Bên trong tủ có rất nhiều món ăn vặt mà trước kia cô từng rất thích, đều khá đắt, nhưng sau này...
Sau này...
Gia đình cô gặp biến cố, và cô không còn mua những thứ này để ăn nữa.
“Tiêu chuẩn ăn uống của chúng tôi thực sự rất cao, toàn là đồ ăn vặt nhập khẩu đó.”
Không khó hiểu khi nhân viên phục vụ lại tự hào như vậy khi nói đến điều đó.
Dư Lạc đáp lại bằng một tiếng "ừ" đầy hờ hững, không hứng thú.
Trong lúc nhất thời nhân viên không chú ý đến sự buồn bã của cô, tiếp tục nói: “Hiện tại cô chưa có thẻ ID nhân viên nên không thể mở tủ được, để tôi lấy một ít cho cô mang về phòng ăn nhé.”
Dư Lạc lập tức từ chối: "Cảm ơn, tôi không thích ăn vặt, hơn nữa, con gái mà, phải giảm cân chứ."
“Giảm cân gì, cô có mập đâu!”
“Thật sự không cần đâu…”
Loading...
Trước đây cô rất thích ăn vặt, nhưng sau này cô nhận ra rằng ngay cả những món ăn vặt này cũng có thể gây nghiện, và quá trình cai nghiện cũng không hề dễ dàng.
Dư Lạc từ chối, có chút theo bản năng mà né tránh, quay đầu định rời đi.
“Tôi vẫn nên…” đi tìm xem Lộ Tinh Lâm ở đâu.
Cô vừa quay người thì bất ngờ đụng vào một người. Cả hai đều đau đến hít một hơi lạnh, Dư Lạc nheo mắt ngẩng đầu lên.
Trông có chút quen mắt…
Nhưng trong giây lát, cô không nhớ ra đó là ai.
Cho đến khi nhân viên phục vụ nhận ra người đó, liền lên tiếng trước: “Ôi! Anh Tô! Khách quý đấy, anh đến tìm anh Lộ sao?”
Cái gì, Tô Bạch?
Người bạn thân nhất của Lộ Tinh Lâm từ thời cấp ba, người hiểu rất rõ chuyện giữa Lộ Tinh Lâm và cô.
Dư Lạc còn chưa kịp chào hỏi thì Tô Bạch đã nhận ra cô, sửng sốt một chút, kinh ngạc hét lên:
“ĐM! Dư Lạc!”
“Lộ Tinh Lâm lại làm con ch.ó trung thành cho cậu à?”
Dư Lạc cảm thấy việc gặp bạn của người yêu cũ còn khó chịu hơn cả gặp chính anh.
Biểu cảm của cô cứng đờ lại, có chút không biết phải làm gì.
Dù sao, trước khi gặp lại Lộ Tinh Lâm, cô đã biết sự việc này sẽ xảy ra, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Nhưng sự xuất hiện của Tô Bạch lại hoàn toàn ngẫu nhiên.
Sau khi buột miệng nói ra câu đó, Tô Bạch cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cứng đờ mà lùi lại hai bước, cười khô khốc: “Thật trùng hợp, đã lâu không gặp.”
Dư Lạc cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại: “Ừ, đã lâu không gặp…”
Cô cũng không nghĩ rằng sẽ gặp lại anh ta.
Nhân viên hoàn toàn bối rối, nhỏ giọng lẩm bẩm: "ĐM... Hóa ra mình mới là con chuột trong ruộng dưa..."
Đột nhiên anh ta cảm thấy mình như một tên hề, mấy câu vừa rồi không khác gì một quả b.o.m hạt nhân.
Anh ta rất biết điều, lùi sang một bên, nói: “Hai người cứ nói chuyện, tôi đi ăn cơm trước đã haha…”
Tô Bạch khẽ gật đầu, vẫy tay với anh ta.
Người đó nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại Tô Bạch và Dư Lạc đứng ở đó, cả hai cũng xấu hổ im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, Dư Lạc là người mở lời trước: “Đừng hiểu lầm, tôi đến đây vì công việc, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Tô Bạch hơi ngẩn ra, cũng chỉ có thể đáp lại.
“Đúng là trùng hợp thật.” Tô Bạch nói, “Cậu đã gặp Lộ Tinh Lâm chưa?”
Anh ta rất tò mò Lộ Tinh Lâm sẽ phản ứng như thế nào.
Lộ Tinh Lâm là tính tình đại thiếu gia điển hình, ghét nhất là bị người khác bất ngờ phản bội, cứ như những kẻ vô ơn vậy.
Sự ấm ức lớn nhất trong đời của vị đại thiếu gia này chính là bị mối tình đầu bỏ rơi, đến giờ bọn họ vẫn còn trêu chọc anh về chuyện này.
Dư Lạc gật đầu: “Hôm qua đã gặp rồi.”
