Lần này từ Hỗn Loạn Chi Vực chạy đến Đạo Tông, vượt qua vạn dặm, bọn họ đi ước chừng nửa tháng mới chạy đến, Lâm gia không chỉ có một mình nàng tới mà còn có mấy người trong thế hệ trẻ tuổi còn lại tới, chỉ tiếc là mấy người còn lại đều không có thông qua Vấn Tâm Trận của Đạo Tông khảo hạch, chỉ có một mình nàng thông qua được mà thôi.
Ngoại trừ mấy người trong thế hệ trẻ tuổi của Lâm gia thì còn có một đội hộ vệ và một vị trưởng lão của Lâm gia bảo hộ, đưa bọn họ đến đây, dù sao vượt qua vạn dặm đến Đạo Tông này, nếu chỉ có mấy tiểu bối Thối Thể Cảnh bọn họ thì chắc chắn bọn họ không thể nào an toàn đi đến được Đạo Tông.
Chỉ có mấy người bọn họ thì sợ còn không có ra khỏi Hỗn Loạn Chi Vực thì đã bị người ta trực tiếp giết người cướp của hoặc là bị yêu thú mạnh mẽ ăn sạch sẽ.
Lúc này.
Trong một cái sân nhỏ trong một cái thành nhỏ cách dưới núi Đạo Tông không xa, nhị trưởng lão Lâm gia và một đám hộ vệ Lâm gia với mấy tiểu bối đã khảo hạch thất bại của Lâm gia vẫn đang lo lắng chờ đợi tin tức.
Tiểu thư đã tiến vào Đạo Tông hơn nửa tháng, cũng không biết có được trưởng lão Đạo Tông chọn trúng thu làm đệ tử thân truyền hay không.
Nếu như không có thì xem như lần này Lâm gia bọn họ xong rồi.
Dù sao nếu như chỉ là thông qua Đạo Tông khảo hạch mà không có được thu làm đệ tử thân truyền, chỉ bằng một cái thân phận đệ tử tạp dịch của Đạo Tông thì hoàn toàn không thể nào uy hiếp được Huyết Minh Tông.
Lúc này.
Một tên hộ vệ đến đưa tin: "Tiểu thư trở về, tiểu thư trở về."
Loading...
Mọi người nhất thời kích động đứng dậy, chạy tới trong tiểu viện.
Chỉ thấy Lâm Hỏa Nhi kích động từ ngoài cửa viện xông vào tiểu viện, nói: "Nhị trưởng lão, ta vượt qua, được một vị đại nhân của Đạo Tông thu làm đồ, Lâm gia được cứu rồi."
"Cái gì, tiểu thư, ngươi thật sự thành công được tiền bối Đạo Tông thu làm đồ." Trong mắt nhị trưởng lão lóe lên vẻ kích động, lặp lại một lần.
"Không tệ." Lâm Hỏa Nhi nói: "Hơn nữa còn là đệ tử quan môn, bởi vì trước mắt sư tôn chỉ có một người đệ tử là ta, hơn nữa sư tôn còn nói ngày mai sẽ đi xuống núi với ta, tiến về Hỗn Loạn Chi Vực, giải quyết uy hiếp tới từ Huyết Minh Tông cho gia tộc chúng ta!"
"Cái gì, vị tiền bối này không những thu ngươi làm đệ tử quan môn mà còn muốn xuống núi với ngươi, giải quyết nguy cơ cho Lâm gia." Nếu như một tin tức trước của Lâm Hỏa Nhi khiến cho bọn họ chấn kinh, vậy cái tin tức thứ hai chính là tin tức khiến cho bọn họ triệt để chấn động.
Dù sao một mình Lâm Hỏa Nhi xuống núi mang tin tức về và sư tôn hắn tự mình xuống núi giải quyết chuyện này là hai chuyện có ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.
"Không sai." Lâm Hỏa Nhi nhìn mọi người bị chấn kinh, trong lòng rất vui vẻ, đồng thời cũng càng cảm kích Hạ Hâm hơn, sư tôn mình thật tốt, chẳng những cho mình công pháp nghịch thiên, còn muốn xuống núi giúp gia tộc mình giải quyết nguy cơ.
Sau này tu luyện có thành tựu thì nhất định phải báo đáp cho sư tôn.
"Hỏa nhi, sư tôn ngươi là cảnh giới gì." Nhị trưởng lão mở miệng hỏi, vấn đề này cũng là vấn đề mà những người khác của Lâm gia cũng muốn hỏi.
