Dù hai người có tranh cãi hay giằng co thế nào, cuối cùng Dư Lạc vẫn luôn có được vị kem cô muốn ăn.
Lộ Tinh Lâm chẳng bao giờ thắng nổi cô. Dù vậy, mỗi lần anh đều nhắc lại rằng anh thích tất cả mọi thứ liên quan đến vị chocolate, bảo cô nhớ kỹ điều đó.
Dư Lạc đúng là nhớ rất rõ, đến tận bây giờ vẫn chưa quên.
Dù Tô Bạch có nói bây giờ anh thích ăn bánh vị matcha, nhưng cô vẫn cảm thấy Lộ Tinh Lâm chắc chắn thích Oreo nhân chocolate.
Lộ Tinh Lâm đang định mang khuyên môi lại, chợt dừng lại khi nghe cô nói:
“Anh không biết đâu, hôm nay tôi thấy trong bếp có Oreo vị chocolate, tôi bất ngờ lắm luôn!” Giọng Dư Lạc vui vẻ, như thể thực sự phấn khích.
Vị Oreo này rất ít người thích ăn, mọi người thường mặc định là vị vani.
Dư Lạc đang vui vẻ nói thì Lộ Tinh Lâm cười khẽ, ngắt lời cô:
“Làm sao em chắc chắn rằng bây giờ tôi vẫn thích vị này?”
Dư Lạc sững người: “Hả...? Anh không thích nữa sao? Nhưng...”
Loading...
Nhưng anh đã từng nói rằng anh sẽ luôn thích vị này, không bao giờ thay đổi.
"Con người sẽ thay đổi." Lộ Tinh Lâm rũ mắt, thuần thục đeo khuyên môi vào.
Dư Lạc vẫn chưa kịp hoàn hồn, đầu óc rối bời, mắt nhìn chăm chăm vào Lộ Tinh Lâm, thấy anh đang thành thạo đeo khuyên.
Lộ Tinh Lâm thậm chí còn không dùng tay để đeo nữa.
Hôm nay anh đeo một chiếc khuyên môi hình vòng tròn trơn. Sau khi đeo một bên, Lộ Tinh Lâm dùng đầu lưỡi đẩy để chỉnh vị trí, động tác của lưỡi rất nhỏ, như thể chỉ l.i.ế.m nhẹ vài cái.
Lúc anh chỉnh vị trí, ánh mắt anh cúi xuống nhìn cô, dùng một loại ánh mắt.... vừa phức tạp vừa trực diện mà nhìn cô.
Trong lúc nhất thời Dư Lạc không thể hiểu nổi ánh mắt của Lộ Tinh Lâm, chỉ cảm thấy ánh mắt bị anh hấp dẫn. Sau khi anh đeo xong, anh không tiếp tục chủ đề trước, mà bất ngờ hỏi:
“Em nhìn tôi như thế làm gì?”
Dư Lạc có chút ngơ ngác, vô thức buột miệng nói: “Anh đeo cái này... có tiện cho việc hôn không?”
Lời vừa dứt, hai người bỗng nhiên chìm vào im lặng dài.
Dư Lạc: ………… Mình đúng là miệng tiện mà.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người khác đeo khuyên môi, lại còn ở khoảng cách gần như vậy, khó tránh khỏi...
Lộ Tinh Lâm cũng sững sốt, đóng tủ lại, đưa tay lấy miếng bánh matcha từ tay cô, thuận miệng đáp:
"Em hôn thử chẳng phải sẽ biết sao?"
Dư Lạc: “...”
“Nhưng mà…” Lộ Tinh Lâm kéo dài giọng, “Muốn hôn tôi, không dễ như vậy đâu, em phải cố gắng thêm chút nữa.”
Dư Lạc: “...”
Tiêu rồi, hiểu lầm lớn rồi.
Cô chưa kịp giải thích, Lộ Tinh Lâm đã xoay người bước đi, Dư Lạc lập tức vội vàng chạy theo, cố gắng biện minh.
