Tần Phong không quá để ý đến chuyện sinh tử, thứ hắn để ý chỉ là mình có cơ hội gặp được một vị thiên tuyển chi tử nào đó không.
Đúng lúc này ——
Cách đó không xa truyền đến tiếng hoan hô của một tiểu tỷ tỷ, giống như đang ăn mừng chính mình mua được đồ lót với giá 100 linh thạch.
“Bạch Phạn Dũng!!”
Tần Phong giống như chuồn chuồn lướt nước, chỉ một thoáng liền xuất hiện sau lưng tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nghe được cái tên này thì lập tức xù lông, tức giận hét lên: “Thỏ ta gọi là Tần Tiểu Bạch, Tần Tiểu Bạch, Tần Tiểu Bạch, về sau ai còn dám bảo thỏ ta là Bạch Phạn Dũng, thỏ ta nhất định cắn chết hắn.”
“Tốt, Bạch Phạn Dũng!”
Tần Phong gật đầu biểu thị mình biết rồi, nhưng vẫn không có ý định thay đổi cách gọi.
Hắn còn nói vì sao đồ lót của mình rất hay biến mất, hóa ra là bị con thỏ này trộm tới đây rồi ngang nhiên tổ chức đấu giá.
“Là Nguyệt Thần!!”
Loading...
Một đám tiểu tỷ tỷ giống như học sinh tiểu học gặp phải chủ nhiệm lớp, bị hù mà vội vàng chạy khỏi hiện trường.
“Tiểu Bạch, ngươi quá mức rồi!”
Tử Diên vô cùng tức giận, mãnh liệt phê bình hành vi của tiểu Bạch.
“Thỏ ta cũng không muốn như vậy, nhưng thỏ ta rất đói…”
Tiểu Bạch lộ ra bộ dáng ủy khuất, khỏi phải nói cuộc sống có nhiều chua xót.
Mặc dù trước đây không có thiên tài địa bảo để ăn nhưng tốt xấu vẫn có cà rốt cung ứng đúng hạn, thế mà gần đây, không biết vì chuyện gì xảy ra mà ngay cả cà rốt cũng không có.
Nếu nó không tự thân vận động, trộm chút đồ vật đi bán thì nó sẽ trở thành một con thỏ tươi sống bị chết đói.
“Ai......”
Tần Phong bất đắc dĩ thở dài, không phải hắn không muốn cho nó ăn mà là điểm phản diện đã hết.
Chính hắn cũng đang trải qua khoảng thời gian đặc biệt gian khổ, nếu như còn không tìm được người bị hại, phi, là thiên tuyển chi tử thì hắn buộc phải đổi nghề, trở thành đạo tặc hái hoa.
Mặc dù kiếm chút ít, nhưng miễn cưỡng có thể sống qua ngày.
Đúng lúc này ——
Có tiểu tỷ tỷ tới báo: “Khởi bẩm thần tử đại nhân, bên ngoài có một vị thiên kiêu muốn khiêu chiến ngươi.”
“Lại tới!”
Tần Phong vô cùng bất lực.
Kể từ khi hắn được bình chọn là đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ thì liền không ngừng có người mò đến Nguyệt Thần cung để khiêu chiến. Chỉ là không có ai trong số đó là thiên tuyển chi tử mà hắn muốn tìm, vì vậy hắn thực sự không thể khơi dậy một chút hứng thú nào.
Tiểu tỷ tỷ tiếp tục nói: “Thần tử đại nhân, người này cũng không phải người bình thường, hắn chính là môn sinh của thiên tử, đến từ hoàng triều Đại Hạ.”
“Môn sinh của thiên tử!!”
Tần Phong nhíu mày lại, cũng không thấy lạ lẫm gì với tên gọi này.
Nếu như hắn không nhớ lầm thì thời kì triều Đường chính là dựa vào khoa cử và môn sinh thiên tử để chấm dứt thời đại thống trị của các thế gia, đồng thời củng cố mạnh mẽ việc tập trung quyền lực thống trị.
Bây giờ, hoàng đế Đại Hạ đang muốn làm gì, chẳng lẽ cũng muốn thừa cơ để hạ bệ thực lực thế gia sao!?
Rất nhanh ——
Tần Phong đã tìm được hồ sơ liên quan.
Bảy năm trước, hoàng đế Đại Hạ tuyên bố chính mình muốn thu nhận môn đồ, chỉ cần là thiên kiêu được lựa chọn thì đều sẽ trở thành môn sinh của thiên tử.
Tin tức vừa ra, toàn bộ Đại Hạ đều sôi trào, làm đồ đệ của hoàng đế là một chuyện vinh dự đến nhường nào, ngay cả các đại thế gia cũng khó mà ngăn được sự cám dỗ của bốn chữ môn sinh thiên tử.
