Một trận mưa lớn đổ xuống Bắc Kinh.
Khi Tô Bạch tìm thấy Lộ Tinh Lâm gần nhà Dư Lạc, toàn thân Lộ Tinh Lâm đã ướt sũng.
Ngày hôm đó mưa thực sự rất lớn.
Cho đến giờ, Tô Bạch vẫn chưa thể phân biệt rõ biểu cảm và ánh mắt của Lộ Tinh Lâm lúc đó, mọi thứ quá hỗn loạn.
Suy cho cùng, bọn họ cũng chỉ mới mười tám tuổi.
Trên đường về cùng Lộ Tinh Lâm, Lộ Tinh Lâm không nói một lời nào. Sau khi về đến nhà, anh nhìn thấy tòa lâu đài cát mà Lộ Thanh Hạ xây trong sân đã sụp đổ hoàn toàn, rồi đột nhiên lên tiếng.
"Tô Bạch."
"Dư Lạc đã bỏ rơi tôi rồi."
Cô nói không cần gặp lại nữa, cũng không muốn anh tốt với cô, cô sẽ có gánh nặng.
Tô Bạch lúc đó ngẩn người, chỉ vỗ vai Lộ Tinh Lâm, an ủi: "Haha, mối tình đầu đa phần đều kết thúc không có hậu, chúng ta đều còn quá trẻ mà..."
Loading...
Có lẽ bọn họ chưa đủ lớn để giải quyết vấn đề tình cảm một cách thấu đáo.
Ngây thơ, non nớt và lý tưởng hóa, yêu và hận chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Kể từ ngày hôm đó, Lộ Tinh Lâm không nhắc đến Dư Lạc nữa, dù Tô Bạch có chủ động hỏi, Lộ Tinh Lâm cũng chỉ liếc mắt nhìn.
"Chẳng phải là mối tình đầu kết thúc không có hậu sao?"
Vì thế Tô Bạch thực sự nghĩ như vậy trong nhiều năm, cũng nghĩ rằng với một đại thiếu gia như Lộ Tinh Lâm, không thể chịu đựng được việc bị bỏ rơi.
Đúng là rất mất mặt, nên Tô Bạch cũng không nhắc tới.
Là một người ngoài cuộc, Tô Bạch cũng biết Lộ Tinh Lâm đối xử tốt với Dư Lạc, Lộ Tinh Lâm chưa từng làm gì có lỗi với Dư Lạc.
Ngay cả người ngoài cuộc cũng cảm thấy Dư Lạc có chút "không biết điều", thì người trong cuộc, người đã thực sự đặt trái tim vào mối quan hệ đó, hẳn là cảm thấy sâu sắc hơn.
Lộ Tinh Lâm như đang lừa dối tất cả mọi người.
Trong đó cũng bao gồm cả bản thân.
Nếu không phải vì lần uống rượu say đó, ngay cả Tô Bạch cũng không biết rằng thực ra bao nhiêu năm qua, sự quên lãng chỉ là sự giả tạo.
Dù có thất bại bao nhiêu lần, Lộ Tinh Lâm vẫn sẽ lao vào như con thiêu thân.
Hồi tưởng lại đến đây.
Tô Bạch ngẩng đầu, nhìn đĩa bánh sạch sẽ trước mặt Lộ Tinh Lâm.
Lộ Tinh Lâm đã ăn sạch chiếc bánh matcha mà Dư Lạc làm.
Tô Bạch đột nhiên cười, cuối cùng tiếp tục xem tin nhắn trong nhóm, mọi người vẫn đang bàn về vụ cá cược vừa rồi.
【Ba tháng? Một tháng? Mười ngày?】
【Thật lòng mà nói, tôi nghĩ là ba ngày.】
Tô Bạch vừa rồi cũng nói với Lộ Tinh Lâm là ba ngày, nhưng bây giờ, ngón tay anh ta gõ nhẹ lên màn hình.
【Chỉ cần nhìn một lần thôi.】
Căn bản không cần phải theo đuổi.
Tô Bạch đang trò chuyện sôi nổi trong nhóm.
Khi quay lại, anh ta nhìn thấy biểu cảm có phần không vui của Lộ Tinh Lâm, sau đó cả hai nhìn nhau.
Tô Bạch bị sự lạnh lùng trong ánh mắt của Lộ Tinh Lâm làm chấn động trong hai giây, anh ta im lặng, không biết vị đại thiếu gia này lại đang có chuyện gì.