"Không phải..."
Dư Lạc vừa mở miệng, cô phát hiện Lộ Tinh Lâm đi rất nhanh, suýt chút nữa cô không theo kịp, phải chạy một đoạn mới đuổi kịp bước chân của anh.
Cô vốn đang vội, mà anh đi nhanh, nên cô càng vội hơn.
Chạy theo sau, cô định nắm lấy áo anh, nhưng nhận ra đồng phục đua xe không có chỗ để nắm, trong lúc hoảng loạn, cô vội nắm lấy, bất ngờ cảm nhận được một luồng nhiệt ấm áp ở tay.
Khi tỉnh táo lại, cô phát hiện mình đã nắm tay Lộ Tinh Lâm.
Ngón tay đan xen.
Nhiệt độ ấm áp truyền từ tay anh sang, tay anh nóng rực, là một nhiệt độ cực kỳ bất thường, nóng đến mức Dư Lạc suýt nữa rụt tay lại.
Nhưng kỳ lạ chính là, tay cô không chịu rời ra, như thể bị dính chặt vào tay Lộ Tinh Lâm.
Có lẽ Lộ Tinh Lâm đã nói đúng, chính cô là người đang muốn theo đuổi anh.
"Không phải sao?" Lộ Tinh Lâm dừng bước, cúi xuống nhìn cô, “Hiện tại, chính là...”
Lộ Tinh Lâm nói đến đây, bất ngờ xoay người, đảo khách thành chủ, ngay lập tức nắm lấy tay cô, bao trọn trong lòng bàn tay anh. Anh nhấn mạnh từng chữ:
“Bằng chứng... đang... trong... tay.”
Thực sự, đang nắm trong tay.
Dư Lạc không thể suy nghĩ thêm gì, đầu óc cô còn đang lơ lửng ở giây phút trước đó, bản thân cô còn thấy chột dạ, giọng nói nhỏ dần.
"Không phải..."
“Nếu là muốn hôn… chẳng phải trước giờ anh luôn là người chủ động hôn tôi sao…”
Trước đây chính là như vậy, lần nào cũng là anh chủ động hôn cô. Dù Lộ Tinh Lâm hôn môi rất ngây thơ, nhưng số lần thì không ít đâu :).
Lần nào cũng chỉ chạm nhẹ một chút, nhưng hễ gặp mặt là anh lại muốn hôn cô. Hoặc là yêu cầu cô kiễng chân lên hôn anh.
Nhắc đến chuyện cũ, cả hai dường như đều tỉnh táo hơn một chút. Lộ Tinh Lâm buông tay cô ra, cười lạnh.
"Giờ thì đến lượt em chủ động rồi."
Dư Lạc cúi đầu, lập luận của cô vẫn đầy khập khiễng: “Là anh nói bây giờ chưa được hôn mà, tôi chủ động thế nào? Lát nữa tôi cưỡng hôn anh, anh lại không vui.”
Lộ Tinh Lâm:……
"Cứ tiếp tục theo đuổi đi, em còn kém xa lắm."
Điều này thì Dư Lạc biết rõ, với khả năng ghi thù của một Bọ Cạp như anh, không đuổi cô ra ngoài đã là tốt lắm rồi.
Theo đuổi thêm một thời gian nữa cũng chẳng sao, việc nhỏ này cô vẫn có thể làm được.
Dư Lạc nhanh chóng lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, bước nhanh theo Lộ Tinh Lâm.
"Ừ! Tôi sẽ cố gắng!"
Dư Lạc vốn muốn tiếp tục đi theo Lộ Tinh Lâm, nhưng đi được một lúc, cô bắt đầu cảm thấy không đúng lắm.
Nhìn xung quanh, thấy dãy tủ đồ xếp dài.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy một dòng chữ to đùng.
——【Khu vực tắm】.
Trước khi Lộ Tinh Lâm tắm táp, Dư Lạc vội vàng dừng bước, cười khan mấy tiếng:
“Vậy... tôi về trước nhé?”