Đám người bọn họ không hiểu rõ Đạo Tông, cho nên không rõ lắm một vị trưởng lão Đạo Tông sẽ có cảnh giới gì.
"Không rõ ràng." Lâm Hỏa Nhi nghĩ nghĩ, nói: "Nhưng mà ngày đó, khi ta trên đường đi lên núi thì ta nghe được những người khác nói là muốn trở thành trưởng lão Đạo Tông thì ít nhất cũng phải có tu vi Bất Hủ Cảnh, cho nên hẳn là sư tôn ta ít nhất cũng là Bất Hủ Cảnh."
"Cái gì, đại năng Bất Hủ Cảnh, sư tôn ngươi là đại năng Bất Hủ Cảnh." Nhị trưởng lão Lâm gia kích động đến giọng nói cũng có chút run rẩy, Bất Hủ Cảnh đó nha.
Đã vượt qua phạm trù Hóa Hải Cảnh, ở Hỗn Loạn Chi Vực thì thuộc về nhân vật trong truyền thuyết, có thể tuỳ tiện một bàn tay chụp chết mấy đại Vực Chủ thống trị Hỗn Loạn Chi Vực mấy trăm năm.
Tiểu thư lại bái được một tồn tại như thế này làm sư phụ, hơn nữa còn là đệ tử quan môn!
"Đúng là trời phù hộ Lâm gia ta nha!" Nói xong, khóe mắt nhị trưởng lão chảy ra hai hàng nước mắt.
Bọn họ ở dưới chân núi Đạo Tông này, lo lắng hãi hùng nửa tháng, chờ được kết quả này, cảm thấy tất cả đều đáng giá hết!
Ngày kế tiếp.
Đã chuẩn bị kỹ, cho phân thân diện bích ở Tư Quá Nhai thay mình, Hạ Hâm lén lút hạ sơn.
Đi vào thành trì cách chân núi không xa, đổi bộ áo trắng thường mặc thành một bộ áo bào đen, còn làm một cái mặt nạ đeo lên.
Dù sao bây giờ thân phận thật của hắn thì nên diện bích ở Tư Quá Nhai Đạo Tông, nếu còn dùng thân phận ban đầu, nghênh ngang xuất hiện, không tốt lắm.
Chơi lớn quá thì chính là không nể mặt Đạo Tông, đến lúc đó sợ những lão cổ đổng của Đạo Tông sẽ ra ngoài thật, tự tay bắt hắn trở về diện bích.
Vẫn khiêm tốn một chút mới được.
Hơn nữa, khi đi ra ngoài, trong thời gian ngắn hắn không định trở về, dù sao có được hệ thống đánh dấu, có thể đi bốn phía đánh dấu, để cho mình mạnh lên.
Đến lúc đó đi đến một vài địa điểm đặc thù đánh dấu, không chừng sẽ động thủ với người khác, đến lúc đó thân phận trưởng lão Đạo Tông sẽ trở thành gánh nặng của hắn.
Một khi muốn giết người phóng hỏa gì đó thì còn phải suy tính ảnh hưởng tạo nên.
Bây giờ hắn một bộ áo bào đen, lại đeo mặt nạ, hẳn là không người có thể nhận ra hắn.
Hơn nữa áo bào đen này phối với mặt nạ, cùng với nương tử thường mặc áo tím đeo mặt nạ, có chút giống như như quần áo tình nhân, ha ha ha!
"Kể từ hôm nay, ta tên là Hạ Cửu Tiêu, tự phong, Cửu Tiêu Kiếm Thần, ha ha ha." Hạ Hâm thoải mái nói.
Lâm Hỏa Nhi đã cho nói cho hắn biết vị trí điểm dừng chân của mọi người Lâm gia trong thành, đi tới chỗ đó, Hạ Hâm tụ hợp với mọi người, sau đó trực tiếp ra khỏi thành, chạy về Hỗn Loạn Chi Vực.
Ra khỏi cửa thành, đi một đoạn đường, thấy không có ai, Hạ Hâm ngừng lại.
Hành động này khiến cho đám người Lâm gia hơi nghi ngờ một chút, Lâm Hỏa Nhi nói: "Sư tôn, sao rồi?"
"Nếu cứ đi đến Hỗn Loạn Chi Vực như vậy, lộ trình vạn dặm, phải đi tới khi nào mới đến." Hạ Hâm mở miệng nói, hắn lập tức vươn tay, búng tay một cái.