Tô Bạch hóng chuyện: “Cậu bình thản vậy à? Không thể nào, gặp lại người yêu cũ mà không có chút phản ứng nào, lạnh lùng vậy sao?”
Lông mi của Dư Lạc khẽ run.
Phải rồi, trong mắt người khác, cô chính là kẻ phản bội lạnh lùng đó.
Dư Lạc không trả lời.
“Thế Lộ Tinh Lâm không đuổi cậu ra khỏi chỗ này à?” Tô Bạch cười khẽ.
Dư Lạc lắc đầu.
Tô Bạch: ...
Biết ngay mà! Thằng này chắc chắn lại làm con ch.ó trung thành cho Dư Lạc rồi!
Vừa im lặng một chút, Tô Bạch lại nghe thấy Dư Lạc cười gượng, giọng cô đầy ẩn ý.
“Anh ấy không nhận ra tôi.”
Tô Bạch: ...........................
Hả?
Làm sao có thể như vậy chứ, đệt, cô ấy đang nói gì vậy?
Tô Bạch càng thêm bối rối, gãi đầu lẩm bẩm: “Đệt, chẳng hiểu hai người này đang làm trò gì nữa...”
Anh ta vừa dứt lời, đột nhiên bị ai đó nắm chặt vai.
Lực tay của người đó không hề nhẹ, khiến Tô Bạch đau đớn nhíu mày, hít một hơi rồi quay đầu lại.
Quả nhiên, Tô Bạch nhìn thấy Lộ Tinh Lâm với vẻ mặt như thể mình nợ anh tám trăm vạn.
Tô Bạch: “?”
Lộ Tinh Lâm rũ mắt nhìn anh ta: “Cậu đang làm gì?”
Tô Bạch cảm thấy chuyện này có chút khó hiểu, mình từ xa đến thăm, sao lại gặp phải cái biểu cảm như đang thiếu nợ thế này?
Vì vậy, anh ta lập tức chỉ vào Dư Lạc đang đứng bên cạnh.
“Nói chuyện với người yêu cũ của cậu chứ còn gì, cậu không thấy à?” Tô Bạch không hề khách sáo, “Mắt cậu mù hay là mất trí nhớ vậy, Dư Lạc nói với tôi rằng cậu không nhận ra cô ấy.”
Lộ Tinh Lâm: ...
Dư Lạc: ...
Ánh mắt của Tô Bạch di chuyển qua lại giữa hai người một lúc, rồi thẳng thắn nói:
“Hồi đi học cậu với cô ấy gây náo loạn cả trường, bây giờ quay đầu lại nói với tôi là quên à? Cậu mẹ nó đang giả vờ cái gì vậy?”
Rõ ràng là mắng Lộ Tinh Lâm, nhưng Dư Lạc lại căng thẳng hơn cả anh.
Không khí lại im lặng thêm hai giây nữa.
Tô Bạch dùng ánh mắt thẩm vấn nhìn Lộ Tinh Lâm, nhưng Lộ Tinh Lâm thoạt nhìn vẫn rất thoải mái, anh liếc nhìn Dư Lạc một cái.
Giọng điệu của Lộ Tinh Lâm cà lơ phất phơ, vẫn mang chút ý cười xấu xa, anh thừa nhận quá nhanh khiến người khác không thể tìm ra chút sơ hở.
"Tôi không muốn nhận, không được sao?"
Dư Lạc không quá ngạc nhiên, việc anh giả vờ không quen biết cô cũng hợp tình hợp lý. Cô chỉ im lặng cụp mắt xuống, rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Tinh Lâm.
"Anh đã ăn sáng chưa?"
Lộ Tinh Lâm ừ một tiếng, rồi chủ động hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Tất nhiên rồi." Dư Lạc chớp mắt, "Chẳng lẽ anh đã quên chuyện chúng ta hẹn hôm qua sao?"
Tô Bạch nghe thấy hai người nói chuyện ám chỉ, lại đoán được: "Lộ Tinh Lâm, sao lại thế này? Cậu thật sự..."
Lộ Tinh Lâm biết anh ta định nói gì, đảo qua một ánh mắt lạnh lùng, khiến Tô Bạch im miệng, sau đó giải thích.
"Cô ấy đang theo đuổi tôi, cậu không nhìn ra à?"
Tô Bạch: ...
Thực sự không nhìn ra.
"Đúng vậy, tôi đang theo đuổi anh ấy... Vì vậy..." Dư Lạc nhân cơ hội nói thêm, rồi quay sang nhìn Lộ Tinh Lâm, "Anh có thể đợi tôi một lát không?"
Lộ Tinh Lâm liếc nhìn Dư Lạc, rồi nói: "Được."
Tô Bạch: "..."
Hai người con mẹ nó rốt cuộc là ai đang theo đuổi ai đây?