàng đi sẽ gặp nguy hiểm đó"
" Nàng yên tâm, ta sẽ không sao, nếu tin tức đó là thật, đối với nàng sẽ là việc có ý nghĩa như thế nào. Chỉ Doanh ta muốn nàng vui vẻ sống , không cần ưu phiền điều gì khúc mắc cả. nếu tin tức đó là thật mà chúng ta bỏ qua, nàng sẽ không cam tâm, còn ta cũng áy náy cả đời"
"nếu không chúng ta cùng đi"
" Nàng ở lại chăm sóc Như Yên, yên tâm, ta sẽ sớm về với mẹ con nàng"