Tô Bạch thấy Lộ Tinh Lâm dọn dẹp hộp bánh, nhưng không vội vứt vào thùng rác, mà là nhìn Tô Bạch, dựa vào một bên, lười biếng nói.
"Cho tôi xem."
Tô Bạch thực sự không hiểu: "Xem gì?"
"Dư Lạc." Lộ Tinh Lâm dừng lại một chút, "Vòng, bạn, bè."
Lúc này Tô Bạch mới hiểu ra, không nhịn được mà bật cười.
"Không thể nào, cậu không có cả bạn WeChat của Dư Lạc? Cậu chưa thêm cô ấy? Mà chẳng phải cô ấy đang theo đuổi cậu sao? Theo đuổi kiểu gì, dùng sóng não à?"
Lộ Tinh Lâm lười nhác ngước mắt lên, nhưng tay vẫn đưa ra: "Cô ấy theo đuổi tôi, chẳng phải nên chủ động thêm bạn sao?"
Tô Bạch kết bạn với Dư Lạc trên WeChat, đúng là do Tô Bạch chủ động.
Mặc dù Dư Lạc có tính cách vui vẻ, cởi mở, nhưng cơ bản cô sẽ không chủ động, cô chỉ thuận theo tình thế mà làm thôi.
Chủ động đối với Dư Lạc mà bói, đôi khi có chút mạo phạm, cô sẽ lo lắng rằng đối phương thực ra không cần sự chủ động đó.
Vì vậy, ở bên Dư Lạc, thực ra rất thoải mái.
Tô Bạch cảm thấy chỉ có Lộ Tinh Lâm là không thoải mái.
Lúc này Tô Bạch không nói gì, cố ý nói: "Con gái không chủ động, chẳng lẽ cậu không biết chủ động à?"
Lộ Tinh Lâm không trả lời, chỉ hỏi lại.
"Tôi không có WeChat của bạn gái cũ, nhưng cậu lại có, có phải là hơi bất lịch sự không?"
Tô Bạch: "Bất lịch sự chỗ nào? Cơ hội chỉ dành cho những người chủ động, cậu không thêm cô ấy, sao có thể trách tôi thêm?"
Lộ Tinh Lâm vẫn không trả lời.
Tô Bạch ném điện thoại của mình cho Lộ Tinh Lâm, rất hào phóng để anh tự xem, nhưng còn cố ý nhấn mạnh một câu.
"Thực ra cậu không có cũng bình thường, dù sao cũng là cậu bị đá, đâu phải tôi bị đá."
Bạn bè thật sự chính là người sẽ xát muối vào vết thương của bạn, Lộ Tinh Lâm đôi khi là người khó đoán như vậy.
Tô Bạch luôn cố tình nói với Lộ Tinh Lâm rằng.....
"Tính tình của cậu xấu như vậy, tôi nghĩ Dư Lạc không chịu nổi cậu, chia tay với cậu, về mặt tình cảm có thể tha thứ, tôi hiểu được."
Anh ta dám nhiều lần đụng vào tổ kiến vì biết rằng Lộ Tinh Lâm sẽ không bao giờ đưa ra nhiều ý kiến về việc đó.
Mặc kệ Tô Bạch nói gì, chỉ cần không nói xấu Dư Lạc.
Lộ Tinh Lâm đều sẽ không phản ứng.
Thực ra, nếu nói thật, Tô Bạch cảm thấy ngoài những việc liên quan đến Dư Lạc, Lộ Tinh Lâm cũng khá ổn định về cảm xúc.
Vài năm trước, trong một lần huấn luyện, Lộ Tinh Lâm lái xe và bị lật trên đường đua.
Ngày hôm đó Tô Bạch tình cờ có mặt, anh ta nhớ buổi tập đó diễn ra ngoài trời, gió mạnh, tốc độ xe của Lộ Tinh Lâm lại nhanh, khi qua một con dốc đứng, không thể nhìn rõ đường phía trước và bị gió mạnh hất văng.
Chiếc xe đua lật nhào ra ngoài đường đua, đ.â.m vào lan can, chiếc xe bốc cháy.
Khi đó mọi người đội cứu hộ khẩn cấp đã toàn bộ xuất động, nhưng Lộ Tinh Lâm đã tìm được vị trí và tự trèo ra khỏi xe.
Lộ Tinh Lâm chỉ nghỉ ngơi trong phòng một lúc, sau đó rất bình tĩnh hỏi huấn luyện viên dẫn đường.
"Với độ dốc và tốc độ gió này, tốc độ nhanh nhất để vượt qua là bao nhiêu?"