Thế là một hồi tuyển bạt môn sinh thiên tử oanh oanh liệt liệt nổ ra, không có gì bất ngờ xảy ra, thiên kiêu thế gia toàn thắng, nhưng một số thiên kiêu hàn môn cũng nổi lên trong sự kiện này.
Hoàng đế Đại Hạ cũng tuân thủ hứa hẹn, nhận thiên kiêu thế gia làm đồ đệ, về phần thiên kiêu hàn môn cũng không buông tha, tất cả đều được chọn làm môn sinh thiên tử.
“Lão gia hỏa này quả nhiên đang nhắm vào thế gia!”
Tần Phong liếc mắt liền nhìn ra, hoàng đế Đại Hạ đang muốn đánh chủ ý quỷ quái gì.
Bốn chữ môn sinh thiên tử nhìn như vô cùng tôn quý nhưng thật ra cũng chỉ là người công cụ của hoàng đế.
Thiên kiêu hàn môn không có chỗ dựa, tương lai chỉ có thể dựa vào hoàng đế và trở thành một thanh kiếm chống lại thế gia.
Thiên kiêu thế gia lại vướng phải danh phận thầy trò, không nghe lời chính là đại nghịch bất đạo, cho nên về mặt đạo nghĩa, hoàng đế Đại Hạ đã nắm được chiến thắng.
Đồng thời, hắn cũng vô cùng tò mò, rốt cuộc là người nào đứng sau màn, bày mưu tính kế cho hoàng đế Đại Hạ. Lấy kinh nghiệm mười năm làm mọt sách của hắn thì người này rất có khả năng là thiên tuyển chi tử khó lường mà hắn tìm kiếm suốt bảy năm nay.
Ầm ầm!!
Trước điện truyền đến âm thành gào rống, cùng với tiếng mắng chửi của vị môn sinh thiên tử kia.
“Tần Phong, ngươi có bản lĩnh làm phản đồ, thì mau ló mặt ra đây, ta biết ngươi ở nhà, chớ núp ở bên trong không ra......”
Ngoài Nguyệt Thần cung.
Một đám tiểu tỷ tỷ bạch y, mặt mũi tràn đầy tức giận đi ra, bao vây lấy nam tử to con kia.
Người này chính là môn sinh thiên tử đến khiên chiến với Tần Phong, Chu Đầu.
Nhìn thấy Tần Phong chậm chạp chưa chịu đi ra tiếp nhận kiêu chiến của mình, gã vậy mà trực tiếp động thủ đập phá đại môn Nguyệt Thần cung của các nàng, thậm chí mắng chửi thần tử của các nàng ở trên đường phố.
Nghĩ mình còn ở hoàng triều Đại Hạ sao, nghĩ mình có hoàng đệ chống lưng, đây là hoàng triều Âm Nguyệt, còn chưa tới phiên một môn sinh thiên tử Đại Hạ đến diễu võ dương oai.
“Làm càn!!”
Các tiểu tỷ tỷ trong Nguyệt Thần cung sắc mặt lạnh như băng, bọn họ nhao nhao rút kiếm khỏi vỏ, nhắm về phía Chu Đầu.
“Như thế nào? Tần Phong không dám đi ra tiếp nhận khiêu chiến, cho nên muốn lấy đông hiếp yếu sao!”
Trên mặt Chu Đầu vẫn vô cùng phách lối, giống như không coi uy hiếp của đối phương ra cái gì.
Gã là một thành viên của sứ đoàn hoàng triệu Đại Hạ, phụng hoàng mệnh đến theo dõi vòng loại tử chiến mười năm có một lần của Âm Nguyệt hoàng triều, nếu giết chết một môn sinh thiên tử như gã thì không khác gì muốn tuyên chiến với hoàng triều Đại Hạ.
“Sứ đoàn Đại Hạ cũng không tầm thường, vậy thì để bản thần nữ dạy ngươi làm người!”
Tử Diên rõ ràng không nhịn nổi lửa giận, vén tay áo lên, chuẩn bị đi đánh một trận.
“Chờ một chút!”
Tần Phong đưa tay cản Tử Diên lại, hồ nghi nói: “Ngươi nói xem, liệu có khả năng hắn chỉ là một quân cờ trong tay người?”
“Quân cờ?!”
Tử Diên cũng không phải đồ đần, lông mày hơi nhíu lại, nói: “Ngươi nói là có người muốn gài bẫy người?”
“Không phải gài bẫy ta mà là gài bẫy cho thế gia Đại Lục!”